“Cút ngay… tôi không cần… anh đừng chạm vào tôi… vịt… tôi sợ bẩn.”
Lời nói của Lê Châu Sa giống như một con dao rạch vào trái tim Phan Huỳnh Bảo, anh ấy mở to đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Phan Huỳnh Bảo ném chén xuống đất, Lê Châu Sa tìm được khe hở thì nhịn không được ghé vào đầu giường, thống khổ nôn khan một trận.
Nhìn Lê Châu Sa không ngừng nôn khan, ánh mắt Phan Huỳnh Bào tràn ngập sự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
“Cút.” Vì đã mấy ngày chưa ăn gì nên cơ thể Lê Châu Sa tương đối suy yếu.
Cô ấy ngẩng đầu, giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh băng khát máu không mang theo chút cảm xúc nào. Anh ấy đi về phía trước đè Lê Châu Sa lên giường, xé nát quần áo trên người cô ấy giống như một con thứ dữ đang phẫn nộ.
Hành động của Phan Huỳnh Bào kích thích trái tim Lê Châu Sa, cô ấy không ngừng run rẩy và gào lên: “Cút ngay… đừng… chạm vào tôi, cút ngay.”
“Lê Châu Sa, em là vợ anh, đừng quên, em là vợ của anh.” Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu, nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt thô bao, làm cả người Lê Châu Sa đều run rẩy.
“Chúng ta ly hôn đi, Phan Huỳnh Bào.”
Mái tóc dài của cô ấy xõa tung ra, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mang theo sự mệt mỏi và khổ sở.
Cô ấy không nhúc nhích nhìn Phan Huỳnh Bảo giống như một con dã thú đang phẫn nộ, đau thương nói lên lời ly hôn.
Ly hôn, đối với Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo mà nói, là lựa chọn tốt nhất.
“Đừng mơ.” Sự âm u trong mắt Phan Huỳnh Bảo càng thêm dày đặc, bởi vì lời nói của Lê Châu Sa mà lý trí của anh ấy đã hoàn toàn mất đi.
Anh ấy sẽ không ly hôn với Lê Châu Sa, Lê Châu Sa là vợ của anh ấy, là người phụ nữ của anh ấy, cô đừng mơ ly hôn với anh ..
“Đứng để tôi hận anh, Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ chưa, đừng khiến tôi phải hận anh.” Lời nói lạnh lùng và phần nộ của Phan Huỳnh Bào kích thích trái tìm Lê Châu Sa, cô ấy ngẩng đầu, giận dữ gào lên với Phan Huỳnh Bảo.
“Hận sao?” Phan Huỳnh Bào cười nhẹ một tiếng, tiếng cười pha một chút thô bạo khó tả.
“Nếu em đã không muốn yêu anh thi cử hận anh đi” Phan Huỳnh Bảo cười nhạt rồi củi đầu cắn mạnh lên môi Lê Châu Sa, cô ấy rên lên một tiếng, định giờ chân lên đá Phan Huỳnh Bảo ra.
Nhưng sức lực của Phan Huỳnh Bảo rất lớn, anh ấy bóp lấy eo Lê Châu Sa làm cho cô ấy không còn sức đẩy anh ra.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào trong mang theo sự bị thương khó tả.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, rồi tựa vào vai Lê Châu Sa, mồ hôi làm hai người ướt nhẹp, cả căn phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm ám muội, đến nỗi cả người Lê Châu Sa đều chi chít những dấu hôn còn sót lại.
Hai chân cô ấy nâng cao lên nghênh đón sự xâm lấn của người đàn ông, lúc này Phan Huỳnh Bào rất mạnh bạo, mất khong chế ngược đãi cơ thể Là Châu Sa.
Phan Huỳnh Bào chưa bao giờ dùng thái độ như vậy đối xử với Lê Châu Sa, nhưng giờ phút này, người đàn ông giống như được phát tiết, không ngừng tra tấn cô ấy
Tóc mai của Lê Châu Sa không biết bị ướt vì nước mắt hay mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng mà mê ly nhìn lên trần nhà.
“Ông nói gì? Đã ba ngày? Cậu ta điên rồi sao?” Trần Quân Phi nhận được điện thoại của quản gia nhà họ Phan thì vội vàng dẫn theo Hoàng Song Thư đi tới cửa phòng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo. Sau khi nghe lời quàn gia nói, ba ngày này Phan Huỳnh Bào đều nhốt Lê Châu Sa ở trong phòng, Trần Quân Phi mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hung ác nham hiểm.
“Cậu hai, vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù chúng tôi có gọi như thế nào cậu chủ cũng không chịu ra, tôi không có cách nào khác nên đành phải gọi điện thoại cho cậu” Quản gia nhìn cửa phòng đang đóng chặt với về mặt lo lắng, nhin không được nói,
Ba ngày qua, quản gia cũng thử gọi Phan Huỳnh Bảo ra, nhưng Phan Huỳnh Bảo không thêm để ý, vẫn ở trong phòng cùng Lê Châu Sa, gọi như thế nào cũng không ra.
“Có chia khóa dự phòng không, mở cửa ra roi nói.” Trấn Quân Phi nhìn quản gia về mặt đẩy sấu lo hỏi.
“Phòng này không có chìa khóa dự phòng, chi có thể mở ra từ bên trong.” Quàn gia lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Ông đi xuống trước đi, cứ giao cho tôi.” Trần
Quân Phi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, kêu quản gia đi xuống trước. Hoàng Song Thư nhìn quàn gia đã rời đi, nắm lấy cánh tay Trần Quân Phi khẩn trương nói: “Quân Phi, làm sao bây giờ? Em rất lo lắng cho Châu Sa.”
Rõ ràng Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa rất yêu nhau, bây giờ lại xày ra chuyện này, với tính cách cứng đầu của Lê Châu Sa, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được. Chắc bây giờ Phan Huỳnh Bảo cũng rất tức giận nên mới nhốt Lê Châu Sa trong phòng ba ngày như vậy, Hoàng Song Thư thật sự lo lắng Phan Huỳnh Bảo sẽ không kiểm chế được mà làm Lê Châu Sa tổn thương.
“Đứng nóng vội, anh tin Huỳnh Bào sẽ có chừng mực” Trấn Quân Phi vỗ tay Hoàng Song Thư rối gô cửa nói: “Là anh đây, em mờ cửa nhanh lên.”
Trong phòng không có bất cứ tiếng động gi, không biết rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo ở bên trong có nghe thấy lời nói của Trắn Quân Phi hay không.
Trần Quân Phỉ sầm mặt xuống, tiếp tục nói: “Anh nói, mở cửa, có nghe không?”
Vài phút sau, cuối cùng cửa cũng được mở ra.
Sau khi cửa được mở ra, Trần Quân Phi và Hoàng
Song Thư lập tức nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Ngũ quan lạnh lùng thô bạo cùng với đôi mắt màu lục càng lạnh lẽo đảng sợ.
Nhìn dáng vè này của Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư không lo lắng mà lập tức đầy Phan Huỳnh Bảo ra đi vào trong.
Căn phòng rất u ám, bóng tối che khuất tầm nhìn.
Trên giường lớn xa hoa mà hỗn độn, Lê Châu Sa nằm trên đó, sắc mặt trắng bệch, mùi hương trong không khí làm Hoàng Song Thư thẹn thùng và sợ hãi.
Ba ngày qua, Phan Huỳnh Bảo dám làm vậy với Lê Châu Sa sao?
Sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch yếu ớt như tờ giấy mỏng, trên người đầy những dấu vết loang lổ thoạt nhìn thấy ghê người.
Phan Huỳnh Bảo rất thương yêu Lê Châu Sa mà lại tra tần Lê Châu Sa thành như vậy, Hoàng Song Thư thật sự không thể chấp nhận được.
“Châu Sa phát sốt rồi, gọi bác sĩ đến đây đi.” Hoàng Song Thư vuốt trán Lê Châu Sa, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô ấy nóng bừng nên lập tức sốt ruột nói.
Phan Huỳnh Bào đột nhiên run lên, đôi mắt màu lục càng sâu thêm vài phần.
“Nhìn xem em đã làm ra chuyện gì đi.” Cho dù Trần Quân Phi không vào phòng, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi hương trong phòng, sao Trần Quân Phi lại không biết Phan Huỳnh Bào đã làm gì với Lê Châu Sa chứ.
Anh đã từng làm như vậy, không ngờ một người luôn bình tĩnh ưu nhã như Phan Huỳnh Bảo cũng làm ra chuyện điên cuồng như thế này.
Trần Quân Phi dẫn Hoàng Song Thư chăm sóc Lê Châu Sa một chút rói xuống lầu kêu quan gia gọi bác sĩ tới. Tinh trạng của Lê Châu Sa bây giờ không thể đi bệnh viện, chỉ có thể điều trị tại nhà.
Mười phút sau, bác sĩ vội vàng chạy tới kiếm tra cho Lê Châu Sa, nói cơ thể cô ấy có nhiều chỗ bị thương, nói thẳng ra là cơ thể bị xé rách nghiêm trọng, nên bị nhiễm trùng sau đó phát sốt.
Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Lê Châu Sa rối rời đi.
Hoàng Song Thư đang ở trong phòng cùng Lê Châu Sa, còn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi ở dưới phòng khách nói chuyện.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Muốn giết chết Lê Châu Sa sao?”
Im lặng một lúc lâu, Trần Quân Phi hút một hơi thuốc rồi nói với Phan Huỳnh Bào.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Phan Huỳnh Bào luôn trầm ổn sẽ làm ra chuyện tày trời như vậy với Lê Châu Sa, chuyện này, Trần Quân Phi chưa bao giờ nghĩ tới.
“Anh… cô ấy muốn ly hôn.” Phan Huỳnh Bảo từ từ ngẩng đầu lên, cánh môi mỏng mim lại thành một đường thẳng.
Cơ thể Trần Quân Phi khe run lên, anh nhìn chằm chắm điều thuốc trong tay, sau đó thong thà ngâng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bào, cưoi lạnh nói: “Thì sao? Em bực mình à? Nhốt cô ấy ở trong phòng, tra tấn cô ấy như vậy sao?”
Đối mặt với sự cười nhạo của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bào không phản bác lại, mà chỉ dùng sức nắm chặt bàn tay, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy một tầng khí lạnh âm u nồng đậm.
“Em vẫn luôn là người tình táo nhất, không ngờ có một ngày, em cũng sẽ làm ra hành động không có lý trí như vậy.” Trần Quân Phi thờ dài, bất đắc dĩ lắc đầu với Phan Huỳnh Bảo,
Phan Huỳnh Bảo gục đầu xuống, vẫn im lặng như cũ.
“Em vẫn nên nói chuyện lại với Lê Châu Sa, nếu Lê Châu Sa kiên trì muốn ly hôn, thì hai người… chỉ có thể ly hôn thôi.”
“Đừng mo.” Hai chữ ly hôn giống như từ kiêng kị của anh ấy, không thể nghe được.
Phan Huỳnh Bảo vừa nghe thấy hai chữ ly hôn thì vô cùng kích động, anh ấy ngẩng đầu lên nhin Trần Quân Phi với sắc mặt tối tăm khủng bố, giận dữ hét lên,
Trần Quân Phi bị sự hung ác trên mặt Phan Huỳnh Bảo dọa sợ, anh nheo mắt lại ngẩn ngơ nhìn Phan Huỳnh Bảo, không nói gì.
“Cô ấy là vợ em, là vợ em… Em tuyệt đối sẽ không ly hôn, tuyệt đối… sẽ không” Phan Huynh Bảo lạnh lùng nói ra những lời này rối đứng dậy roi đi.
Trần Quân Phi nhìn bóng dáng rời đi của Phan Huỳnh Bảo, cảm thấy huyệt thái dương thật đau đớn.
Anh đè huyệt thái dương khó chịu, dựa lên sô pha, cánh môi mòng hơi mím lại.
“Lê Châu Sa… Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bào đi ra khỏi nhà họ Phan đến quán bar.
Những nơi như quán ba Phan Huỳnh Bảo rất ít khi đến, anh ấy cũng ít khi uống say như vậy. Nhưng hôm nay, Phan Huỳnh Bảo muốn uống thật say, dường như chỉ có như vậy mới có thể quên đi những thông khổ mấy ngày qua.
Anh ấy ngồi một mình ở quầy bar, liên tục uống rượu, xung quanh có rất nhiều cô gái muốn uống cùng Phan Huỳnh Bào nhưng chi một ánh mắt lanh băng của anh ấy đã có thể làm những cô gái có ý đổ đó nẻ xa ba mét.
Anh ấy ôm ly rượu, uống say khướt, từ mười một giờ tối đến ba giờ sáng, quán bar đã đến giờ đóng cửa, phục vụ gọi Phan Huỳnh Bào nhưng anh ấy không để ý, phục vụ bất đắc di dành cẩm diện thoại của Phan Huỳnh Bảo ở trèn bàn lên gọi cho Lê Châu Sa, nhưng Lê Châu Sa không nghe máy, điện thoại của Trần Quân Phí lại đang tắt, phục vụ đành phải gọi cho Vũ Phương Thùy.
Lúc nhận được điện thoại của phục vụ, Vũ Phương Thủy đang ngủ, phục vụ kêu Vũ Phương Thủy đến đón Phan Huỳnh Bảo, cô ta hoàng loạn nói: “Được, tôi tới liền, anh để ý anh ấy giúp tôi, cảm ơn.”