Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310


Nhìn bé Gạo Tẻ không tìm thấy nhà mà khóc hu hu, Trần Thanh Vũ lập tức xuất hiện ôm cô bé về nhà, anh nấu cháo cho cô bé ăn, chơi với cô bé.


Tuy Trần Thanh Vũ đã ở đây hơn một năm, nhưng anh chưa từng thật sự chạm vào con gái mình. Lúc ôm lấy bé Gạo Tẻ, anh mới cảm nhận được cảm giác được làm bố một lần nữa, “Con bé này, nếu con còn dám chạy loạn tiếp nữa thì mẹ sẽ đánh con đó, biết không hả?”


Huỳnh Bảo Nhi giả bộ tức giận nhìn bé Gạo Tẻ và nói.


Cô bé nghe vậy thì bĩu môi, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Huỳnh Bảo Nhi.


Thấy bé Gạo Tẻ nhìn mình như thế, cô cười nói: “Giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi, mẹ sẽ không dẫn con ra ngoài, biết chưa?”


“Anh ơi..” Bé Gạo Tẻ chớp chớp đôi mắt ngập nước, vươn tay ra, ý bảo ôm bé đi với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi.


Phan Huỳnh Bảo nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của cô bé thì vươn tay định ôm, thể nhưng Trần Quân Phi lại chen vào. Cậu lạnh nhạt liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, không nể mặt gì cả mà nói: “Đây là em gái tôi, ai cho phép cậu chạm vào con bé?”


“Trần Quân Phi.” Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng khó coi, đôi mất toát ra vẻ hung ác. Trần Quân Phi lờ đi thái độ của Phan Huỳnh Báo, lãnh đạm nhìn Trần Thanh Vũ đang mặc bộ quần áo kín bưng, cau mày nói: “Nếu ông đã cứu em gái tôi, tôi sẽ trả tiền cho ông, coi như là để cảm ơn.”


Sắc mặt Trần Thanh Vũ tối sâm lại, Thật ra anh muốn nói, bây giờ anh lại đi quan tâm chút tiền cảm ơn đó ư? “Lần này phải cảm ơn anh rồi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn thái độ của hai anh em Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu quay sang nói với Trần Thanh Vũ.


Trần Thanh Vũ cũng không nói gì, đè nén nỗi xúc động trong lòng, trịnh trọng gật đầu, sau đó xoay người bước đến cửa ra vào.


Nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ, tim Huỳnh Bảo Nhi đột nhiên nảy lên. Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy người nông dân trồng hoa này, Huỳnh Bảo Nhi lại cảm thấy trong lòng mình hơi khó chịu. Cảm giác này thật kỳ lạ, cô cũng không biết tại sao mình lại nảy sinh ra loại cảm giác như thế này nữa.


Cô chỉ cảm thấy, nhìn dáng vẻ ấy của Trần Thanh Vũ rất khổ sở, mà loại cảm giác này cô cũng không biết rốt cuộc tại sao lại trỗi dậy nữa.


“Chờ chút đã, cũng muộn rồi, hôm nay anh chưa ăn cơm phải không? Hay là ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé?”


Nghe lời mời của Huỳnh Bảo Nhi, bước chân của Trần Thanh Vũ bỗng dưng khựng lại.


Anh rất muốn đồng ý, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình lại ăn cơm sẽ lộ mặt ra, nhất định Huỳnh Bảo Nhi sẽ biết nên đành lắc đầu, rầu rĩ rời đi.


Nhìn Trần Thanh Vũ rời khỏi, Huỳnh Bảo Nhi thở dài một hơi, sau đó đi lên lầu.


Trần Quân Phi đang chơi đùa với bé Gạo Tẻ, cô bé đang ngồi trên sàn nhà, cầm ngón tay của cậu đùa nghịch.


Nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi, bé Gạo Tẻ bèn nhanh lẹ bò qua chỗ cô. Nhin động tác của cô bé, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hết sức buồn cười. Cô cúi người ôm bé Gạo Tẻ lên, hôn chụt chụt liên tục vài cải lên gương mặt của cô bé.


“Bé Gạo Tẻ à, vừa rồi có cảm ơn chú chưa đấy?”


“B. Bố..” Bé Gạo Tẻ ngây thơ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Huỳnh Bảo Nhi,


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy, bất đắc dĩ nói: “Đã biết gọi bố rồi à?”


“Bật… khóc.” Bé Gạo Tẻ nhấn mạnh từng chữ, nói lại lần nữa. Huỳnh Bảo Nhi giật mình nhìn gương mặt non nớt của cô bé, dường như không hiểu những lời cô bé nói có ý gì.


“Mẹ, không phải dạo này thân thể mẹ không thoái mái à?


Để con chăm sóc bé Gạo Tẻ là được rồi, mẹ đi nghi ngơi trước đi.” Trần Quân Phi nhìn thấy vẻ mặt Huỳnh Bảo Nhi hơi kỳ lạ, nhịn không được nói. Gần đây thân thể của Huỳnh Bảo Nhi không được tốt làm. Có lẽ là đã có tuổi rồi nên khi trời đổi gió thì cả cô không còn chút sức lực nào.


Huỳnh Bảo Nhi giao bé Gạo Tẻ cho Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo trông coi, còn mình thì đi lên lầu ngủ.


Trần Quân Phi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi lên lâu, đôi mắt chợt toát lên vẻ âm u.


“Anh muốn làm gì?”


Sau khi dỗ bé Gạo Tẻ xong, cậu xuống lầu đi ra ngoài, một giọng nói chợt vang lên sau lưng cậu. Trần Quân Phi nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang đứng phía sau, nhướng mày nói: “Sao? Hứng thú với chuyện tôi muốn làm à?”


Phan Huỳnh Bảo nheo mắt lại nhìn chằm chằm Trần Quân Phi, cậu ấy đi đến gần, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn ngả bài với ông ta sao?”


Những lời mà Phan Huỳnh Bảo nói khiến cơ thể Trần Quân Phi nhất thời run lên, nhưng rất nhanh sau đó cậu lấy lại được bình tĩnh, nhếch môi lạnh lùng trào phúng: “Hóa ra cậu cũng phát hiện à?”


Cậu tưởng rằng chỉ một mình mình nhận ra mà thôi, xem ra Phan Huỳnh Bảo cũng đã phát hiện.


Phan Huỳnh Bảo không để ý đến Trần Quân Phi, đi thẳng đến cửa ra vào. Trần Quân Phi nhìn thấy cậu ấy lờ mình đi thì tức giận đi theo sau lưng: “Này, Phan Huỳnh Báo, cậu có ý gì vậy hả? Đứng lại đó cho tôi.”


Phan Huỳnh Bảo không quan tâm, chi đi về phía vườn hoa, Ở vườn hoa, Trần Thanh Vũ vẫn mặc một bộ đồ màu đen như trước, trên đầu thì đội nón, mặt đeo khẩu trang, đang cầm dụng cụ ở đó làm cỏ.


Nghe có người đến gần, Trần Thanh Vũ còn tưởng là Huỳnh Bảo Nhi, thể nhưng sau khi nhìn thấy người tới là Phan Huỳnh Bảo thì mất Trần Thanh Vũ chợt dừng lại trên người cậu.


Anh ngồi xổm, giả bộ không thấy Phan Huỳnh Báo và Trần Quân Phi, yên tĩnh nhổ cỏ. Thấy thái độ của Trần Thanh Vũ như thể, Phan Huỳnh Bảo lạnh mặt bước đến ngôi kế bên, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, ông không cần phải giả bộ nữa.”


Chỉ nghe một câu này thôi, động tác của Trần Thanh Vũ chợt dừng lại. Anh cố gắng cầm chiếc cuốc trong tay, gương mặt bị khẩu trang che khuất nên không nhìn thấy biểu cảm.


Trần Quân Phi đang đi theo sau Phan Huỳnh Bảo, nghe thấy cậu ấy thẳng thừng nói với Trần Thanh Vũ như thế thì cậu nheo mắt lại, nhìn về phía người đang đưa lưng về phía bọn họ, cũng mở miệng nói: “Rời khói đây đi.”


Trần Quân Phi vẫn luôn dùng thái độ này để nói chuyện với Trần Thanh Vũ, hình như là bắt đầu từ năm mười hai tuổi đã vậy rồi.


Khi còn bé, cậu rất thân thiết với Trần Thanh Vũ, nhưng do Lê Hồng San xúi giục tẩy não các thứ mà tình cảm này đã từ từ thay đổi. Dần dà, Trần Quân Phi không có một chút tín nhiệm nào đối với Trần Thanh Vũ. Giờ lại thêm chuyện xảy ra giữa Trần Thanh Vũ và Lê Ảnh Ly, lại càng khiến cậu thêm chán ghét Trần Thanh Vũ, ghét anh đã làm tổn thương Huỳnh Bảo Nhi.


Trần Thanh Vũ cầm bụi có trong tay, im lặng hồi lâu, sau đó mới đứng dậy nói với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo: “Bố sẽ không rời khỏi đây”


“Cuối cùng thì cũng chịu thừa nhận thân phận của mình rồi à?”


Trần Quân Phi khoanh tay nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh lùng cười nhạo nói.


Anh kéo khẩu trang xuống lộ ra gương mặt tuấn tú quen thuộc, sau khi nhìn thấy gương mặt đó, ánh mắt Trần Quân Phi hiện lên sự lạnh lùng: “Tôi muốn ông rời khỏi đây ngay lập tức, đùng có đến gần mẹ tôi nữa, mẹ không muốn nhìn thấy ông nữa đâu”


“Con không có tư cách dùng giọng điệu này nói chuyện với bổ” Trần Thanh Vũ nhíu mày, bình thán nói.


“Tôi đã nói, mẹ tôi không muốn..” Trần Quân Phi bị thái độ của Trần Thanh Vũ kích thích, cậu tức điện lên, hai mắt đây lửa giận nhìn anh, vươn tay muốn đánh Trần Thanh Vũ nhưng bị Phan Huỳnh Bảo ngăn cản.


Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ngăn mình lại, Trần Quân Phi tức giận nói: “Phan Huỳnh Bảo, mẹ nó, cậu có ý gì đây hả?”


Đôi mắt màu xanh lá của Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn Trần Quân Phi nói: “Ông ấy là bố anh.”


Cơ thể Trần Quân Phi thoáng chốc cứng đờ. Phan Huỳnh Bảo nói không sai, Trần Thanh Vũ là bố của cậu, chuyện này không ai có thể thay đổi được. Dù cậu có oán hận Trần Thanh Vũ như thể nào đi chăng nữa thì huyết thống cũng không cách nào đổi thay được.


“Anh đối xử với ông ấy như thế, mẹ sẽ đau lòng” Phan Huỳnh Bảo đấy tay Trần Quân Phi ra, nhấn mạnh nói. Trần Quân Phi siết chặt tay, không nói gì nữa, thế nhưng ánh mắt nhìn Trần Thanh Vũ không hề có ý nhượng bộ.


Trần Thanh Vũ rũ mắt, bày ra vẻ mặt cô đơn đi về phía bên kia. Con của anh dùng thái độ đối địch như vậy cư xử với anh, anh là một người bố thất bại phải không? “Tôi cho ông vài ngày để suy nghĩ, ngay lúc mẹ tôi còn chưa phát hiện ra thì lập tức rời khỏi đây đi.” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, nói với Trần Thanh Vũ.


Trần Thanh Vũ cũng không vì vậy mà dừng chân lại, vẫn đi đến mảnh vườn khác, ngồi xổm xuống tiếp tục cắt tỉa hoa.


Nhìn bóng lưng của người đàn ông đó, ảnh mảt Trần Quân Phi tối lại, dường như đang rất tức giận.


“Cứ cố gắng che giấu chuyện này đi, tôi không muốn tâm trạng của mẹ trở nên tồi tệ.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Thanh Vũ đang lờ bọn họ ngồi ở kia, nhíu mày nói với Trần Quân Phi. Ảnh mắt Trần Quân Phi hung hăng liếc nhìn Phan Huỳnh


Bảo, cuối cùng tức giận rời khỏi đây. Phan Huỳnh Bảo nhìn cậu tức giận rời đi, đôi mắt cũng dần trở nên u ám.


Giữa trưa, Huỳnh Bảo Nhi làm cơm xong xuôi, sau đó gọi Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi xuống ăn. Cả nhà quây quần ngồi dùng cơm là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.


Huỳnh Bảo Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trần Thanh Vũ vẫn còn đang sửa sang lại vườn hoa, dưới ánh nắng nóng bức nhưng anh vẫn bận rộn như vậy. Nhìn bóng lưng người đàn ông đó, cảm giác bi thương chợt trỗi dậy trong lòng Huỳnh Bảo Nhi. Cô buông đũa xuống, đột nhiên ăn không vô nữa. Trần


Quân Phi ngồi bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi, thấy dáng vẻ cô đơn của cô thì lo lằng nói: “Mẹ, mẹ sao vậy?”


“Không sao” Huỳnh Bảo Nhi vực dậy tinh thần, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mất không tự chủ được mà nhìn về phía cửa sổ.


Người đàn ông kia chỉ có một mình ư? Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng ấy, trong lòng Huỳnh Bảo Nhi lại trỗi dậy một cảm giác không tên khó giải thích được.


Trần Quân Phi nhìn thoáng qua Phan Huỳnh Bảo, trên mặt cậu ấy chợt hiện lên vẻ kỳ lạ.


“Có phải thân thể mẹ không thoải mái hay không?”


Phan Huỳnh Bảo đứng dậy đi đến bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi, đặt tay lên trán cô và hỏi.


Huỳnh Bảo Nhi hoàn hồn, nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Chắc là vậy rồi, các con ăn trước đi, mẹ lên xem bé Gạo Tẻ.” Huỳnh Bảo Nhi đẩy ghế ra, rời khỏi nhà ăn đi lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK