Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333


Bà cảm thấy Trần Quân Phi đối xử với Hoàng Song Thư rất quả đảng, người ta đang là một cô gái tốt đẹp nhưng lại bị Trần Quân Phi đổi xử như vậy. Mà Huỳnh Bảo Nhi thấy rất rõ dường như Hoàng Song Thư không hề có một chút oán hận nào với Trần Quân Phi cả, vì thế nên trong lòng vô cùng yêu thích cô.


“Cháu không hận cậu chủ Phi, tất cả đều là do cháu không tốt” Hoàng Song Thư rũ mắt xuống, nhìn Huỳnh Báo Nhi rồi lộ ra một nu cười khổ sở.


Huỳnh Bảo Nhi nhìn vẻ mỉm cười miễn cưỡng trên mặt Hoàng Song Thư thì đáy mắt vô cùng phức tạp “Song Thư, cháu yêu Bánh Gạo sao?” Huỳnh Bảo Nhi bình tĩnh nhìn Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói.


Hoàng Song Thư không ngờ Huỳnh Bảo Nhi sẽ trực tiếp hỏi mình vấn đề này như vậy, cô lập tức hoảng hốt không biết phải trả lời thế nào.


Cô rũ mắt xuống, phần da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài khiến cho người khác có một cảm giác vô cùng yếu ớt. “Không sao, cháu cứ nói thắng với tôi là được rồi. Đứa bé Bánh Gạo này, tính cách quá mức cực đoan nên cũng đã làm rất nhiều chuyện không tốt. Về chuyện này, thân làm mẹ thắng bé, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.”


Sau khi Huỳnh Bảo Nhi biết Trần Quân Phi đã làm nhiều chuyện quả đáng như vậy với Hoàng Song Thư thì vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì anh được. “Bà chủ, cháu… thích cậu chủ Phi, nhưng mà cháu biết cháu không xứng với anh ấy, chỉ là… cháu muốn âm thầm thích anh ấy thôi ạ” Hoàng Song Thư nhìn Huỳnh Bảo Nhi, hơi tự ti nói. “Nếu như thích thì tôi hy vọng cháu có thể chăm sóc cho Bảnh Gạo thật tốt.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Hoàng Song Thư rồi nở nụ cười dịu dàng nói.


Bà rất thích Hoàng Song Thư, nếu như đối tượng của Trần Quân Phi là cô thì Huỳnh Bảo Nhi tin chắc rằng Hoàng Song Thư nhất định sẽ chăm sóc con trai mình thật tốt. “Cháu… chăm sóc cậu chủ Phi?” Lời nói của Huỳnh Bảo Nhi khiến cho Hoàng Song Thư hơi kinh ngạc, cô há hốc mồm giống như không nghe rõ bà đang nói gì. “Lúc Bảnh Gạo còn nhỏ, tôi và bổ thắng bé đều vì sự nghiệp riêng của mình mà rất it dạy dỗ nó. Sau đó đến thời kỳ phản nghịch của Bánh Gạo thì tôi lại không biết phải làm sao chăm sóc, dạy dỗ thằng bé nữa, vì thể nên bây giờ nó mới sinh ra tính tình như vậy. Thật ra thì bản thân Bánh Gạo không phải là người xấu.”


Huỳnh Bảo Nhi cũng không hiểu tại sao Trần Quân Phi lại đổi xử ác độc với Hoàng Song Thư như vậy.


Tại sao con trai của mình lại không thích Hoàng Song Thư cơ chứ? Hay có lẽ Trần Quân Phi thật sự thích Hoàng Song Thư nhưng bởi vì trong tiềm thức không muốn thừa nhận nên mới luôn thay đổi phương pháp hành hạ cô như vậy? “Không phải vậy, cậu chủ Phi… là một người rất tốt.” Hoàng Song Thư căng thẳng nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi lắc đầu nói.


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì chỉ cười một tiếng, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư, nghiêm túc nói: “Như vậy, Song Thư, cháu có đồng ý giúp tôi chăm sóc Bánh Gạo không? Bây giờ cháu đang làm việc ở công ty của Huỳnh Bảo đúng không? Vâng ạ, cậu chủ Bảo… là một người rất tốt. Huỳnh Bảo là một đứa bé ngoan, cháu đừng thấy gương mặt lạnh lùng của thằng bé thì sợ, thật ra đứa bé này tâm địa rất tốt giống như bố nó vậy.” Ảnh mắt Huỳnh Bảo Nhi dịu dàng nhìn Hoàng Song Thư. “Bố của cậu chủ Bảo?” Hoàng Song Thư mê man nhìn Huỳnh Bảo Nhi tỏ vẻ không hiểu hỏi.


Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi là anh em, nhưng có rất ít người biết tại sao một người mang họ Phan, một người mang họ Trần. Có người suy đoán nói rằng bọn họ cùng mẹ khác bố, cũng có người nói rằng bởi vì bố của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo là anh em.


Dù sao thì những chuyện liên quan đến việc này có rất nhiều suy đoán. “Bổ của Huỳnh Bảo tên là Phan Huỳnh Đức, là em trai sinh đôi của Trần Thanh Vũ. Vậy… cậu chủ Bảo không phải là con của bà sao ạ?” Hoàng Song Thư giật mình nói. Cô vẫn luôn cho rằng Phan Huỳnh Bảo là con của Huỳnh Bảo Nhi, là bà đã cùng với người đàn ông khác sinh ra anh ấy. Nhưng mà loại khả năng này rất nhỏ, dù sao thì cả thành phố này đều biết tình cảm của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ rất tốt, nếu như nói vậy thì làm sao bà lại sinh con với người đàn ông khác được cơ chứ. “Thắng bé là con của tôi.” Ánh mắt Huỳnh Bảo Nhi hiện lên chút phiền muộn, bà không muốn nhiều lời đổi với thân thể của Phan Huỳnh Bảo, chỉ đứng lên rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về nhà đi, bé Gạo Tẻ đang đợi cháu về kể chuyện đấy. Vâng ạ”


Hoàng Song Thư khẽ gật đầu, căng thẳng nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi đi theo sau lưng bà.


Tâm mười phút sau, Huỳnh Bảo Nhi đưa Hoàng Song Thư trở về nhà họ Trần, bé Gạo Tẻ đã lâu không gặp Hoàng Song Thư nên vô cùng vui vẻ nhào qua người cô.


Hoàng Song Thư ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể tròn tròn của bé Gạo Tẻ rồi cười nói: “Cô chủ, đã lâu không gặp, em lại cao hơn rồi đấy Chị xinh đẹp không để ý đến Gạo Tẻ, xấu xa” Bé Gạo Tẻ bĩu môi bất mãn nói với Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư nghe vậy thì khẽ sờ đầu bé Gạo Tẻ rồi nói: “Thật xin lỗi, là do chị không tốt. Chị tiếp tục kể chuyện cho Gạo Tẻ nghe đi, em thích nhất là được nghe chị kể chuyện xưa đấy Được.” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt non nớt của bé Gạo Tẻ rồi nhẹ nhàng gật đầu, Huỳnh Bảo Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy bé Gạo Tẻ và Hoàng Song Thư chung sống tốt đẹp như vậy thi bật cười. “Bởi vì muốn đi tìm Hoàng Song Thư nên em mới ra ngoài sao?” Trần Thanh Vũ đưa tay ra ôm Huỳnh Bảo Nhi vào trong ngực rồi nhẹ giọng nói.


Lúc Trần Thanh Vũ tỉnh lại đã không nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi thì hơi buồn bực, quản gia bảo rằng bà đã đi ra ngoài nhưng ông lại không biết bà đã đi đâu, không ngờ Huỳnh Bảo Nhi lại đi đến nhà Hoàng Song Thư. “Bé Gạo Tẻ rất thích cô ấy” Huỳnh Bảo Nhi dựa vào trong ngực của Trần Thanh Vũ, cười nhạt nói. “Rất thích sao?” Trần Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên tóc Huỳnh Bảo Nhi.


Bà đưa tay ra đặt lên trán Trần Thanh Vũ, chân mày khẽ nhíu lại: “Còn khó chịu không? Không khó chịu, chi là hơi sốt nhẹ mà thôi.”


Trần Thanh Vũ bắt lấy bàn tay của Huỳnh Bảo Nhi lại rồi đặt lên môi mình hôn một cái.


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì chân mày cong lên: “Trần Thanh Vũ, anh cảm thấy Hoàng Song Thư này thế nào? Em muốn kết hợp cô ấy với Bánh Gạo sao?” Dù sao hai người cũng đã ở chung với nhau lâu như vậy, Trần Thanh Vũ rất rõ Huỳnh Bảo Nhi đang suy nghĩ điều gì. “Vâng, em cảm thấy Hoàng Song Thư là một người tốt. Trước kia Bánh Gạo làm nhiều chuyện quá đáng đối với cô ấy như vậy, hơn nữa, cô ấy đã cùng vị bác sĩ kia.. Đời người luôn có rất nhiều trắc trở mà, cho dù đã xảy ra chuyện đó nhưng Hoàng Song Thư vẫn kiên cường sống tiếp.


Em thấy được sự kiên cường bất khuất trong con người cô ấy, em tin chắc chắc cô ấy có thể mang đến hạnh phúc cho Bánh Gạo Loại chuyện này, chúng ta không thể nào giải quyết tốt được đầu. Được rồi, chuyện của bọn trẻ thì để bọn họ tự giải quyết đi, chúng ta không thể nào quyết định được hạnh phúc của người khác.”


Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Huỳnh Bảo Nhi.


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì đôi mắt lóe lên một chút ảnh sáng nhàn nhạt.


Vào lúc ăn tối, Trần Quân Phi đã trở về từ bên ngoài, sau khi anh đi tới phòng ăn và nhìn thấy Hoàng Song Thư thi đôi mắt khẽ nhướng lên. “Bánh Gạo, con ăn không?”


Huỳnh Bảo Nhi đứng dậy đi về phía Trần Quân Phi rồi hỏi. “Vâng.” Trần Quân Phi nhàn nhạt dời ánh mắt đi chỗ khác, sau khi vuốt cằm trả lời Huỳnh Bảo Nhi thì đi lên lầu. Nhìn thấy bóng lưng tỏ ra lạnh lùng của Trần Quân Phi thì Huỳnh Bảo Nhi quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói: “Bánh Gạo luôn như vậy, có phải dáng vẻ đó của thằng bé là học từ anh không?”


Trần Thanh Vũ nằm không cũng trúng đạn, ông tỏ ra vô tội nói: “Vợ à, anh không phải là người mặt liệt mà.”


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì nhịn không được bật cười thành tiếng.


Hoàng Song Thư ngôi bên kia nhìn thấy hai người Trần Thanh Vũ và Huỳnh Báo Nhi ẩm áp như vậy thì trong lòng vô cùng hâm mộ.


Có thể yêu nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi quả thật khien cho người khác vô cùng hâm mộ, không phải sao? “Chị, sao chị lại không ăn vậy? Cá này ngon lầm đấy.” Bé Gạo Tẻ không biết trong lòng Hoàng Song Thư đang suy nghĩ điều gì.


Cô bé đẩy chén của mình tới trước mặt Hoàng Song Thư rồi vui vẻ cười hì hì nói. Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần nhìn bé Gạo Tẻ, khi cô vừa muốn ăn thì mùi cá lại xông lên đỉnh đầu, Hoàng Song Thư không nhịn được che miệng nôn oe.


Nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Song Thư phản ứng dữ dội như vậy thì vẻ mặt bé Gạo Tẻ vô cùng hoang mang và lo lãng: “Chị xinh đẹp, chị sao vậy? Đừng dọa sợ em mà.”


Hoàng Song Thư miễn cưỡng hòa hoãn lại một chút rồi vỗ vỗ ngực, cố gắng nói: “Không… sao, xin lỗi, chị… không ăn được.”


Cô không thể để lộ chuyện mang thai trước mặt bọn họ được, nếu như Trần Quân Phi biết thì nhất định sẽ kêu cô bỏ đứa trẻ này. Nghĩ tới khả năng này, toàn bộ sống lưng Hoàng Song Thư không khỏi căng cứng.


Bé Gạo Tẻ nháy mắt một cái, nhìn dáng vẻ của Hoàng Song Thư thì trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi ngờ: “Có phải cơ thể chị không khỏe không? Để em gọi bác sĩ cho chị nhé. Song Thư, cơ thể cháu không khỏe sao?”


Sau khi Huỳnh Bảo Nhi nghe thấy lời nói của bé Gạo Tẻ thì đẩy Trần Thanh Vũ ra rồi lo lắng hỏi han Hoàng Song Thư. Hoàng Song Thư thấy vẻ mặt quan tâm của Huỳnh Bảo Nhi thì vô cùng căng thẳng.


Cô siết chặt quả đẩm trong tay, cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao ạ, có thể là dạ dày không khỏe thôi. Cần tôi gọi bác sĩ đến xem cho cháu một chút không? Đừng” Huỳnh Bảo Nhi vừa mới dứt lời thì phản ứng của Hoàng Song Thư đã vô cùng kịch liệt nói với bà.


Huỳnh Bảo Nhi bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu. Dường như Hoàng Song Thư cũng nhận ra bản thân phản ứng hơi quá nên lập tức lúng túng cười nói: “Bà chủ, bà yên tâm đi, cháu thật sự không sao mà, chỉ là… hơi buồn nôn thôi.”


Hoàng Song Thư vừa mới nói xong thì dạ dày là dâng lên một cơn buồn nôn, cô nhịn không được nữa đứng lên nôn ọe. Thấy phản ứng của Hoàng Song Thư kịch liệt như vậy, ban đầu Huỳnh Bảo Nhi hơi kinh ngạc nhưng sau đó đáy mắt lại lóe lên một tia sáng. “Mẹ, làm sao đây? Có vẻ như chị xinh đẹp rất khó chịu.” Bé Gạo Tẻ phóng người xuống bắt lấy cánh tay của Hoàng Song Thư, vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.


Huỳnh Bảo Nhi sờ lên khuôn mặt của bé Gạo tẻ, đáy mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt. Trần Thanh Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi lộ ra vẻ mặt này thì cưng chiu nói: “Em lại có suy nghĩ gì nữa rồi? Hả?”


Huỳnh Bảo Nhi giao bé Gạo Tẻ cho Trần Thanh Vũ rồi sát lại gần bên tai ông nói: “Có chuyện vui.” Trần Thanh Vũ kỳ quái nhìn bà, hoàn toàn không hiểu bà đang muốn nói gì nhưng nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi có tinh thần như vậy thì ông cũng không khói thở phào nhẹ nhõm.


Mỗi ngày Trần Thanh Vũ đều bảo người giúp việc nấu thuốc bắc để Huỳnh Bảo Nhi bổi bổ cơ thể, vì thế bây giờ nhìn thấy bà ngày càng tốt lên như vậy thì đương nhiên sẽ thở phào nhẹ nhõm. “Anh đưa bé Gạo Tẻ lên lầu trước đi, em còn một số chuyện muốn nói với Song Thư.”


Huỳnh Bảo Nhi hôn lên gò má Trần Thanh Vũ rồi nhẹ nhàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK