Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201


Tôi không thể tha thứ cho Trần Thanh Vũ.


Anh lừa gạt tôi, anh nói chờ sau khi tôi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi, tất cả đều là lừa gạt. “Huỳnh Bảo Nhi… là em phải không? Huỳnh Bảo Nhi.”


Lúc tôi đang mệt mỏi đi trên con đường kia thì một tiếng gào thét vang lên sau lưng tôi. Đôi mắt tôi đỏ lên, quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu cách đó không xa, một bóng dáng màu đen đang chạy như điên về phía tôi.


Tôi không biết người đó là ai, sau khi đến gần thì tôi mới nhận ra đó là Trần Thanh Vũ.


Tôi bụm miệng lại, tức giận đến mức muốn gào thét lên thì anh lại ôm chầm lấy tôi.


“Huỳnh Bảo Nhi, em còn sống, anh biết mà, anh biết em không sao mà. Em là người phụ nữ nhẫn tâm, có biết anh tìm em bao lâu rồi không hả? Sao em có thể nhẫn tâm như thế chứ?”


“Buông tôi ra.” Tôi không biết anh đang nói gì, chỉ biết bị anh ôm như thế này khiến tôi rất khó chịu.


Tôi tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ: “Em không bao giờ… muốn nhìn thấy anh nữa, đồ thứ đàn ông khốn kiếp, cặn bã… anh gạt em.”


“Huỳnh Bảo Nhi, em làm sao vậy?” Hai tay anh run run vuốt mặt tôi, dường như không hiểu vì sao tôi lại tức giận. “Trần Thanh Vũ, sao anh lại gạt em?


Anh có con với người phụ nữ khác rồi mà còn lừa gạt em, nói sau khi tốt nghiệp thì kết hôn với em, anh là đồ khốn kiếp… Em sẽ không, sẽ không bao giờ… yêu anh nữa.”


Tôi trợn trừng mắt với Trần Thanh Vũ, tay đấm chân đá về phía anh. “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói bậy bạ gì đó? Con gì chứ? Phụ nữ gì? Anh đi tìm em hơn một năm trời, tại sao em lại không liên lạc với anh? Em không biết con chúng ta rất nhớ em sao? Bố mẹ em mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, sao em có thể nhân tâm như vậy?”


Anh bắt lấy tay tôi rồi đẩy tôi vào thân cây phía sau, tôi nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả,


“Bố em đã qua đời từ lâu rồi mà? Trần Thanh Vũ, anh bị gì vậy? Bố em đã qua đời khi em còn nhỏ rồi mà? Ở đâu ra bố mẹ nữa cơ chứ?”


“Huỳnh Bảo Nhi, em bị sao vậy?”


Dường như Trần Thanh Vũ bị những lời của tôi kích thích, sốt ruột nói.


“Em..” Tôi vừa định nói gì đó thì trước mắt tối sầm lại, cả người ngất xiu. Trước khi bất tỉnh tôi nghe thấy tiếng gào thét của Trần Thanh Vũ, tràn đầy lo lắng và đau khổ. Trần Thanh Vũ. Anh thật sự yêu em mà phải không? Anh không có đùa bỡn em, người phụ nữ kia là giả phải không? Anh không có chạm vào người phụ nữ khác..


“Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại nói những lời kỳ quái như thế? Cô ấy nói mình có con với người phụ nữ khác, còn nói bố cô ấy đã qua đời từ lâu rồi nữa? Cô ấy không nhận ra mình ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”


“Tổng giám đốc Trần, xin anh hãy tỉnh táo lại, để chúng tôi đến xem thử tình trạng cô Bảo Nhi đã.”


Ồn ào quá..


Tôi mất kiên nhẫn phất tay, cổ xua đi những âm thanh như ruồi muỗi vo ve này. “Cô Bảo Nhi, cô đã tỉnh rồi ư?” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.


Tôi chớp mắt vài cái, từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng trắng, mặt mũi vô cùng dịu dàng, trên mặt treo một nụ cười nhìn tôi. “Cô là ai?” Tôi hoang mang nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, do dự hỏi. “Tôi là Phan Quế Anh, bác sĩ phụ trách của cô.”


Bác sĩ phụ trách? “Tôi không có bệnh.” Tôi không vui liếc nhìn Phan Quế Anh, vén chăn định xuống giường thì lại bị một đôi tay bắt được.


Bây giờ tôi mới nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang bên giường tôi, tuy nét mặt anh hơi tiều tụy, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen nhưng khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia lúc này nhìn lại có vẻ vô cùng đẹp trai. Tôi chớp mắt một cái, về phía trước ôm lấy Trần Thanh Vũ, dụi dụi vào người anh: “Trần Thanh Vũ, anh không gạt em phải không, người phụ nữ kia là giả, có phải hay không?”


“Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Tại sao em lại ở Paris? Có phải Phan Huỳnh Đức đưa em đến đây không? Anh biết ngay là cái tên chết tiệt kia mà


Những lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tôi vô cùng ngờ vực, Phan Huỳnh Đức không phải là anh ư? Vì sao Trần Thanh Vũ lại gọi tên mình.


Tôi vươn tay sờ lên trán Trần Thanh Vũ, hơi lo lắng nói: “Trần Thanh Vũ, anh bị gì vậy? Không phải anh nói rất thích cái tên Phan Huỳnh Đức này nên bảo em gọi anh là Đức à?


Vì sao anh lại kêu tên mình như “Chết tiệt, em đang nói bậy bạ gì đó? Phan Huỳnh Đức là Phan Huỳnh Đức, anh là anh. Huỳnh Bảo Nhi, em nhìn cho kỹ, anh là chồng của em Dường như Trần Thanh Vũ bị những lời tôi nói kích động, đột nhiên to với tôi.


Tôi hoang mang nhìn Trần Thanh Vũ, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Anh, rốt cuộc Huỳnh Bảo Nhi bị gì vậy?” Trần Thanh Vũ giận tái mặt, liếc nhìn tôi một cái rồi sau đó lấy tôi và nói với Phan Quế Anh ở phía sau.


“Tổng giám đốc Trần, anh đừng gấp, bây giờ chúng tôi sẽ tra tổng quát cho cô Bảo Nhi ngay Phan Quế Anh nhìn tôi, sau đó gọi người đấy giường bệnh tới rồi đặt tôi năm lên đó, tôi vừa định giãy giụa thì Trần Thanh Vũ lại lấy tay tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ, chỉ làm kiểm tra mà thôi, nhanh lắm, không có chuyện gì Tôi mím môi gật đầu, đành để bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu.


Bọn họ kêu tôi nhắm mắt lại, tôi cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau một giờ thì tôi được đẩy ra khỏi nơi đó, Trần Thanh Vũ vuốt mặt tôi, ôm chầm lấy tôi.


Mùi hương này.. hình như không giống với lúc trước. “Trần Thanh Vũ.. anh… mùi hương của anh thay đổi rồi à?” Tôi nhăn mũi ngửi ngửi trên người Trần Thanh Vũ


. “Huỳnh Bảo Nhi, em nhìn cho kỹ, anh mới là Trần Thanh Vũ, biết chưa hả?” Trần Thanh Vũ nâng mặt tôi lên, đôi mắt phượng chăm chú nhìn tôi thật sâu.


“Em biết rõ anh là Trần Thanh Vũ mà? Anh đã nói chờ em tốt nghiệp sẽ cưới em, bây giờ em mười bảy tuổi rồi, còn bồn năm nữa là tốt nghiệp. Anh còn nói chúng ta sẽ đãi tiệc rượu trước, em sẽ sinh cho anh thật nhiều con, sẽ làm một người vợ tốt. Cho nên anh đừng thích những người phụ nữ khác có được không?”


Tôi nằm chặt quần áo của Trần Thanh Vũ, dáng vẻ đáng thương nói. “Chết tiệt, mười bảy tuổi gì chứ? Huỳnh Báo Nhi, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”


Trần Thanh Vũ bị những lời tôi nói chọc tức, nhịn không được gầm lên.


Tại sao Trần Thanh Vũ lại dễ trở nên nóng nảy như vậy? Rõ ràng trước đó còn tốt lắm mà. “Tổng giám đốc Trần, đã có kết quả rồi.”


Lúc tôi mơ hồ nhìn Trần Thanh Vũ đi tới đi lui trong phòng bệnh thì Phan Quế Anh cầm một bản báo cáo đi đến. Cô ấy đưa nó cho Trần Thanh Vũ, anh cầm lấy nhìn thoáng qua bản báo cáo, ảnh mắt lạnh lẽo nói: “Chuyện này là sao? Cái gì gọi là mất trí nhớ ngược.”


“Nói một cách đơn giản thì trí nhớ của cô Bảo Nhi bị buộc phải dừng lại ở tuổi mười bảy, những chuyện xảy ra sau đó thì không nhớ gì cả, bây giờ cô ấy đang sống ở tuổi mười bảy”


Phan Quế Anh liếc nhìn tôi đầy thương cảm, giải thích với Trần Thanh Vũ.


Bọn họ đang nói gì vậy? Tôi vốn mười bảy tuổi cơ mà? Vì sao bọn họ lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn tôi chứ? “Có biện pháp trị khỏi không?”


Trần Thanh Vũ mệt mỏi nói. “Chuyện này… hiện tại chúng tôi chưa gặp qua trường hợp như vậy bao giờ, chúng tôi cũng không biết. Nhưng mà có thể sử dụng những tác động bên ngoài để kích thích trí nhớ của con người. Tôi đề nghị tổng giám đốc Trần nên đưa cô ấy về, nói không chừng có thể giúp cô ấy khôi phục trí nhớ.” “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”


Không biết Trần Thanh Vũ và Phan Quế Anh đang thì thầm chuyện gì, tôi nghe không hiểu những lời bọn họ nói.


Sau khi Phan Quế Anh rời khỏi đây, Trần Thanh Vũ đi đến bên giường ôm lấy mặt tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho kỹ đây, Phan Huỳnh Đức là người xấu, không được phép đến gần anh ta.


” “Trần Thanh Vũ, anh lạ thật đấy… sao cứ lầm bầm miết vậy?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. “Nghe lời nào, mai mốt không được phép gặp Phan Huỳnh Đức nữa.”





Trần Thanh Vũ giận tải mặt, cương quyết nói.


Tôi bị khí thể của Trần Thanh Vũ dọa, chỉ có thể gật đầu. “Huỳnh Báo Nhi, chúng ta về nhà thôi, Bánh Gạo đang ở nhà chờ chúng ta đấy.” Trần Thanh Vũ hôn môi tôi, hơi thở ấy khiến tôi cảm thấy rung động, cả người tôi tràn ngập một cảm giác vô cùng kỳ diệu.


“Không giống.” Lúc Trần Thanh Vũ rời khỏi môi tôi, tôi mê man nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. “Cái gì không giống?” Trần Thanh Vũ vuốt ve môi tôi, hờ hững hỏi. “Mùi vị không giống với lúc trước, tại sao mùi vị của Đức và anh lại không giống nhau?”


Tôi nghiêng đầu, không hiểu hỏi. “Chết tiệt, em lại để cho tên Phan Huỳnh Đức kia chạm vào em rồi phải không?” Nào ngờ, tôi vừa dứt lời thì đột nhiên Trần Thanh Vũ tức giận, nằm quần áo tôi định cởi ra.


Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi giữ lấy quần áo của mình, không chịu để Trần Thanh Vũ coi đồ tôi ra. “Trần Thanh Vũ, anh dừng tay lại cho em” “Huỳnh Bảo Nhi, em dám để Phan Huỳnh Đức chạm vào mình ư? Cới ra để anh nhin xem.” Thế nhưng bây giờ, cơn giận của Trần Thanh Vũ giống như một con sư tử nổi điên, tôi hoàn toàn bị dọa rồi.


Lúc cơ thể của Trần Thanh Vũ đè lên người tôi, tôi có cảm giác cơ thể mình trở nên kỳ lạ, như đang chủ động mở ra vì Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, anh đang làm gì Huỳnh Bảo Nhi đó?” Ngay lúc này thì cửa phòng bệnh chợt bị mở ra, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sau đó là một gương mặt mang mặt nạ bằng bạc hiện ra.


Tôi nhìn vào chiếc mặt nạ kia, vô cùng bối rối. rồi?” “Phan Huỳnh Đức, con mẹ nó anh làm gì với Huỳnh Bảo Nhi “Những lời này là tôi nói với anh mới đúng, anh đang làm gì cô ấy vậy hả?” “Khổn kiếp, tôi giết anh.”


Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức đánh nhau. Sao lại có hai Trần Thanh Vũ vậy? Tôi chỉnh trang lại quần áo, từ trên giường đứng lên rồi chạy lại vươn tay ngăn không cho hai người bọn họ tàn sát lẫn nhau. “Dừng tay” “Bop”


Lúc này, mặt nạ của Phan Huỳnh Đức bị Trần Thanh Vũ đấm văng ra rơi xuống đất. Tôi nhìn kỹ mặt của Phan Huỳnh Đức, lại quay đầu nhìn Trần Thanh Vũ.


Hai gương mặt… giống nhau? “Phan Huỳnh Đức, rốt cuộc anh là ai?” Khi tôi đang đờ đẫn nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc kia thì Trần Thanh Vũ đã lao đến nắm áo của Phan Huỳnh Đức, gầm nhẹ lên.


“Cút.” Ảnh mát Phan Huỳnh Đức hơi chán ghét nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó đi đến chỗ tôi. “Huỳnh Báo Nhi, chúng ta về nhà.” Tôi nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, trong lòng có hơi kháng cự lại


. “Huỳnh Bảo Nhi là của tôi, Phan Huỳnh Đức, tôi không quan tâm anh có mục đích gì, anh dám phẫu thuật thành gương mặt của tôi, có phải anh muốn chết không?”


Trần Thanh Vũ đi đến ôm eo tôi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Đức. “Phẫu thuật thành gương mặt của anh? Ha ha” Phan Huỳnh Đức nhìn Trần Thanh Vũ cười mia, sau đó chuyển ảnh mắt về phía tôi.


Ảnh mặt trời bên ngoài vừa lúc chiếu rọi vào, tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt Phan Huỳnh Đức ánh lên màu xanh lá.


Đôi mắt màu phi thúy u?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK