“Ngốc quả, chúng ta lập tức kết hôn thì em sẽ trở thành vợ của anh, không phải sao?”
Trần Quân Phi ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, âu yếm hôn lên trán cô.
Đôi mắt Hoàng Song Thư mang theo vẻ ngượng ngùng nhưng hạnh phúc lại càng nhiều hơn nữa.
Sau khi Hoàng Song Thư đi theo Trần Quận Phi rời khỏi nghĩa trang, Lâm Tấn Sang bước ra khỏi bụi cây.
Anh ta nhìn bó hoa đặt trên bia mộ của Lâm Huy Thành, cười lạnh một tiếng rồi giơ chân đá bỏ hoa xuống đất. Lâm Tấn Sang ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lâm Huy Thành, trong mắt tràn ngập vẻ hận thù và độc ác.
“Anh à, anh rất nhớ người phụ nữ đó đúng không?” Một cơn gió lướt qua người Lâm Tấn Sang như đang khuyên nhủ anh ta.
Lâm Tấn Sang nhìn bức ảnh trên bia mộ rồi lẩm bẩm: “Anh đợi em có được không? Em nhất định sẽ đưa người phụ nữ đó đến bên cạnh anh, được không anh?
” … “Song Thư.” Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư vừa trở lại nhà họ Trần thì nhìn thấy Trương Cúc Hoa đang ngồi trên ghế số pha với khuôn mặt tái mét vì sợ hãi.
Trương Cúc Hoa nhìn thấy Hoàng Song Thư, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy áy náy. Song Thư “Trương Cúc Hoa, cậu đen rồi.” Hoàng Trương Cúc Hoa thi nhẹ giọng nói. nhìn thấy “Mình xin lỗi, là do mình không tốt, nếu như mình không uống say thì cậu sẽ không… Trương Cúc Hoa nấm tay Hoàng Song Thư, tủi thân nói,
Hoàng Song Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Trương Cúc Hoa rồi lắc đầu nói: “Nói bậy bạ gì thế? Chúng ta là bạn tốt mà”
Song Thư, mình đã suy nghĩ kỹ rồi, anh Phi không yêu mình, từ trước đến giờ chỉ có mình vẫn tự mình đa tình, về sau mình sẽ từ từ mà buông tay anh ấy.” Trương Cúc Hoa ngước mắt nhìn Trần Quân Phi vẫn đang im lặng đứng bên cạnh Hoàng Song Thư, nhỏ giọng nói.
Hoàng Song Thư đương nhiên rất vui khi biết Trương Cúc Hoa chịu từ bỏ tình cảm của mình đối với Trần Quân Phi. Cuối cùng tình yêu của Trương Cúc Hoa dành cho Trần
Quân Phi cũng không thể đơm hoa kết trái.
Bây giờ cô ta đã từ bỏ tình cảm của mình dành cho Trân Quân Phi, Hoàng Song Thư cảm thấy rất vui mừng. “Anh Phi, em sẽ buông tay anh rồi đi tìm một người khác để yêu, hy vọng anh và Song Thư có thể hạnh phúc.”
Trương Cúc Hoa nhìn Trần Quân Phi, hơi cúi đầu nói. “Cô xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn.” Trần Quân Phỉ nhìn Trương Cúc Hoa, khẽ gật đầu.
Sau khi Trần Quân Phi nói xong thì lập tức bước lên lầu để giải quyết công việc, để Trương Cúc Hoa ở lại nói chuyện với Hoàng Song Thư.
Trương Cúc Hoa vẫn ngồi đó cùng Hoàng Song Thư, đến trưa cô ta ở lại nhà họ Trần ăn cơm.
Buổi chiều, cô ta lại cùng Hoàng Song Thư đi dạo phố.
Hoàng Song Thư đưa bé Bánh Quy đến trung tâm mua sắm, bé Bảnh Quy có vẻ rất thích thú khi được vào khu vui chơi, đôi tay mập mạp quo loạn xạ lên cực kỳ vui vẻ. “Có vẻ như Bánh Quy rất thích nơi này.” Trương Cúc Hoa ngồi bên cạnh Hoàng Song Thư, nhìn cô cười cười. “Có lẽ là do chưa từng được đến đây nên thắng bé cảm thấy thích thú.” Một tay Hoàng Song Thư cầm cốc nước ép trái cây, cô nhấp một ngụm rồi nhún vai nói.
Nghe vậy, Trương Cúc Hoa chỉ cười nhẹ không nói gì. “Hay là chúng ta sang bên kia chơi đi.” Trương Cúc Hoa nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc máy gấp gấu bông, có rất nhiều người đang chơi ở đó, cô ta lôi kéo quần áo của Hoàng Song Thư rồi nói với vẻ mặt thích thú. “Cậu cũng thích cái này à?” Nhìn Trương Cúc Hoa hành động như một đứa trẻ con vui vẻ, Hoàng Song Thư không khói nhướng mày. “Thích chứ, đã đến đây rồi thì phải thả lỏng một chút đúng không?”
Trương Cúc Hoa cười hì hì nhìn Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn bé Bánh Quy vẫn còn đang bò qua bò lại bên này không chịu rời đi thì chỉ cau mày nói: “Nhưng Bánh Quy thích ở trong này chơi, hay là cậu đi một mình đi, mình ở đây trông chừng thắng bé.”
“Ở đây có nhân viên trông trẻ, mà khoảng cách với bên kia cũng không xa lắm, chúng ta đi một lát rồi về, yên tâm đi, Bánh Quy chắc chắn sẽ không bị người khác ôm đi mất đâu.” Trương Cúc Hoa nằm tay Hoàng Song Thư, nhìn cô rồi mỉm cười.
Hoàng Song Thư định nói gì đó nhưng Trương Cúc Hoa đã kéo cô về phía máy gắp thú. Hoàng Song Thư đứng trước máy gắp thủ nhưng vẫn lo lång nhìn về phía bé Bánh Quy, thấy thằng bé đang chơi đùa rất vui vẻ với mấy đứa bé ở bên cạnh thì cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Song Thư, đến lượt cậu, để mình trông Bánh Quy cho. Cậu cứ yên tâm đi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài thả lỏng một chút, đương nhiên phải thật vui vẻ rồi.”
Trương Cúc Hoa gắp được một con rùa bông, lắc lắc nó trước mặt Hoàng Song Thư rồi cười tủm tim nói. Hoàng Song Thư nghe vậy, không nhịn được mà mỉm cười bắt đầu gắp thú bông.
Chơi máy gắp thủ thật sự rất vui, Hoàng Song Thư chơi rất tập trung, cho đến khi bất được một con gấu bông mà mình thích, cô bật cười vui vẻ. “Nhìn xem, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, như vậy thì mình mới yên tâm được.”
Sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư mim cười, Trương Cúc Hoa đi cùng cô trở lại sân chơi nơi bé Bánh Quy đang chơi, không ngờ đáng lẽ ra bé Bánh Quy phải đang vui đùa cùng những đứa trẻ khác nhưng lúc này lại biến mất.
Sắc mặt Hoàng Song Thư tái nhợt.
Cô sững sờ nhìn Trương Cúc Hoa, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: “Trương Cúc Hoa, Bánh Quy đâu?”
“Vừa rồi Bánh Quy vẫn chơi đùa ở đây mà, có thể đi đâu được chứ? Có phải ở chỗ khác hay không, chúng ta đi tìm xem.”
Trương Cúc Hoa cũng có chút hoảng hốt.
Cô ta nằm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Song Thư, nhìn cô rồi nói: “Song Thư, trước hết chúng ta phải thật sự bình tĩnh, có thể Bảnh Quy đang chơi ở chỗ nào đó cùng những đứa trẻ khác, cậu đi quanh đây tìm một chút, tớ sẽ đi hỏi nhân viên xem sao.”
Hoàng Song Thư lo lắng tìm bóng dáng của bé Bánh Quy khắp khu vui chơi, có rất nhiều em bé đang chơi đùa nhưng Bánh Quy lại không có ở đó.
Hoàng Song Thư đột nhiên có cảm giác sợ hãi đến kỳ lạ, thậm chí khóe mắt cô đã dần đong lại những giọt nước mắt. Bánh Quy, mẹ ở đây này, con đang ở đâu? Bánh Quy đừng làm mẹ sợ.
Trương Cúc Hoa bước vào một góc khuất yên tĩnh trong khu vui chơi, cô ta dựa người vào bức tường phía sau lưng lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư đang điên cuồng tìm Bánh Quy trong khu giải trí.
Vẻ mặt của cô như đánh mất hết hy vọng, bây giờ nhìn Hoàng Song Thư như thế này, Trương Cúc Hoa cảm thấy thật thoải mái.
Cô ta lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư bằng ánh mắt độc ác lạnh như bằng, sau đó cô ta lấy điện thoại ra bấm một loạt chữ rồi gửi đi một tin nhắn. “Giết đứa bé kia.”
Sau khi gửi tin nhắn, Trương Cúc Hoa ném chiếc điện thoại vào thùng rác, không một ai phát hiện những hành động vừa rồi của cô ta.
Trương Cúc Hoa đứng dậy, chạy đến bên cạnh Hoàng Song Thư với vẻ mặt sợ hãi, cô ta duỗi tay ôm lấy cơ thể Hoàng Song Thư: “Song Thư, bây giờ cậu phải thật bình tĩnh.”
“Làm sao bây giờ? Mình đã tìm một vòng xung quanh nhưng không hề nhìn thấy Bánh Quy, Bánh Quy không có ở trong này, nhân viên trông trẻ cũng nói là không nhìn thấy Bánh Quy, vậy thì thằng bé đã đi đâu rồi?”
Hoàng Song Thư nói với đôi mắt đỏ hoe, cô lo lång cầm lấy tay Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Song Thư thì đỡ cô ngôi xuống băng ghế rồi chậm rãi nói: “Song Thư, cậu nghe mình nói, chúng ta bây giờ phải bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ tìm được Bánh Quy. Bây giờ chúng ta nên gọi cho anh Phi trước đã, nếu như anh ấy ở đây thì chúng ta chắc chắn sẽ tìm được Bánh Quy
Hoàng Song Thư lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra, lo lắng gọi điện thoại cho Trần Quân Phi.
Nhận được cuộc gọi từ Hoàng Song Thu, Trần Quân Phi ngả ngớn nhướn đuôi lông mày, đôi môi mỏng nhếch lên: “Sao lại có thời gian gọi điện cho anh thế này, không phải em đang đi dạo phố với Trương Cúc Hoa sao?” Kể sau từ sự việc lần đó, tâm trạng của Hoàng Song Thư vẫn luôn không tốt, có Trương Cúc Hoa đi cùng với Hoàng Song Thư nên tất nhiên Trần Quân Phi rất yên tâm. “Trần Quân Phi… em phải làm sao bây giờ? Bây giờ em phải làm gì đây?”
Hoàng Song Thư hơi mất kiểm soát, cầm điện thoại di động nói năng lộn xộn với Trần Quân Phi.
Nghe vậy, Trần Quân Phi hơi cau mày nói: “Làm sao vậy, em đang khóc hả? Có phải có ai bắt nạt em hay không?” Trần Quân Phi đứng lên, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng đáng sợ. “Bánh Quy biến mất rồi. “Bây giờ em đang ở đâu?” Trần Quân Phi cụp mắt xuống, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ lạnh lùng.
Sau khi Hoàng Song Thư nói vị trí hiện tại của mình cho Trần Quân Phi biết thì tắt điện thoại đi.
Đáy mắt Trương Cúc Hoa xet qua tia lạnh lùng và đắc ý nhưng cô ta lại nhìn Hoàng Song Thư với vẻ cực kỳ lo lắng. “Song Thư, anh Phi nói thế nào?”
“Anh ấy nói sẽ đến đây ngay lập tức.”
Tinh thần Hoàng Song Thư vô cùng hoảng hốt nhìn Trương Cúc Hoa và nói. “Vậy thì tốt rồi, chờ anh Phi đến đây thì anh ấy sẽ nhanh chóng tìm được Bánh Quy thôi, cậu cũng đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ tìm được Bánh Quy mà.” Lời nói của Trương Cúc Hoa vẫn không làm cho tâm trạng của Hoàng Song Thư ổn định hơn, cô ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn cô ta.
Năm phút sau, Trần Quân Phi xuất hiện ở trong khu vui chơi, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cơ thể Hoàng Song Thư ngồi run rẩy trên băng ghế dài cách đó không xa.
Trần Quân Phi sải bước nhanh đến và ôm chặt Hoàng Song Thư trong vòng tay.
Hoàng Song Thư tựa vào lòng Trần Quân Phi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cánh tay không nhịn được mà run rẩy năm lấy góc áo của Trần Quân Phi: “Trần Quân Phi, làm sao bây giờ? Không tìm thấy Bánh Quy nữa, đều do em không tốt, tất cả là lỗi của em.”
“Ngốc à, tại sao lại là lỗi của em chứ?” Trần Quân Phi nhẹ nhàng vuốt tóc Hoàng Song Thư, anh ngồi xuống chỗ bên cạnh ôm lấy cô. “Nếu không tìm thấy Bánh Quy thi phải làm sao? Có phải Bánh Quy đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không đâu, anh đã cho người đi tìm Bánh Quy rồi, chắc chắn sẽ tìm được thằng bé, em không cần phải lo lắng. Đôi mắt Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn về phía trước. Bánh Quy biến mất, chắc hẳn là bị người khác đưa đi, trước đây là chuyện của Hoàng Song Thư, bây giờ Bánh Quy lại bị bắt cóc, vẻ mặt Trần Quân Phi vô cùng lạnh lùng và đáng sợ. “Trần Quân Phi, cầu xin anh, nhất định phải tìm được Bánh Quy, nhất định phải tìm thấy.”
“Được rồi.” Trần Quân Phi âu yếm hôn lên đuôi mày của
Hoàng Song Thư, ngón tay xoa nhẹ trên khuôn mặt của cô. “Anh Phi, tất cả là tại em, em cứ cố chấp lôi kéo Song Thư đi chơi trò gắp thú bông, nếu em không cố gắng kéo Song Thư đi chơi thì Bánh Quy cũng không bị mất tích.” Trương Cúc Hoa nhìn thấy Trần Quân Phi vừa đến đã ôm lấy Hoàng Song Thư ngay lập tức, hoàn toàn không quan tâm đến mình thì đáy mắt hiện lên một mảnh sương mù lạnh lẽo.
Trần Quân Phi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trương Cúc Hoa, giọng nói mang theo một chút hơi lạnh: “Chuyện này không phải lỗi của ai hết, anh sẽ tìm thấy Bánh Quy
Sau khi nói xong, Trần Quân Phi bế Hoàng Song Thư lên, đưa cô rời khỏi khu vui chơi.
Nhìn bóng lưng của Trần Quân Phi, Trương Cúc Hoa không nhịn được mà siết chặt năm đấm. Tìm được? Ha, cô ta cũng hy vọng Trần Quân Phi sẽ tìm được Bánh Quy như lời anh nói.
Bánh Quy biển mất ở gần khu vui chơi, người của Trần Quân Phi vẫn luôn tìm kiếm thắng bé nhưng đáng tiếc là họ vẫn không thể tìm thấy.
Tâm trạng của Hoàng Song Thư càng ngày càng tồi tệ, cảm xúc của cô cực kỳ không ổn định.