Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101


: Hồi tưởng kỷ niệm. “Huỳnh Bảo Nhi, thật sự không ngờ cô cũng đến thử áo cưới.” “Cô đi được còn tôi thì không thể sao?” Tôi cất giọng châm chọc nhìn Nguyễn Mỹ, lấy áo cưới đi đến phòng thử đồ. Ai ngờ lúc này Nguyễn Mỹ lại bắt lấy tay tôi, dùng sức kéo thật mạnh. Tôi lập tức bảo vệ bụng của mình, đồng thời cũng được nhân viên cửa tiệm đỡ. Tôi tức giận giơ tay lên tát vào mặt Nguyễn


Mỹ. Có lẽ Nguyễn Mỹ và nhân viên cửa hàng cũng không nghĩ tới tôi sẽ có hành động như thế này, nhất thời dại ra.


Nhất là Nguyễn Mỹ, cô ta che gương mặt xinh đẹp của mình lại. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến dạng dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám đánh tôi.” “Do bản thân cô thiếu đánh.” Tôi lạnh lùng lắc cổ tay, chế nhạo nhìn Nguyễn Mỹ. “Cô…” Nguyễn Mỹ tức giận đến mức ngũ quan méo mó. Lúc cô ta định nhào tới người tôi thì Lê Minh Quang xuất hiện bảo vệ tôi ở trong lòng, anh ấy lạnh lùng nói: “Cô Nguyễn Mỹ, cô muốn làm gì vợ tương lai của tôi thế?” “Lê Minh Quang, sao anh không hỏi xem Huỳnh Bảo Nhi đã làm gì với tôi?” Nguyễn Mỹ giận dữ trừng mắt nhìn tôi. “Cho dù Bảo Nhi có làm gì với cô thì đó cũng là do cô ra tay trước” Lê Minh Quang cười lạnh nói thắng với Nguyễn Mỹ. “Hai người các người..” “Mỹ, đủ rồi” Lúc chúng tôi đối mặt nhìn nhau, giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ vang lên ở phía sau Nguyễn Mỹ.


Lúc tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ, cả người không tự chủ khẽ Nguyễn Mỹ che mặt, quay đầu lắc eo nói với Trần Thanh Vũ: “Thanh Vũ, là do người phụ nữ Huỳnh Bảo Nhi này quá đáng, cô ta run lên. lại dám đánh em.” “Được rồi, chúng ta đi chụp ảnh cưới thôi.” Trần Thanh Vũ chưa từng liếc mắt nhìn sang tôi, anh chỉ nằm tay Nguyễn Mỹ rồi rời khỏi đây. Tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, trong lòng xẹt qua chút chua xót đau khổ mà ngay cả bản thân tôi cũng không phát hiện ra. Lúc tôi mất hồn nhìn vào bóng lưng của Trần Thanh Vũ thì Lê Minh Quang quay đầu lại, nhéo nhéo bàn tay của tôi hỏi: “Bảo Nhi, lúc nãy em có bị thương không?” “Không có.” Tôi lắc đầu, sờ bụng mình.


Nếu vừa rồi nhân viên cửa hàng không đỡ tôi thì có thể tôi đã thật sự đã xảy ra chuyện. “Còn muốn đi chụp ảnh nữa không?” Ánh mắt sáng rực của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm tôi nói. “Ừ” Tôi gật đầu, sau đó đi vào phòng thử đồ.


Lúc tôi vừa mới mặc váy xong thì cơn buồn nôn lại ập tới. Mới vừa rồi đứa nhỏ còn hơi yên tĩnh nhưng bây giờ lại bắt đầu ầm ĩ trong bụng tôi.


Tôi sờ vùng bụng bằng phẳng của mình rồi nhỏ giọng nói: “Cục cưng, đừng làm loạn mẹ được không con?”


Đứa nhỏ giống như nghe được lời tôi nói, cảm giác buồn nôn lúc đầu đã từ từ biển mất. Tôi mặc áo cưới từ phòng thử đồ đi ra, lập tức có thợ trang điểm đến trang điểm cho tôi.


Phụ nữ có thai tương đối mẫn cảm với mấy thứ này, tôi bảo bọn họ chuẩn bị cho tôi một món trang sức là được, không cần nhiều thứ như vậy. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi và Lê Minh Quang đi chụp ảnh, lần này chỉ chụp vài tấm thôi.


Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ chụp ảnh ở sát vách tôi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Nguyễn Mỹ ôm lấy cánh tay Trần Thanh Vũ. Tôi chỉ cười lạnh một tiếng rồi sau đó bắt đầu cho chụp ảnh với Lê Minh Quang.


Chụp khoảng một giờ, Lê Minh Quang lo lắng tình trạng sức khỏe cơ thể tôi nên anh ấy đỡ tôi đến một bên để nghỉ ngơi. “Có ổn không?” “Ừm… em còn có thể…” “Thôi đi, ngày mai lại chụp tiếp, anh rất lo cho thể trạng của em bây giờ.” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng nói.


Nghe Lê Minh Quang nói vậy, tôi bèn gật đầu. Dù sao bây giờ tôi cũng hơi mệt, lo âu quá độ dẫn đến mệt mỏi sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Tôi thay đồ ra rồi đi tẩy trang, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh để xuống lầu, Trần Thanh Vũ không biết từ đâu chạy ra ngăn tôi lại.


Trên người anh mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, có hơi gay mũi. Tôi không nhịn được che miệng, suýt nữa đã ói ra. “Trần Thanh Vũ, anh muốn làm gì?” Tôi bỏ tay xuống, Trần


Thanh Vũ nhíu mày dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.


Trần Thanh Vũ vươn tay sờ mặt tôi, sau đó anh nhìn chằm chằm tối một lúc lâu. Tôi còn tưởng anh sẽ làm ra hành động gì quá mức, nhưng anh chỉ nhìn tôi một lúc rồi bỏ tay xuống, trầm mặc nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em thật sự muốn gả cho Lê Minh Quang sao?” “Anh cũng muốn kết hôn với Nguyễn Mỹ mà.”


Trần Thanh Vũ không nói gì, tay nắm thành quả đấm nhìn tôi. Tôi bị ánh mắt sâu xa này của Trần Thanh Vũ nhìn đến mức cả người hơi khó chịu, sau đó tôi quyết định không suy nghĩ gì nữa, lập tức lướt qua người Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, tôi đã nói chúng ta kết thúc rồi, sau này đừng làm chuyện như thế này nữa” “Huỳnh Bảo Nhi” Tôi mới vừa đi được một bước thì đã bị Trần Thanh Vũ ôm lấy từ phía sau.


Hành động của Trần Thanh Vũ khiến cả người tôi run lên, cơ thể tôi cứng ngắt, thậm chí không thể nhúc nhích được một chút.


Miệng của Trần Thanh Vũ kề sát tới gần cổ tôi, nhẹ nhàng cắn lên miệng tôi, giọng khàn khàn gọi tên tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi.” “Trần Thanh Vũ, đủ rồi đấy. Tôi quay lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của Trần Thanh Vũ, hít một hơi thật sâu rồi cười lạnh.


Trần Thanh Vũ, tại sao anh luôn dùng chiêu này thế? Anh nghĩ


Huỳnh Bảo Nhi tôi ngu dốt đến hết thuốc chữa rồi phải không? Hay là anh nghĩ Huỳnh Bảo Nhi tôi thật sự hèn hạ như thế, mỗi một lần chỉ cần anh lộ ra vẻ mặt này, dùng hành động này thì tôi sẽ bị anh dắt đi?” Tôi cười khổ một tiếng, lạnh lùng dùng sức đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra.


Trần Thanh Vũ cũng không làm gì nữa, anh chỉ dùng ánh mắt đau khổ nhìn tôi hồi lâu rồi sau đó anh mới xoay người rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rời đi, từ từ dựa lưng vào tường. Tôi sờ bụng mình một cái rồi mới đi theo xuống lâu.


Lúc tôi đi xuống thì nhìn thấy cả người Nguyễn Mỹ đang dán lên người của Trần Thanh Vũ, dáng vẻ mặn nồng của hai người khiến tôi cảm thấy chán ghét. “Bảo Nhi, em sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Có phải đứa nhỏ lại phá em nữa đúng không?” Không biết Lê Minh Quang đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, anh ấy vươn tay nhẹ nhàng cầm tay tôi hỏi.


Tôi ổn định lại rồi quay sang nhìn Lê Minh Quang, miễn cưỡng cười nói: “Không… không sao, chúng ta đi thôi.”


Tôi nhàn nhạt nhìn Lê Minh Quang, nắm lấy tay anh ấy rời khỏi tiệm áo cưới. Lúc chúng tôi ra khỏi tiệm áo cưới, tôi cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt đấy lạnh lùng như muốn khắc sâu tôi vào xương tủy vậy.


Tôi biết ánh mắt kia là của Trần Thanh Vũ nhưng tôi không muốn để ý tới. Nếu đã quyết định quên đi, nếu đã không còn bất kỳ dây dưa nào thì tôi và Trần Thanh Vũ sẽ không chạm mặt nhau nữa. “Ding dong.”


Sau khi Lê Minh Quang đưa tôi về, tôi lập tức lên giường ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi mệt hỏi từ trên giường đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương còn đang đau nhức khó chịu, lếch cả người mệt mỏi ra mở cửa.


Khi mở cửa, tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Danh. Lúc nhìn thấy Trần Danh, tôi hơi giật mình nói: “Trần Danh?” “Cô Bảo Nhi, tôi tới đón cô.” “Đón tôi?” Lời nói của Trần Danh khiến tôi không hiểu gì cả, tôi không biết Trần Danh tới đón tôi để làm gì. Trần Danh cũng không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Cậu chủ uống say, vẫn muốn tới bên này với cô, tôi không còn cách nào…” “Đi đi.” Vừa nghe đến Trần Thanh Vũ, mặt tôi lập tức lạnh xuống, ra lệnh cho Trần Danh. “Trần Thanh Vũ uống say cũng không có liên quan gì tới tôi, tôi đã nói rồi, giữa tôi với Trần Thanh Vũ sẽ không còn liên quan gì nữa.”


Trần Danh khổ sở nhìn tôi nói: “Cô Bảo Nhi, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm để cậu chủ một mình uống rượu ở quán bar sao?” “Anh ta thích uống như thế thì anh cứ để anh ta uống đủ đi. Còn có việc này nữa, Trần Thanh Vũ không có quan hệ gì với tôi hết. Nếu như Trần Thanh Vũ uống say thì anh trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Mỹ là được rồi, đến đây kêu tôi làm gì.” “Nhưng mà cậu chủ muốn gặp cô.” Ánh mắt sâu thẳm của Trần Danh nhìn tôi nói. “Tôi không muốn gặp anh ta, anh lập tức về lo cho anh ta đi.” Tôi không vui nhìn Trần Danh, cất giọng nặng nề.


Trần Danh nhìn tôi một lúc lâu nhưng cũng không có bỏ đi, tôi thấy Trần Danh cứng đầu như vậy thì sốt ruột hỏi: “Trần Danh, rốt cuộc anh muốn gì?” “Cô Bảo Nhi, trong lòng cậu chủ rất đau khổ” “Anh ta rất đau khổ là chuyện của anh ta. Tôi đã nói rồi, tôi với anh ta đã chấm dứt từ lâu rồi, anh nghe hiểu không?” Ta không muốn mình bị Trần Thanh Vũ làm ảnh hưởng lần nữa. Tôi không muốn mình ngu ngốc lâu hơn, càng không muốn có liên quan gì tới Trần Thanh Vũ nữa.


Lúc Trần Danh nghe tôi nói vậy thì đột nhiên quay sang nói với tôi: “Xin lỗi.” “Trần Danh, anh muốn làm gì? Chết tiệt, anh mau buông tôi ra” Trần Danh kéo tay tôi đi đến bên chiếc xe đang đậu ở bên ngoài. Cơ thể tôi giãy dụa, hét lớn với Trần Danh. Nhưng mà Trần Danh bất chấp mọi thứ vẫn không chịu buông tôi ra như cũ.


Mặt tôi sầm xuống, bất đắc dĩ bị Trần Danh lôi đi. Trần Danh mở cửa xe, cất giọng trầm thấp nói với tôi: “Xin lỗi cô Bảo Nhi, xin cô đừng làm tôi khó xử.” Tôi giật giật khóe miệng, mạnh mẽ liếc mắt nhìn Trần Danh rồi bắt đắc dĩ nói: “Trần Danh, anh làm như thế này không có ý nghĩa gì cả. Chuyện của tôi và Trần Thanh Vũ anh chắc cũng đã biết hết rồi đúng không. Anh nghĩ lúc này chúng tôi còn có thể bên nhau nữa sao?” “Xin cô Bảo Nhi theo tôi sang bên đó, khi nhìn những thứ đó, cô sẽ hiểu.”


Cái gì?


Cái gì…


Lời Trần Danh nói khiến tôi có chút không hiểu. Nhưng Trần Danh cũng không nói gì nữa, chỉ đưa tôi đi đến sân biệt thự Bình Hưng bên kia.


Biệt thự hiện ra trước mắt tôi một lần nữa, trong lòng tôi rối như tơ vò, tôi nắm chặt tay lại rồi nói với Trần Danh: “Trần Danh, anh đưa tôi qua đây là rốt cuộc muốn tôi xem cái gì?” “Bí mật của cậu chủ.” Trần Danh nhìn tôi thật lâu, anh ấy dẫn tôi lên phòng làm việc trên lầu ba rồi lấy ra một chiếc hộp từ trong phòng làm việc.


Tôi nhìn cái hộp trong tay Trần Danh, hơi nghi ngờ hỏi: “Cái hộp này là sao?”


Trần Danh không trả lời tôi, chỉ trông chờ vào sắc mặt của tôi, anh ấy mở hộp ra và thấy được đồ vật bên trong. Khi nhìn thấy đồ bên trong, tôi không khỏi hít thở thật sâu. Đồ vật ở trong hộp cũng không phải cái gì khác, mà là… “Đây là quà sinh nhật của cô Bảo Nhi đưa cho cậu chủ năm đó.” “Không phải… anh ấy đã ném đi rồi sao?” Tôi nhìn tấm thiệp chúc mừng, hơi giật mình nói. Tấm thiệp này do chính tay tôi làm năm mười tám tuổi, dùng gốc với ngọn của cây bạch quả để làm và hoàn thành trong một tháng. Nhưng mà lúc đó Trần Thanh Vũ đã ném đi rồi, hại tôi còn đi tìm kiếm một lúc lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK