Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 458


“Anh ba, lúc anh và chị em ở Mỹ có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”


Đối mặt với sự chất vấn của Gạo Tẻ, Phan Huỳnh Bảo chỉ trầm mặc. Người đàn ông giữ chặt chiếc cốc trong tay, anh ấy phớt lờ câu hòi của Gạo Tè, không gật đầu cũng không lắc đầu.


“Gạo Tẻ… em… nói mấy lời này là có ý gì?” Người đầu tiên lấy lại được tinh thần là Lê Châu Sa, cô ấy nhìn thấy sự khác thường của Gạo Tẻ và Vũ Phương Thùy thì không khỏi nghi hoặc, cô ấy liếm môi dò hỏi Gao Tè.


Gạo Tẻ mang theo vẻ mặt tội lỗi nhìn Lê Châu Sa, rất lâu sau mới mở miệng: “Chị gái em đang mang thai, là con của anh ba!”


Những lời này giống như là một quà bom, bỗng từ đầu dội xuống,


Toàn bộ nhà ăn đột nhiên yên tĩnh đến di thường, ngay cả những người làm đang ở bên cạnh cũng không dám mờ miệng nói chuyện.


Con của Phan Huỳnh Bảo? Con của Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thủy?


Hoàng Song Thư bị sốc, ngón tay của cô bất giác đông cứng lại.


Trần Quân Phi nheo ảnh mắt lại, anh liếc mắt về phía Vũ Phương Thủy, sau đó lại liếc về Phan Huỳnh Bảo, mi tâm nhíu thành mấy đường nhăn nhúm.


Đối với tính cách của Phan Huỳnh Bảo, anh đương nhiên là hiểu rất rõ, anh ấy không hề đề tâm đến Vũ Phương Thùy, làm sao có thể chạm vào cô ta?


Hơn nữa, Phan Huỳnh Bảo yêu Lê Châu Sa như vậy, cũng không có khả năng đi chơi đùa với Vũ Phương Thùy.


“Gạo Tẻ, em… đừng đùa mọi người như vậy chứ.” Lê Châu Sa là người sốc nhất, sắc mặt cô ấy tải nhợt, cả người cô ấy chỉ còn lại hơi thở trống rỗng.


Cô ấy hít sâu một hơi, nói với Gạo Tè.


Gạo Tè nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cắt không ra máu của Lê Châu Sa, hai con mắt bổ câu đầy ấy náy: “Chị ba, em thực sự xin lỗi, nhưng em cũng không thể để chị em bị người khác khi dễ roi mặc kệ được.”


“Băng Trang, dù rối, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi” Vũ Phương Thùy dường như khả kích động nắm lấy tay Gạo Tè, kéo cô bé rời đi.


Gạo Tẻ bướng bỉnh nắm chặt lấy tay Vũ Phương Thủy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kiên định nhìn Vũ Phương Thùy nói: “Chi, chi sợ cái gì chứ?”


“Chị không… sợ. Băng Trang, nghe lời chi, chúng ta rời khỏi đây đi.” Vũ Phương Thùy nhìn như muốn khóc, khẩn cầu nói với Gạo Tẻ, “Nói cho rõ ràng… Vũ Phương Thùy, cô đang mang thai sao? Là con của Phan Huỳnh Bảo sao?” Lê Châu Sa đẩy chiếc ghế sau lưng đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt cố chấp điên cuồng nhìn Vũ Phương Thùy hòi.


Những ngón tay của Vũ Phương Thùy cứng ngắc, đối với câu hỏi của Lê Châu Sa, một chữ cô ta cũng không thốt ra được.


“Nói đi.” Nhìn thấy Vũ Phương Thùy không chịu nói cho rõ ràng, Lê Châu Sa không kiểm chế được cảm xúc.


Cô ấy nghĩ đến chuyện Phan Huỳnh Bảo từ sau khi ở Mỹ trở về, cả người đều rất cổ quái, thường xuyên ôm cô ấy nói mấy lời kỳ lạ mà cô ấy cũng không the giải thích được,


Lê Châu Sa cũng từng hoi qua lúc Phan Huỳnh Bào và Vũ Phương Thủy ở Mỹ có phải đã phát sinh chuyện gì đó không. Lúc đó, cơ thể của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên đông cứng lại nhưng anh ấy vẫn không trả lời Lê Châu Sa.


“Châu Sa, em bình tĩnh một chút đi.” Hoàng Song Thư nhìn thấy Lê Châu Sa kích động như vậy, không nhịn được tiến lên nắm lấy cảnh tay của cô ấy an ủi.


Lê Châu Sa đào đôi mắt cổ chấp của cô ấy sang nhìn Hoàng Song Thư nói: “Chị hai, có phải chị cũng đã biết sớm từ trước không?”


Đối mặt với câu hỏi của Lê Châu Sa, Hoàng Song Thư cũng không nói được lời nào.


Cô từ từ quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Lê Châu Sa.


“Chị trà lời em đi, chị cũng biết là Vũ Phương Thủy mang thai sao?” Lê Châu Sa không không chế được cảm xúc của mình hét lên với Hoàng Song Thư.


“Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa nói gì tiến lên ôm lấy Lê Châu Sa.


“Phan Huỳnh Bảo, anh nói cho em biết đi. Tất cả những chuyện này đều là già, là già có đúng không?” Lê Châu Sa vô thức nắm lấy áo của Phan Huỳnh Bào, cô ấy quát ẩm lên.


Phan Huỳnh Bảo xoa dầu Lê Châu Sa, anh ấy kẹp mấy sợ tóc lòa xòa trước mặt cô ấy ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Tất cả những chuyện này đều là giá. Lê Châu Sa, em không phải sợ.”


“Phan Huỳnh Bào… tôi đang mang thai con của anh đấy” Vũ Phương Thùy nhìn thấy dáng về ôn nhu của Phan Huỳnh Bảo đối với Lê Châu Sa, cô ta dưỡng như không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ta nhìn Phan Huỳnh Bảo, chậm rãi nói.


“Vũ Phương Thùy, cô câm miệng cho tôi.” Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu, cặp mắt vốn dĩ màu xanh lục bảo bây giờ lại trở nên đỏ ngầu, mang theo những tia sáng lạnh lẽo nhìn Vũ Phương Thùy.


Vũ Phương Thủy đưa tay đặt vào vị trí bụng của mình, khuôn mặt tràn đầy bi thương nói: “Anh có thể không thừa nhận đứa bé này. Vốn dĩ tôi cũng không muốn cho anh biết sự tổn tại của đứa bé, nhưng vì Băng Trang không muốn tôi phải đau khổ nên mới nói cho anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, con của chúng ta, là do đêm ở Mỹ đó.”


“Im mồm.” Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bị thương và thống khổ của Lê Châu Sa, trái tim không ngừng run rầy, Anh ấy không khổng chế được cảm xúc hét ấm lên.


Vũ Phương Thủy dường như bị dáng vẻ này của Phan Huỳnh Bảo dọa sợ, trên mặt cô ta cũng tràn đầy về đau khổ.


Sau khi Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng quét mắt về phía Vũ Phương Thủy, anh ấy nhìn xuống Lê Châu Sa dang ở trong vòng tay mình.


“Lê Châu Sa, em tin anh đi, không có chuyện gì xảy ra cả.”


“Không có chuyện gì xảy ra? Anh cho rằng em sẽ tin mấy lời nói của anh sao?” Lê Châu Sa cười khẩy một tiếng, dùng sức đẩy cơ thể đang ôm lấy mình của Phan Huỳnh Bào ra.


Từ khi Phan Huỳnh Bảo từ Mỹ trờ về, Lê Châu Sa đã cảm thấy rất kỳ lạ, mà cái kỳ lạ này, bàn thân Lê Châu Sa cũng không nói ra được. Bây giờ Phan Huỳnh Bảo nói với Lê Châu Sa, không có gì xảy ra cà? Làm sao Lê Châu Sa có thể tin tưởng những lời mà Phan Huỳnh Bào nói đây? “Vũ Phương Thùy, tôi hỏi cô, lúc cô cùng Phan Huỳnh Bảo ở Mỹ có phải đã phát sinh quan hệ không?” Lê Châu Sa đứng trước mặt Vũ Phương Thùy, ánh mắt lạnh như băng hỏi.


Vũ Phương Thủy dường như bị Lê Châu Sa dọa so, cô ta sợ hãi nằm chặt bàn tay, gật đầu với Lê Châu Sa: “Phải”


“Đứa bé trong bụng của cô chắc chắn là của Phan Huỳnh Bảo?” Lê Châu Sa nhìn vào chiếc bụng bằng phẳng của Vũ Phương Thùy, tiếp tục hỏi.


Vũ Phương Thùy cắn môi không nói gì cả.


Lê Châu Sa cười khẩy một tiếng, cười đau khổ bị thương đến lạ thường.


“Châu Sa.” Hoàng Song Thư cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô cũng không ngờ Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy lại phát sinh ra loại quan hệ này.


Làm sao Lê Châu Sa có thể chịu đựng được đây? Tính cách của cô ấy bình thường cũng rất cứng đầu, bây giờ… rốt cuộc phải xử lý như thế nào đây? “Phan Huỳnh Bào, anh tốt thật đấy.” Lê Châu Sa lắc lắc đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo, cô ấy tư lầm bầm một mình. Sau đó cô ấy đầy hết mọi người đang đứng trước mặt mình ra, chạy ra ngoài mà không hề quay đầu lại.


“Lê Châu Sa.”


Phan Huỳnh Bảo nhìn theo bóng lưng vừa vụt mất của Lê Châu Sa, anh ấy điện cuồng đuổi theo sau.


“Quân Phi.” Vốn di Hoàng Song Thư muốn đuổi theo Lê Châu Sa, nhưng cơ thể cô gần đây không được tốt, mới đi vài bước dầu đã choáng váng hoa mắt. Cũng may Trần Quân Phi dã kịp thời đỡ lấy Hoàng Song Thư, bằng không thì cô cũng ngã khuy trên mặt đất mất.


“Đừng lo, anh tin rằng Huỳnh Bảo sẽ xử lý tốt chuyện này.” Trån Quân Phi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng Song Thư, anh đưa tay nằm lấy tay Hoàng Song Thư rối nhẹ nhàng nói.


Tuy rằng Trần Quân Phi đã nói như thế này nhưng Hoàng Song Thư vẫn vô cùng lo lắng, đôi mắt cử chăm chăm dõi theo về phía cửa.


Trần Quân Phi ôm Hoàng Song Thư, anh quay đầu nhìn về sắc mặt đang tái nhợt của Vũ Phương Thủy.


“Vũ Phương Thùy, rốt cuộc là cô muốn như thế nào?”


Đẩy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đến bước đường này, rốt cuộc là Vũ Phương Thùy có mục đích gi? Có phải là muốn chia rẽ Phan Huỳnh Bảo cùng Lê Châu Sa không? “Anh hai, chuyện này không liên quan gì đến chị ấy hết, là anh ba không tốt, anh ba khi dễ..”


“Gạo Tẻ.” Trần Quân Phi giận tái mặt, nhìn Gạo Tè nói.


Vũ Phương Thùy này lại dám lợi dụng cà Gạo Tè, Trấn Quân Phi thật sự là không có cách nào kiểm chế được cơn tức gian.


“Anh hai.” Gạo Tể nhìn thấy bộ mặt hung dữ của Trần Quân Phi đối với mình, cô bé sợ hãi rụt cố lại.


Trần Quân Phi thấy dáng vẻ sợ hãi của Gạo Tẻ thì lập tức thu hồi khí lạnh trên người mình, anh khó chịu day day huyệt thái dưong, lạnh lùng nói: “Song Thư, em đưa Gạo Tè lên lầu đi, anh muốn nói chút chuyện với Vũ Phương Thùy.”


“Anh hai, anh muốn làm gì chị em?” Gạo Tẻ nghe vậy, lập tức giống như gà mái che chờ gà con, đứng trước mặt Vũ Phương Thùy che chở cho cô ta. Nhìn thấy Gạo Từ bảo vệ Vũ Phương Thùy như thế,


Trần Quân Phi buồn cười véo mũi cô bé, già vở nghiêm túc nói: “Em nghĩ anh có thể làm gì chị em? Hà?”


Lời nói của Trần Quân Phi làm cho Gạo Tè không khỏi rut cổ lại.


Cô bé mếu máo nhìn về phía Vũ Phương Thùy.


“Băng Trang ngoan, em lên lầu với chị hai của em trước đi. Chị tin là cậu Quân Phi không làm gì chị đâu.” Vũ Phương Thùy nhẹ nhàng nói với Gạo Tẻ.


Gao Tẻ nhìn Trần Quân Phi, sau đó lại nhìn Vũ Phương Thủy, mặc dù trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng cũng không dám nói thêm điều gì. Gạo Tẻ cùng Hoàng Song Thư lên lau, Trần Quân Phi lập tức ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau rất tao nhã, đôi mắt phượng lạnh lùng nguy hiểm nheo lại nhin Vũ Phương Thùy.


“Đứa bé trong bụng cô, cô chắc chắn là của Phan Huỳnh Bảo sao?” Vũ Phương Thùy nghe vậy, sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Ý anh muốn nói là tôi cố ý đem chuyện này đồ lên đầu cậu Huỳnh Bảo sao?”


“Cô rõ ràng biết người mà em trai tôi thích là Lê Châu Sa, tại sao vẫn còn mang thai?”


Ánh mắt Trần Quân Phi sắc bén nhìn Vũ Phương Thùy.


Vũ Phương Thùy cưoi nhẹ một tiếng, thần sắc lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi… muốn mang theo đứa bé này rời đi, Chuyện này là do Băng Trang biết được, tôi cũng không nhờ Băng Trang … hôm nay lại đến chất vấn cậu Huỳnh Bảo.”


“Vũ Phương Thùy, cô biết rõ người mà Phan Huỳnh Bảo yêu là Lê Châu Sa Sắc mặt Trần Quân Phi lạnh lùng nói với Vũ Phương Thùy “Đúng vậy… tôi biết… người mà cậu Huỳnh Bảo yêu là Lê Châu Sa. Nhưng mà… tình yêu của tôi thì phải làm sao? Con của tôi thì phải làm sao?”


Lời của Vũ Phương Thùy khiến Trần Quân Phi trở nên trầm mặc, anh nhìn cô ta rất lâu, sau đó mới đứng dậy, lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Vũ Phương Thủy.


“Đây là một khoản tiền, cô có thể ra nước ngoài. Tôi sẽ cho người sắp xếp tất cả, khoản tiền này đủ để cô sống thoải mái cà đời. Nhưng mà, cô phải đáp ứng chuyện bò đứa bé đi, rời khỏi thủ đô, từ nay về sau sẽ không bao giờ chen chân vào chuyện tình cảm của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa nữa.”


“Chuyên này là cậu Quân Phi muốn dùng tiền giải quyết sao?” Vũ Phương Thùy nhin tấm séc trong tay, ngẩng đầu cười lạnh.


Trần Quân Phi nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Phương Thùy, gương mặt tuấn mỹ lại lạnh thêm vài phần.


“Cô còn muốn cái gì thì cứ việc mờ miệng, chì cần điều kiện cô đưa ra không quá đáng thi tôi sẽ đáp ứng cô.” Điều mà anh cần chỉ là duy trì đoạn tình cảm của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thôi, anh không thể để sự tồn tại của Vũ Phương Thùy làm ảnh hưởng đến tình cảm của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa được.


Lời nói của Trần Quân Phi làm về mặt chế giễu của Vũ Phương Thùy càng thêm nghiêm trọng.


“Thật xin lỗi, cậu Quân Phi. Tôi không cần cái gì cà, tôi chi cần con tôi có một gia đình ẩm áp thôi.” Vũ Phương Thủy nhìn Trần Quân Phi, thở k nói.


“Cô quyết tâm phá hoại tình cảm giữa Phan Huỳnh Bảo cùng Lê Châu Sa phải không?” Trần Quân Phi thấy Vũ Phương Thùy cố chấp như thế này thì không nhịn được sự bực bội trong lòng.


“Không phải tôi quyết tâm phá hoại tình cảm của hai người họ, mà là… đứa bé của tôi và cậu Huỳnh Bào.”


Vũ Phương Thùy không hề sợ hãi nhìn Trần Quân Phi, ánh mắt cô ta rực sáng.


Sắc mặt của Trần Quân Phi đột nhiên lanh đến cực độ, anh dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Vũ Phương Thùy nói: “Vũ Phương Thùy, tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ cô là loại phụ nữ này. Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Em trai tôi chi yêu một người là Lê Châu Sa, cho dù bây giờ cô có đứa bé thì như thể nào? Với tính cách của em trai tôi, chắc chắn sẽ xóa sạch đứa bé trong bung cô thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK