Nhưng mà tôi biết tất cả đều là do anh mượn cớ, chẳng qua anh không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của anh lúc này mà thôi. “Cô chủ, người kia không phải cậu chủ đâu.” Trần Danh nhàn nhạt nhìn tôi, âm thanh của anh ta vô cùng trầm thấp. “Không, anh ấy là Trần Thanh Vũ, tôi biết người đàn ông kia chính là Trần Thanh Vũ.”
Lời nói của Trần Danh khiến cho tôi hơi tức giận, tôi nhìn anh ta rồi giận dữ hét lên.
Trần Danh nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, đối mày không khỏi nhíu chặt lại. “Cô chủ, câu chú đã chết rồi.” “Tôi nói anh ấy không có chết, anh không nghe rõ sao?” Tôi phiên não nhìn Trần Danh, báo anh ta lập tức tìm anh đến đây cho tôi. “Cô chủ, chỉ là do cô quả nhớ cậu chủ mà thôi. Dáng vẻ của người đàn ông kia trông hơi giống cậu chủ nhưng không phải câu chủ đầu.” “Tôi đã nói anh ấy chính là Trần Thanh Vũ, là Trần Thanh Vũ đấy”
Trần Danh bị giọng nói kích động của tôi dọa sơ, chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại mà nhìn tôi. “Anh ra ngoài đi” Tôi chỉ ra cửa rồi gầm nhẹ với Trần Danh. Anh ta im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi rời đi.
Sau khi Trần Danh rời đi, tôi ôm lấy cơ thể minh, cần chặt chiếc chăn bên dưới rồi không cam lòng đứng lên.
Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ… “Tổng giám đốc Nhi, tôi đã nói anh Vũ là bạn trai của tôi, xin cô sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.” Lê Hồng San tràn ngập thù hận đối với tôi.
Mỗi lần tôi đi tìm Trần Thanh Vũ, cô ta đều sẽ ngăn cản tôi lại không cho tôi tiến gần đến anh.
Cô ta giống như đang sợ tôi cướp đi Trần Thanh Vũ vậy, tôi vô cùng hiểu rõ sự lo lắng của Lê Hồng San, nhưng mà người đàn ông này là chồng của tôi. “Lê Hồng San, anh ấy không phải là anh Vũ của cô mà là chồng của tôi, tôi phải đưa anh ấy đi cai nghiện.” Trần Thanh Vũ là nghiện ma túy vô cùng nghiêm trọng, tôi nhất định phải đưa anh đi cai nghiện. “Không được, đây là anh Vũ, là bạn trai của tôi, bất kỳ người nào cũng đừng hòng nghĩ đến việc đưa anh ấy đi” Lê Hồng San vô cùng kích động đưa tay ra ngăn tôi lại, không để tôi tiền đến gần Trần Thanh Vũ một bước. “Tránh ra” Vừa nghĩ tới việc Lê Hồng Sơn và Trần Thanh Vũ hôn môi trước mặt tôi, tôi cảm thấy hơi chán ghét cô ta. Mặc dù tôi đồng cảm với cảnh ngộ của Lê Hồng San, cũng vô cùng biết ơn cô ta đã cứu Trần Thanh Vũ nhưng mà việc cô ta cứ buông thả để anh hút thuốc phiện, tôi cảm thấy rất tức giận.
Cũng bởi vi như vậy nên Trần Thanh Vũ càng ngày càng nghiện ma túy nghiêm trọng hơn. “Cho dù cô là tổng giám đốc của tập đoàn Aliba thì cũng không thể đưa anh Vũ đi được, bởi vì tôi mới là người phụ nữ của anh ấy. Mỗi ngày chúng tôi đều ngủ cùng nhau, chỉ có cơ thể của tôi mới chữa khỏi bệnh của anh Vũ mà thôi.”
Lê Hồng San cố chấp nhìn tôi, vào thời điểm cô ta đối mặt tôi thì khuôn mặt thanh tú kia đã dần trở nên biển dạng. với
Nghe thấy lời nói của Lê Hồng San, cả người tôi đều run lên. Tôi mở to hai mắt nhìn cô ta rồi khàn giọng nói: “Các người… các người đã lên giường rồi sao?”
Trần Thanh Vũ… đã lên giường với Lê Hồng San rồi? “Đúng vậy, mỗi khi anh Vũ thống khổ lên cơn nghiện thì tôi sẽ dùng cơ thể minh để cứu anh ấy, chỉ có hoan ái mới có thể khiến cho anh ấy bình tĩnh lại. Anh Vũ là của tôi, bất kỳ người nào cũng đừng hòng cướp anh ấy đi.” Lê Hồng Sau đó màt gian dữ hét lên với tôi.
Tôi bị lời nói của Lê Hồng San kích thích, cơ thể không khỏi lảo đảo lui về sau một bước. “Sau này xin tổng giám đốc Nhỉ đừng quay nhiễu cuộc sống của tôi và anh Vũ nữa. Chuyện tôi trộm bình hoa, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại cho cô. Ân đức cô đối với tôi, suốt đời tôi cũng sẽ không quên.”
Lê Hồng San nhìn tôi rồi thấp giọng nói.
Tôi nhìn cô ta, dùng sức cắn môi thật mạnh để khiến mình tinh táo lại. “Kéo cô ta ra” Một lúc lâu sau, tôi quay đầu lại ra lệnh cho vệ sĩ phía sau lưng. Hai người vệ sĩ tiến lên phía trước, chia nhau ra bắt lấy cánh tay của Lê Hồng San. Cô ta nhìn thấy tình huống như vậy thì không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tại. “Các người làm gì vậy? Buông tay tôi ra, buông ra.” Lê Hồng San gầm lên một tiếng với người vệ sĩ đang bắt lấy tay cô ta.
Tôi không để ý đến Lê Hồng San, cất bước đi vào bên trong
Khi tôi đi vào bên trong, Trần Thanh Vũ đang mặc một bộ quần áo rách rưới ôm lấy cơ thể, không ngừng đụng đầu vào vách tường giống như một dã thú vậy. “Cho tôi… cho tôi nhanh lên… tôi rất đau khổ.”
Trần Thanh Vũ khàn giọng hét lên, không ngừng gào thét. Nhìn thấy Trần Thanh Vũ đã mất đi lý trí, tôi ngồi xổm người xuống ôm lấy cơ thể anh. “Trần Thanh Vũ, dừng lại đi, đừng như vậy mà Trần Thanh Vũ.” Tôi ôm Trần Thanh Vũ rồi khóc thút thít nói. “Cút ngay… Le Hồng San… em ở đâu rồi?” Trần Thanh Vũ dùng sức đẩy tôi ra rồi chạy ra ngoài.
Tôi nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Vũ, trong lòng đau đớn cực điểm.
Trần Thanh Vũ không cần tôi, anh chỉ cần Lê Hồng San mà thôi. “Anh Vũ.”
Vào lúc tôi bước ra, Trần Thanh Vũ đang ôm hôn Lê Hồng San giống như lần trước vậy. Hai người quấn quít với nhau giống như dã thú, quần áo của Lê Hồng San đã mở ra một chút, bên trong lộ ra từng mảnh da thịt, tay của Trần Thanh Vũ đặt lên ngực cô ta rồi dùng sức xoa nắn.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim tôi, rất khó chịu. “Cô chủ.” Vệ sĩ tiến lên phía trước, dường như sắc mặt anh ta hơi khó chịu nhìn tôi, có lẽ bọn họ cũng không biết phải làm sao nên chỉ có thể nhìn tôi như vậy.
Tôi dùng sức nắm chặt quả đấm, chậm rãi nhắm mắt lại rồi mở mặt ra, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Đưa anh ấy đi.”
Tôi cưỡng chế đưa Trần Thanh Vũ đi, Lê Hồng San phát ra một tiếng thét chói tai. “Anh Vũ, anh Vũ.” “Lê Hồng San, anh ấy là chồng của tôi”
Cho dù Trần Thanh Vũ và Lê Hồng San có xảy ra quan hệ thì anh… vẫn là chồng tôi. “Trả lại cho tôi, trả anh Vũ lại cho tôi.” Lê Hồng San nhào lên người tôi. Tôi nhìn dáng vẻ này của cô ta thì lồng ngực khẽ run lên. “Khổng chế cô ta lại, cũng mang về biệt thự luôn đi.” Tôi nhàn nhạt nhìn Lê Hồng San rồi ra lệnh cho vệ sĩ. Sau khi vệ sĩ đưa cô ta đi thì tôi cũng ngồi lên xe.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang bị trói hai tay lại, không nhịn được đưa tay ra sở lên mặt anh rồi khẽ vuốt tóc anh.
Thấy cả người anh đều gây trơ xương, tôi bất giác chảy nước måt. “Trần Thanh Vũ… cho dù anh không nhận em cũng không sao, em biết anh là Trần Thanh Vũ thi được rồi.” “Cút… cô đưa Lê Hồng San đi đâu rồi? Trả cô ấy lại cho tôi.”
Trần Thanh Vũ căm tức nhìn tôi, đôi mắt kia hắn lên tia máu vô cùng kinh khủng. Tôi thấy dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ thì trong lòng vô cùng khổ sở. “Trần Thanh Vũ, anh tính táo lại đi, bây giờ anh nhất định phải cai nghiện” Rốt cuộc tôi không biết tại sao Trần Thanh Vũ lại dính đến ma tuy, nhưng bây giờ chuyện cần thiết nhất chính là cai nghiện cho anh.
Ma túy gây hại rất nghiêm trong đối với cơ thể con người, Trần Thanh Vũ phải thoát khỏi nó. “Đây là ..” Sau khi đưa Trần Thanh Vũ trở về biệt thự, tôi lập tức gọi người mời Lê Hoàng Long tới. Lê Hoàng Long nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang xích thì có vẻ rất ngạc nhiên nhìn tôi. “Lê Hoàng Long, làm phiên anh kiểm tra cho anh ấy giúp tôi.” “Tại sao cậu ấy lại..” Lê Hoàng Long nheo mắt lại, một tia sáng nhỏ xẹt qua mắt anh ta, chỉ là tôi không nhìn thấy được cảm xúc trong đôi mắt đỏ. “Tôi cũng không biết, hiện tại quan trọng nhất chính là tổng khứ hết độc trong người anh ấy ra ngoài.
Tôi nhìn Lê Hoàng Long rồi lắc lắc đầu, quay lại nhìn Trần
Thanh Vũ đang trừng mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng. “Xin lỗi, tôi không thể giúp được” Lê Hoàng Long nhìn tôi rất nghiêm túc, sau đó lại lắc đầu. “Anh không xem thử thì làm sao biết không được?”
Lời nói của Lê Hoàng Long khiến trái tim tôi co rút lại. Anh ta lạnh nhạt nói: “Chất độc của cậu ấy đã xâm nhập quả nghiêm trọng rồi, tôi không có cách. Cho dù có đưa đến trung tâm cai nghiện thì cũng không hẳn có hiệu quả, điều duy nhất cô có thể làm là mua methamphetamine cho cậu ấy, như vậy thì cậu ấy sẽ không khó chịu thế này nữa.”
Lê Hồng Sơn chính vì như vậy, cô ta nghe nói bột trắng có thể giúp được cho Trần Thanh Vũ nên mặc kệ nó bao nhiêu tiền thì cũng sẽ cố gắng bản thân cho Trần Thanh Vũ hít, thế nên Trần Thanh Vũ mãi cũng không thể cai nghiện được. “Không được, cứ thể này chỉ khiến Trần Thanh Vũ càng ngày càng không thể tách rời ma túy được thôi. Cơ thể của anh ấy đã bị hủy hoại thành như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục dùng thuốc phiện thì chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa.” “Nếu cứ thể này, chỉ có một cách để giảm bớt thống khổ cho cậu ấy.”
Lê Hoàng Long nhìn tôi châm châm với đôi mắt như lửa đốt, chậm rãi nói. “Cách… gì?” Tôi nhìn vào ánh mắt Lê Hoàng Long, cơ thể bất giác căng cung lên. “Euthanasia”
Lê Hoàng Long nhìn tôi, chậm rãi phun ra ba chữ. Nghe thấy ba chữ “Euthanasia”, toàn thân tôi đều cứng đờ. “Huỳnh Bảo Nhi, đây là cách duy nhất, thật sự không có cách nào để giải độc cả. Hiện tại cậu ấy rất đau đớn, nếu như cô ép cậu ấy giải độc thì sẽ càng thêm thống khổ mà thôi… Không bằng..” “Không.” Tôi cắt ngang lời nói của Lê Hoàng Long rồi khàn giọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Trần Thanh Vũ bị hủy hoại như thế, anh ấy có thể làm được, cho dù quá trình đau đớn như thể nào thì anh ấy nhất định có thể kiên trì qua cơn nghiện” “Huỳnh Báo Nhi, cô chác chân người đàn ông này là Trần Thanh Vũ sao?” Lê Hoàng Long cau mày nói. “Tôi chắc chắn, người đàn ông này chính là Trần Thanh Vũ.
Tôi nhìn Lê Hoàng Long một cách kiên định, Lê Hoàng Long nhìn tôi một lúc lâu thì anh ta lên tiếng nói: “Cô đã kiên trì với cách này thì tôi cũng không thể nói gì được. Quá trình cai nghiện rất vất vả, cô… cứ từ từ suy nghĩ đi. Nếu không được thi cứ dùng phương pháp của tôi, đây là cách duy nhất để cậu ấy giảm bớt đau đớn. ”
Sau khi Lê Hoàng Long rời đi, một mình tôi ở lại trong phòng.
Cơn nghiện ma túy của Trần Thanh Vũ lại bắt đầu bùng phát, tôi nhìn vẻ mặt đau đớn của Trần Thanh Vũ lại nghĩ đến cậu nói của Lê Hồng San rằng có cách khác để khiến cơ thể Trần Thanh Vũ không đau đớn như thế này nữa.
Tôi tới trước mặt Trần Thanh Vũ, cởi bỏ quần áo của anh rồi ôm lấy người Trần Thanh Vũ nói nhỏ: “Trần Thanh Vũ, em có thể giúp gi cho anh?” “Cút… Tôi chỉ cần Lê Hồng Sơn mà thôi… cút ngay đi…”
Trần Thanh Vũ kháng cự lại tôi, đôi mắt anh hần đỏ căm tức nhìn tôi rồi nói.
Anh nói, anh muốn Lê Hồng San.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi đẩy anh ngã xuống đất, sau đó lại bước đến ngồi bên cạnh anh mà giận dữ hét lớn: “Trần Thanh Vũ anh nghe cho rõ, em mới là vợ anh, em là Huỳnh Bảo Nhi đây mà.” “A..”
Trần Thanh Vũ dùng sức đẩy tôi ra rồi mạnh bạo đụng vào vách tường phía sau lưng.
Tôi nhìn thấy dàng vẻ này của Trần Thanh Vũ thì hốc mất ứng đỏ rồi đưa hai tay ra ôm chặt lấy hông anh. “Trần Thanh Vũ, dừng lại đi, em cầu xin anh đó Trần Thanh Vũ.”
Anh còn không chịu nhận tôi sao?
Trần Thanh Vũ đã đụng đầu đến mức chảy máu mà còn không chịu buông tha.
Tôi chỉ có thể trơ mất nhìn, mãi đến khi anh đã hôn mê thì mới kêu người mời Lê Hoàng Long tới bằng bó vết thương giúp anh. Nửa đêm tôi chăm sóc Trần Thanh Vũ, sờ lên gương mặt gây gò không còn ra dáng người của anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trần Thanh Vũ… em sẽ khiến cho anh nhận lại em.