Chương 72: Thương nhân trung gian (2)
“Hả?" Giang Thần cũng không trách việc ông ta nghe trộm cuộc nói chuyện cá nhân, mà lại hơi cảm thấy hứng thú mà nhíu lông mày, “Ví dụ thử xem?"
“Giang Thần tiên sinh hẳn là dùng vàng để thanh toán còn gì. Nhưng theo tôi được biết, pháp luật của quý quốc vô cùng nghiêm về việc giám định. Nếu bán vàng ra với một số lượng lớn ắt sẽ gây nên sự chú ý của chính phủ. Huống chỉ nó còn là vàng không có Hóa đơn”
“Xem ra Roberts tiên sinh rất hiểu về tình hình nước tôi. Nhưng chẳng lẽ bán vàng ở nước Mỹ sẽ không có vấn đề gì sao?" Giang Thần cười cười, nói vu vơ.
“Cũng giống như vậy. Nhưng chúng tôi xét bằng luật, xét chứng cứ chứ không xét chính trị. Tôi có một nhóm rất chuyên nghiệp để xử lý chuyện phiền phức này. Cho dù là FBI gần đây có chút mâu thuẫn với chúng tôi, nhưng tôi có phải là vẫn không bị bắt sao?" Roberts gõ gõ tàn xì gà, cười một cách thần bí, “Còn cách xử lý như nào thì để tôi đưa ra một ví dụ. Tôi có đăng kí một công ty ở Ả-rập Xê-út làm bình phong. Tôi lấy từ Iran một lượng dầu thô. Căn cứ vào hiệp định cấm vận, cách làm của tôi là phạm luật. Nhưng nếu như tôi đem số dầu thô đó tới công ty ở Ả-rập kia om một thời gian, rồi không lâu sau nó sẽ lại xuất hiện trên thị trường quốc tế và được tiêu thụ một cách hợp pháp”
Ông cứ nói toẹt ra như này, không sợ bị nghe trộm à?
Nhưng Giang Thần đột nhiên nhận ra, việc có một vệ sĩ to lớn như vậy là dành cho việc chống nghe lén. (ý là nghe chuyện rồi mà không nhận deal là khử luôn :D)
Giang Thần hiểu ý của lão cáo già Roberts này.
Hắn cũng rất hứng thú với chuyên môn xử lý hàng lậu này. Thật là thú vị.
“Nói như vậy, chúng ta thật đúng là có khả năng hợp tác." Giang Thần cười to, nói.
“Tôi là một thương nhân thành thật, La Bá Tỷ thấy phi vụ sắp thành thì cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười mừng rỡ, “Bất kể là số lượng lớn tới đầu bọn tôi cũng đều làm được. Vàng của cậu chỉ cần mang tới Nam Phi, dựng một công ty khai thác mỏ là có thể xuất hiện hợp pháp trên thị trường quốc tế rồi. Đương nhiên, cụ thể làm như nào thì cậu không cần phải biết. Cậu chỉ cần đem vàng bán cho tôi mà thôi. Mà tôi cũng chỉ lấy có 9% phí thủ tục.”
Giang Thần hơi suy tư một hồi.
9% phí thủ tục là một con số không cao lắm. Dù sao vàng của hắn cũng là thứ bản mà không mất tiền vốn. Nếu số lượng ít thì tiệm vàng bình thường có thể xử lý được. Nhưng nếu Giang Thần thật sự chuyển ra trên 5 tấn vàng thì chỉ sợ không ai dám nhận. Cho dù bán đi từng chút một thì khi bị để mắt tới, nguy hiểm cũng sẽ rất cao. Hơn nữa, cái tên Lưu An Sơn kia mang lại cho hắn một cảm giác không tốt. Chỉ sợ tay của lão cũng không thể nào sạch sẽ được, chỉ là không mò thấy đáy nên chưa dám ra tay với mình thôi.
Cứ cẩn thận là tốt nhất. Mặc dù mình ngại mang đóng vàng lớn ra nước ngoài để buôn lậu, nhưng tin chắc rằng cách làm của Roberts có thể giải quyết vấn đề này.
Lúc này, Roberts thấy Giang Thần im lặng không nói câu gì mà đắn đo suy nghĩ. Cái phụ phí 9% này trông thì hơi cao một chút, nhưng hắn làm cái nghề này không phải là không có có một chút nguy hiểm nào. Hắn vội vàng là vì số tiền dự trù ấy. Nếu số tiền giao dịch vượt quá 20 triệu USD thì có bán cả nhà lão cũng không đủ. Muốn cuộc giao dịch này thành công, hắn còn phải liên hệ với người quen ở khắp nơi để vay tư nhân. Mà số lượng vay cũng chỉ sợ rằng không phải một con số nhỏ.
Nhưng mà, nếu số vàng trong tay Giang Thần thật sự quá lớn thì phí thủ tục có thể điều chỉnh được một chút.
Ngay khi Roberts chuẩn bị mở mồm thăm dò rồi hạ giá thì đột nhiên Giang Thần mở miệng.
“Không có vấn đề gì. Nhưng mà tôi có một điều kiện
Lời nói của Giang Thần khiến cho Roberts trước hết là sững sờ, rồi sau đó vô cùng mừng rõ.
“Tôi có thể đảm bảo về chất lượng vàng. Chúng đều là vàng nguyên chất, cũng chính là vàng 24K theo cách nói của các ông. Phương diện này tôi tin rằng các ông cũng có người đặc biệt chuyên giám định" Đùa à, vàng trong kho bạc mà có thể giả hay sao? Giả thì cũng đem ra bán! Khụ khụ, “Nhưng mà việc vận chuyển là do ông phụ trách. Tôi chỉ lo việc đem vàng tới một chỗ nào đó trong nước. Cộng thêm sau khi giao nhận vàng sang USD thì khi rời tay, tôi sẽ không còn đảm bảo an toàn gì cho đống vàng đó nữa.
“Không có vấn đề! Anh bạn của tôi" Roberts rất sảng khoái đáp ứng, “Xem ra ta giao dịch đã thành công rồi nhỉ?” “Đúng vậy. Hợp tác vui vẻ" Giang Thần sảng khoái đưa tay phải ra.
“Hợp tác vui vẻ” Roberts cười sảng khoái mà bắt lấy tay của Giang Thần. Cả hai người cùng đứng lên.
“Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như Giang Thần tiên sinh chuẩn bị xong rồi cứ gọi thẳng cho tôi để đặt lịch. nữa, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị một cái tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Nhưng vậy là đã tương đối đầy đủ 'tiện" (cho những ai chưa biết thì Thụy Sĩ là thiên đường rửa tiền)
“Đương nhiên, cũng chúc cho việc buôn bán của ông trở nên thuận lợi." Giang Thần nhận lấy danh thiếp.
10NP = bạo 5 chương