Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Tất cả tại cồn mà ra (2)

Hai người uống hết lon này đến lon khác, nương theo cảm giác gây mê độc đáo của bia, phát tiết hết mệt mỏi tích góp trong lòng.

"Ôi... Không, tôi cảm thấy... EP, EP tại sao không thể mở? ”

"Cái đó không phải EP, đó là giày của tôi, đồ ngu xuẩn." Giang Thần gầm thét, cướp đi cái bát rỗng đang nắm trên tay Tôn Kiều, sau đó hung hăng giẫm lên lòng bàn chân.

"Dám cướp đồ với bà, anh chán sống rồi... Không,... Này, này? Tôn Kiều say khướt cười cười, nghiêng cổ nhìn Giang Thần.

Ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy trong lúc nhất thời lại khiến Giang Thần tỉnh rượu, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt. Cái gọi là rượu làm người gan to, Giang Thần đem lon ném ra phía sau, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên.

"Khốn kiếp, đàn bà thối, rốt cuộc ông đây đã không tốt ở đâu. Hắc hắc, chờ ông đây có tiền, trói cô lại hành hạ... Này, này... . "Bởi vì lòng bàn chân giẫm lên một cái chén, Giang Thần chật vật trượt xuống đất.

Rượu vang, kéo xuống lớp ngụy trang của con người. Giang Thần giờ phút này cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đơn thuần mà điên cuồng phát tiết trầm cảm cùng cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Người phụ nữ kia, Giang Thần cắn răng khanh khách, trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt lạnh như sương.

Yoo.

Lon nước rơi xuống đất.

"Mày, anh mắng ai? Ợ..." Tôn Kiều chui xuống gầm bàn, bò lên trên Giang Thần, say khướt cười cười, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn khẽ phun ra mùi rượu nóng rực.

Nhưng mà người trước mắt này là Tôn Kiều.

Giá trị sức mạnh 44 điểm khủng bố kia có thể dễ dàng đập Giang Thần.

"Đi xuống, tôi muốn ở trên." Giang Thần lẩm bẩm, đẩy Tôn Kiều cưỡi trên người hắn không chút nhúc nhích, lại tự mình xoay người nằm sấp trên mặt đất.

"Hắc hắc? Ợ..." Tôn Kiều nhất thời không ngồi vững, suýt nữa bị hất lên mặt đất. Tôn Kiều tức giận nhếch miệng cười, một tay kéo cổ áo Giang Thần, dùng lực lượng gấp ba lần người thường níu lấy hắn lật ngược.

"Bà đây phải ở trên đó." Tôn Kiều híp mắt say mê ly, ánh mắt chăm chú nhìn đôi mắt tầm thường của Giang Thần. Cũng không biết tại sao, đột nhiên chính lại hung hăng hôn xuống một cái.

"Ô ô! Mẹ kiếp, cô gặm hàm răng của tôi à..." Giang Thần ú ớ, nói xong liền thôi giãy dụa, ngược lại hai tay vòng quanh thắt lưng Tôn Kiều.

Cục thịt cực lớn mà mềm mại đè lên ngực Giang Thần, khiến hắn cảm thấy khó thở một hồi. Hắn cố gắng vươn tay đẩy khối thịt ấy ra, nhưng nó không hề suy chuyển. Hình dạng mềm mại kia theo sự tác động của hắn biến hóa thành những hình dạng mê người.

"A..." Hơi rượu nóng khẽ phun lên mặt Giang Thần, phá hủy lý trí cuối cùng của hắn.

Cả hai đều say rượu.

Phải nói rằng rượu là chất xúc tác cho cảm xúc.

Khao khát mút môi Giang Thần, bộ ngực 36D của Tôn Kiều ma sát lồng ngực hắn. Mồ hôi phủ đầy cổ trắng nõn của cô, nước bọt ở trên môi hai người phác họa ra một tia nước màu bạc. Cái lưỡi nhỏ nhụi kia càn cạy mở hàm răng Giang Thần ra, dây dưa, càn quét bừa bãi...

Dần dần, quần áo vướng víu bị xé rách rồi ném sang một bên, cảm giác ấm áp của da thịt chạm vào nhau khiến Giang Thần thoải mái phát ra một tiếng gầm nhẹ. Có lẽ là bản năng của nam nhân, hắn muốn đem báu vật đang đè trên người hắn đè xuống đất. Nhưng Tôn Kiều có sức mạnh lại có sức mạnh trên cơ hắn, hung hãn đè hắn xuống đất, làm cho hắn không cách nào đạt được nguyện vọng.

Đôi mắt đẹp híp lại thành một khe hở, Tôn Kiều tràn ngập tính bạo lực đưa tay rút thắt lưng bên hông Giang Thần. Ngồi bên hông Giang Thần, khóe miệng cô còn mang theo một chút nước bọt của Giang Thần. Cái lưỡi thơm kiều diễm kia khẽ liếm đôi môi đỏ mọng khô khốc vì lửa tình, Tôn Kiều loạn xạ cởi nút váy ngắn denim...

"A..." Cảm giác đau đớn nhẹ nhàng cùng cảm giác nóng rực xâm nhập khiến lông mày Tôn Kiều khẽ nhíu, phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu.

Cảm giác thoải mái truyền đến từ phần dưới khiến Giang Thần rốt cuộc không khống chế được ngọn lửa xao động trong cơ thể, đồng thời không biết vì sao, áp lực đè nặng lên vai hắn đã bớt đi phần nào.

Cồn là thứ tuyệt vời. Nó có thể cho phép những người tỉnh táo bỏ đi những lí trí kiên định, để lại tất cả các hậu quả phía sau, theo đuổi những niềm vui nguyên thủy nhất và tuyệt vời nhất.

Gào lên như phá tan xiềng xích, Giang Thần đẩy Tôn Kiều đã bỏ đi sự chống cự xuống đất, đỡ lấy đôi chân dài thon thả mà giàu sức khỏe co dãn dã man kia, duy trì tư thế vặn vẹo này. Sau đó... Làm chuyện nên làm a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK