Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385


Sau khi Trần Quân Phi rời khỏi, cả phòng ngủ lập tức trở lại tĩnh lặng, Bánh Quy nắm trong lòng Hoàng Song Thư, mở to đôi mất phượng xinh đẹp, con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh yêu ớt tái nhợt của Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư cúi đầu, rưng rưng hôn lên trán Bánh Quy đang nằm trong lòng mình, lẩm bẩm: “Bánh Quy, bay giờ mẹ phải làm sao đây?”


Giữa cô và Trần Quân Phi, còn có thể ở bên cạnh như trước kia được sao?


Những chuyện mà cô cố gắng quên đi, lại bị phơi bày ra ánh sáng thêm một lần nữa, hiện tại Hoàng Song Thư đã không biết chính mình phải làm sao nữa rồi.


Hôn lễ của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư vốn đã được tất cả mọi người ở thủ đô chú ý, nhưng mà… Video khó coi của Hoàng Song Thư và những bảo vệ đó bị đua ra ngoài. Rốt cuộc những video đó là như thế nào, từ đầu mà có, không một người nào biết, ngay cả bản thân Trần Quân Phi cũng không biết.


Trong hôn lễ, Trần Quân Phi đã cảnh cáo truyền thông, không được truyền tin này ra ngoài. Nhưng mà, ngày hôm sau, khắp thủ đô vẫn lan truyền những lời đồn đãi về hôn lễ.


Những lời nói sắc bén đó đã tần công Hoàng Song Thư. Từ tối hôm qua, Trần Quân Phi ngồi mãi ở khách sạn chờ Hoàng Song Thư, nhưng từ đó đến giờ cô vẫn không đến.


Ngày hôm sau, Trần Quân Phi vừa mới trở về nhà họ Trần đã nhận được cuộc gọi của thư ký, nói rằng chuyện trong hôn lễ đã bị tung ra ngoài.


Đôi mắt Trần Quân Phi lạnh lùng đến đáng sợ, anh dùng tốc độ nhanh nhất để đến công ty. Thư ký đưa những tờ báo sớm nhất trong hòm nay cho Trần Quân Phi.


Nội dung trong báo đều là cánh hôn lễ hôm qua, thậm chí còn có video quay lại, Trần Quân Phi nằm chặt tờ báo, vẻ mặt vốn âm trầm khủng bố càng trở lên lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. “Những tờ bảo này là như thế nào?”


Mặt Trần Quân Phi sầm xuống, giọng nói sắc bén lạnh lùng hỏi thư kỷ. “Tôi cũng không biết rõ, nhưng sáng nay những tờ báo này bắt đầu lưu truyền khắp thủ đô..” Thư ký dè dặt nhìn Trần Quân Phi, sau đó mới lắp bắp giải thích. “Lập tức thu mua các tòa soạn phát hành những tờ báo này, còn nữa, điều tra xem ai là người bán thông tin cho tòa soạn.”


Coi lời cảnh cáo của anh là gió thoảng bên tai sao? Xem ra, những người này thật sự muốn tìm cái chết rồi. “Vâng ạ” Thư ký nhìn Trần Quân Phi, rồi lập tức rời khỏi văn phòng.


Sau khi thư ký ra ngoài, Trần Quân Phi đã đập một cái thật mạnh lên trên bàn làm việc. “Chuyện này anh định xử lý thế nào?” Lúc Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy những tờ báo này đã lập tức gọi video cho Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi mím môi mỏng, ngón tay khó chịu day day mũi, lạnh nhạt nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”


“Tốt nhất là như vậy, hiện tại tôi nghi ngờ, có người đang nhằm vào Hoàng Song Thư” Phan Huỳnh Bảo gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt nặng nề nhìn Trần Quân Phi nói. “Tôi biết.”


Nếu như mà không có người nhắm vào, Hoàng Song Thư sẽ không liên tục bị công kích như vậy.


Nhưng mà, rốt cuộc đối phương là ai? Trần Quân Phi đã từng cho người đi điều tra, nhưng mà không tra ra gì cả? Người công kích Hoàng Song Thư che giấu rất tốt, đến cả Trần Quân Phi cũng không cách nào tra ra được. “Bây giờ tôi đang nghi ngờ hai người, vì gần đây anh nên cẩn thận một chút, cần phải bảo vệ Hoàng Song Thư thật cẩn thận.” Phan Huỳnh Bảo nói xong thì cúp điện thoại


. “Cậu Bảo, bây giờ muốn đi Minh Cường thấy Phan Huỳnh Bảo cúp điện thoại, cung hỏi anh ấy. Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo ánh lên sự lạnh lùng nhàn nhạt, vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi đến văn phòng luật


Văn phòng luật Minh Cường vô cùng hoang mang nhìn Phan Huỳnh dường như không ngờ rằng đột nhiên anh ấy lại muốn đến văn phòng luật sư.


Nhưng mà Minh Cường là người thông minh, không hỏi quá nhiều.


Phan Huỳnh Bảo đến văn phòng luật sư, nói thẳng muốn tìm Lâm Tấn Sang, rất nhanh Lâm Tấn Sang đã đi tới.


Lâm Tần Sang mặc bộ âu phục được thiết kế riêng, gương mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt, anh ta đưa tay ra, lịch thiệp nói: “Anh Huỳnh tìm tôi là vì có vụ án nào muốn tôi xử lý sao?”


“Câu Sang đây có bản lĩnh Sau khi Phan Huỳnh Bảo bắt tay với Lâm Tấn Sang, ngồi xuống ghế, gương mặt anh ấy không biểu hiện chút cảm xúc nào mà nhìn Lâm Tấn Sang cười nhạo nói. Lâm Tấn Sang nghe vậy nhưng tỏ vẻ không hiểu, anh ta thả lỏng tay: Huỳnh Bảo, anh đang nói gì vậy? Sao tôi thấy hơi khó hiểu?”


“Không hiểu sao? Nghe không hiểu là tốt nhất, tốt nhất cậu nên cầu nguyện tôi vĩnh viễn không nằm được cái đuôi của cậu, nếu không chỉ bằng những chuyện mà cậu đã làm, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu.”


Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng đứng dậy, nhìn Lâm Tấn Sang cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi khỏi chỗ này.


Nhìn bóng dáng Phan Huỳnh rời đi, đôi Lâm Tấn


Sang dần trở nên âm u.


Quả nhiên, Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ anh ta? Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ anh ta từ khi nào?


Có điều, cho dù Phan Huỳnh Bảo muốn điều tra anh ta cũng phí công mà thôi.


Vì những tư liệu về thân phận của anh ta, muốn điều tra cũng không thể điều tra ra được sơ hở gì. “Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ, chuyện này làm tôi thấy hơi lo lắng.” Giữa trưa, trong quán cà phê Dịch Thiên, khu ghế ngồi VIP


Trương Cúc Hoa đeo kính râm đi vào, sau khi nghe Lâm Tấn Sang nói, gương mặt cô ta càng thêm lo lắng.


Cô ta biết Phan Huỳnh Bảo đã chĩa mũi dùi về cô ta ngay từ đầu, chỉ là không ngờ rằng trực giác của Phan Huỳnh Bảo lại nhạy bén như vậy.


Nghĩ đến đây, cả người Trương Cúc Hoa đều rơi vào bất an. “Gần đây em nên làm việc thông minh hơn một chút”


Ánh mắt Lâm Tấn Sang nhìn Trương Cúc Hoa, cất giọng nói lạnh nhạt.


“Tin tức nóng trong hôn lễ, đối với Hoàng Song Thư mà nói chính là một đả kích chí mạng, tôi sẽ khiến cho Hoàng Song Thư chủ động rời xa Trần Quân Phi.”


Trương Cúc Hoa cong cong đôi môi đỏ tươi, ánh mắt lóe lên cảm xúc nhất định phải được.


“Tốt nhất là như thế. Con ngươi Lâm Tấn Sang hơi lóe lên. “Đồ mà tôi cần anh tìm đã mang đến chưa?” Trương Cúc Hoa đưa tay ra, nhìn Lâm Tần Sang nói. “Thứ đồ này, không màu không vị, sau khi phát huy công dụng thì sẽ biến mất, cho dù sau đó có kiểm tra cũng không cách nào kiểm tra được.” Lâm Tấn Sang lấy một cái bình thủy tinh ra đưa cho Trương Cúc Hoa, lãnh đạm nói.


Trương Cúc Hoa nhìn bình thủy tinh trong tay, sau khi năm thật chặt bèn hỏi lại Lâm Tân Sang: “Liều lượng thế nào? Tôi chi muốn mang thai con Trần Quân Phi”


Có con của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi sẽ không còn khả năng quay lại nữa. Đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Trần. dù người đàn ông đó có khả năng tự chủ mạnh cũng không cách nào chống lại được công dụng của loại thuốc


Lâm Tấn Sang đứng dậy, nở một nụ cười âm u nói.


Nhìn nụ cười trên mặt Lâm Tấn Sang, Trương Cúc Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Có loại thuốc này thì sẽ không sợ Trần Quân Phi không chịu lên giường với cô ta.


Chỉ cần Trần Quân Phi nếm được hương vị của cô ta, tự nhiên sẽ quên đi con Hoàng Song Thư kia. “Thì ra cô chủ là loại phụ nữ này?” là, không hiểu cậu chủ nghĩ thế nào nữa? Lúc trước làm loạn với nhiều người đàn ông như vậy, chẳng lẽ cậu chủ nhỏ thật ra cũng không phải là con của cậu chủ sao?”


“Không ngờ đấy, bên ngoài nhìn rất thành thật, mà không ngờ lại làm ra chuyện phóng đãng như vậy, quả nhiên là không thể trông mặt mà hình dong.”


“Đứng một chỗ lải nha lải nhải cái gì đấy? Không muốn làm nữa sao?”


Thấy một đám người hầu tụm lại với nhau, quản gia bày vẻ mặt nghiêm túc đi tới, nghiêm khắc quát lớn.


Nghe được giọng của quản gia, những người hầu khi nãy còn đang thảo luận với khí thế ngất trời nhanh chóng cất tờ báo, một đám bày vẻ mặt xấu hổ nhìn quản gia, rồi tản nhau ra làm công việc của mình.


Quản gia trầm mặt xuống, khi vừa xoay người muốn căn phòng bếp nấu cho Hoàng Song một chén canh gà, ông ta nhìn thấy Hoàng Song Thư đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt trống trông cứ như là hai cái


Dáng vẻ này của Hoàng Song Thư làm cho quản gia hoảng sợ, không biết là những lời vừa rồi của đám người hầu không biết giữ mồm giữ miệng kia cô có nghe được không? “Cô chủ, cô đừng để ý đen dám người hầu khua môi múa mép.”


“Quản gia, không có lệnh của tôi, không được để cho người nào đi lên quấy rầy tôi.” Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn quản gia, sau đó giống như một cái xác không hồn rời khỏi cầu thang.


Nhìn vẻ mặt trống rỗng của Hoàng Song Thư, quản gia thở dài một hơi, hơi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.


Lúc Trần Quân Phi trở về đã nghe thấy Bánh Quy khóc, anh bèn thả tập công văn trong tay xuống, sau khi thay giày ra lập tức đi nhanh về phía phòng khách.


Bánh Quy được người hầu ôm, người hầu vẫn luôn dỗ dành thằng bé, nhưng mà Bánh Quy vẫn siết chặt nắm tay nhỏ, gân cổ lên lên lớn tiếng khóc.


“Sao lại như vậy? Vì sao thằng bé lại khóc?” Giọng nói Trần Quân Phi rét lạnh khiến người hầu hoảng sợ, người hầu lo lắng đứng dậy, lắc đầu nói với Trần Quân Phi: “Cậu chủ… chúng tôi cũng không biết, cậu chủ nhỏ đã khóc từ nãy đến giờ, chúng tôi khuyên thể nào cũng không ngừng khóc, cũng không chịu ăn gì ca.”


“Song Thư đâu?” Trần Quân Phi bể Bánh Quy vào trong lòng, nhìn xung quanh căn phòng, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Song Thư, khuôn mặt anh đột nhiên lạnh xuống.


Người hầu dè dặt ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi rồi nói: “Cô chủ vẫn luôn ở trong phòng một mình, không gặp ai cả, chúng tôi gọi vài lần, cô ấy cũng không chịu ra.”


Đôi mắt Trần Quân Phi tối sầm lại, anh cúi đầu, vỗ vỗ sau lưng Bánh Quy, trấn an thắng bé, nói: “Bánh Quy ngoan, bố về rồi, không khóc nữa.”


Bánh Quy mếu máo, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi ra hiệu cho người hầu đưa sữa đến đây, rồi nhanh chóng đi tìm quản gia, hỏi quản gia tình hình hiện tại của Hoàng Song Thư. “Vậy sao? Báo xuống dưới, đối đám người hầu đó đi.” Trần


Quân Phi nghe thấy quản gia nói trong biệt thự có đám người hầu dám khua môi múa mép, cười lạnh một tiếng. “Vâng ạ.” Quản gia hơi hoảng sợ hé mắt, khi vừa thấy gương mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ của Trần Quân Phi, ông lập tức cảm thấy sau lưng lạnh buốt. “Ông ôm Bảnh Quy đi, tôi lên xem cô ấy”


“Vâng a”


Quán gia ôm Bánh Quy vào trong lòng, nhìn theo bước chân Trần Quân Phi lên lâu.


Trong phòng ngủ chính trên lâu hai.


Hoàng Song Thư đã ở trong phòng một mình cả ngày.


Cô ngồi trước máy tính, nhìn những tin tức trước mặt hồi lâu, đôi mắt lờ mờ có chút hoảng hốt thậm chí là sợ hãi.


Những hình ảnh đó không ngừng xoay quanh trong đầu Hoàng Song Thư, cho dù cô cố gång thế nào cũng không cách nào xóa bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu,


Hoàng Song Thư nằm tay, cố hết sức siết chặt lại, cô hít sâu một hơi, dùng cánh tay ôm chặt lấy cả người mình. “Hoàng Song Thư, mở cửa” Trong lúc Hoàng Song Thư đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không thể nào tự kiềm chế được, ngoài cửa vang lên tiếng nói nhàn nhạt lạnh lùng của Trần Quân Phi.


Người đàn ông cố hết sức đập cửa, cất giọng nói lạnh lùng gọi tên Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư vẫn không nhúc nhích, chỉ cố hết sức ôm chặt lấy cơ thể mình, cô vùi đầu vào khuỷu tay, trên mặt lộ ra vẻ yếu ớt và tuyệt vọng.


Cô không biết mình phải đối mặt với Trần Quân Phi như thế nào, cũng không biết phải yêu anh như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK