Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105


Tôi cần một lời giải thích.


Tôi cúi đầu, nhìn bóng mình bị đèn đường kéo dài ra, có vẻ rất cô đơn. Tôi hít hít mũi cười khổ một tiếng, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo nhìn về phía trước. “Thanh Vũ, phim này hay thật đó, hôm khác chúng ta tới xem tiếp nhé.” “Được.” Khi tôi chờ tới mức hai chân căng cứng, muốn tìm nơi nào đó để nghỉ một lúc thì lại nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.


Tôi ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Nguyễn Mỹ đang mặc một bộ váy màu đỏ, đắc ý ôm cánh tay Trần Thanh Vũ thong thả bước tới chỗ tôi. Dòng người đến rồi đi, lòng tôi đau như cắt. Tôi cứ thế mà bình tĩnh nhìn đôi nam nữ đang đi về này, mãi cho tới khi họ chịu nhìn tôi. “Huỳnh… Bảo Nhi.” Sau khi Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi, dường như anh bị dọa sợ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ cảm xúc khó hiểu.


Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, nhìn rất lâu rồi sau đó mới cứng nhắc mà mạnh mẽ bước tiếp, đi đến trước mặt họ. “Trần Thanh Vũ… tôi cần một lời giải thích” Tôi nắm chặt tay, gió lạnh xẹt qua hai bên má, cái lạnh thấm vào tận xương tủy. “Giải thích gì cơ?” Trần Thanh Vũ còn chưa nói gì thì Nguyễn Mỹ ở bên cạnh đã liếc mắt nhìn tôi với vẻ không vui, tựa như đang vô cùng khó chịu.


Tôi quay đầu lại lạnh lùng liếc Nguyễn Mỹ: “Đây là chuyện của tôi và Trần Thanh Vũ, cô không cần xen vào.” “Cô có ý gì? Tôi và Thanh Vũ sắp kết hôn rồi đó. Tôi nói cho cô biết Huỳnh Bảo Nhi, Thanh Vũ đã giải thích với tôi rồi, anh ấy chỉ bị cô mê hoặc trong một thời gian ngắn mà thôi. Anh ấy sẽ không ở bên cô đầu, trước kia không thể, hiện tại càng không.” “Trần Thanh Vũ, tôi muốn hỏi anh một câu.” Cô không để ý tới Nguyễn Mỹ đang kêu gào trước mặt mình mà chỉ bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, anh nói cho Huỳnh Bảo Nhi là anh sẽ không ở bên cô ấy đi.” Nguyễn Mỹ thấy tôi không để ý tới cô ta thì ôm lấy cánh tay Trần Thanh Vũ nũng nịu nói. Cô nhìn Trần Thanh Vũ, hai mắt không hề chớp, cô muốn nhìn thật rõ biểu cảm trên mặt Trần Thanh Vũ. Cô muốn biết Trần Thanh Vũ theo đuổi cô miệt mài như thế là thật lòng… hay là… “Huỳnh Bảo Nhi, em hãy quên đi.” Một lúc lâu sau, Trần Thanh Vũ chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy.


Tôi nghe thế, cả người đột nhiên căng thẳng. Tôi nhìn chằm chắm vào Trần Thanh Vũ, nhìn rất lâu, sau đó nhìn Trần Thanh Vũ rất gắt gao rồi cười nhẹ hỏi: “Trần Thanh Vũ… anh muốn tôi quên u?”


Quên gì cơ? Quên những lời Trần Thanh Vũ từng nói với tôi? Hay là từng lời anh hứa với tôi? Anh đã từng nói sẽ đưa tôi rời khỏi nơi này, đi tới một nơi chỉ có hai người chúng tôi. Hiện giờ, anh lại muốn tôi quên đi? “Tôi sẽ không ở bên em, em không thể cho tôi cái gì cả.” Trần Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn tôi, anh nắm lấy bàn tay Nguyễn Mỹ rồi đi qua trước mặt tôi.


Tôi cắn răng, vươn tay ra ngăn trước mặt Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ, tôi không thể để Trần Thanh Vũ rời đi như thế được.


Nguyễn Mỹ nhìn động tác của tôi, nhịn không được mà nổi nóng: “Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn gì?” “Trần Thanh Vũ, hôm nay tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải Nguyễn Mỹ lại lấy cái chết ra uy hiếp không?”


Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là nhất định Nguyễn Mỹ đã uy hiếp Trần Thanh Vũ. Cô ta không chịu được cảnh Trần Thanh Vũ và tôi ở bên nhau, loại chuyện này, Nguyễn Mỹ tuyệt đối có thể làm ra. “Em có thể cho tôi cái gì?” Trần Thanh Vũ buông tay Nguyễn Mỹ ra, đi về phía tôi, anh vươn tay nắm lấy cằm tôi, dùng ánh mắt âm u lạnh nhạt nhìn tôi rồi hỏi. Nghe thấy câu hỏi này của Trần Thanh Vũ, trong phút chốc cả người tôi run rẩy, ngơ ngác nhìn Trần


Thanh Vũ nhưng lại không thể đưa ra nổi một câu trả lời.


Tôi có thể cho Trần Thanh Vũ cái gì? Tôi không có bối cảnh hùng hậu, không có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tôi có thể cho Trần Thanh Vũ cái gì đây? “Công ty của tôi vì cô mà suy sụp, hiện giờ tôi không có gì hết nhưng tôi lại có tập đoàn Aliba.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi rồi cười lạnh. “Cho nên… lời anh nói tối qua và sáng hôm nay đều là nói dối..” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, trái tim như bị gai nhọn đâm xuyên qua.


Tôi không thể tin nổi, người đàn ông tối qua còn lưu luyến triền miên với tôi, trong chớp mắt đã biến thành như thế này. Tôi không tin nối người đàn ông trước mặt thật sự là người tối qua ôm tôi, nói yêu tôi Trần Thanh Vũ. “Tôi không lừa em.” Trần Thanh Vũ kiêu ngạo nâng cằm lên rồi tiếp tục nói: “Tôi đã thật lòng, em có thể coi như lúc đấy tôi đang nóng vội. Đến khi bình tĩnh lại, tôi phát hiện tôi cũng không yêu em đến thế, Huỳnh Bảo Nhi… trong lòng tôi, quyền lực vẫn đứng đầu” “Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ liếc tôi một cái, uất ức bước lên ôm eo Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ không đẩy Nguyễn Mỹ đẩy ra, anh chỉ ôm


Nguyễn Mỹ, ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: “Tôi giải thích như vậy em đã vừa lòng chưa?” “Trần Thanh Vũ, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.” Tôi hít sâu một hơi, cắn đầu lưỡi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.


Tôi muốn cho Trần Thanh Vũ một cơ hội cuối. Nếu Trần Thanh Vũ giải thích thì tôi sẽ nghe, chỉ cần Trần Thanh Vũ chịu giải thích, kiểu gì tôi cũng sẽ nghe. “Không cần đâu Huỳnh Bảo Nhi, hai người chúng ta giống như hoa trong gương, như trăng dưới nước mà thôi, chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tay vào được. Đến ngày hôm nay, tôi đã tỉnh ngộ rồi.” Trần Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn tôi, anh như đang nói với tôi rằng, anh đã tỉnh rồi. Dù tôi có nói gì thì mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ như một giấc mơ của tôi thôi. “Trần Thanh Vũ, đây đều là lời nói từ đáy lòng của anh ư? Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đang dùng ánh mắt đắc ý liếc tôi, tay tôi nắm chặt lại rồi lạnh nhạt hỏi Trần Thanh Vũ.


Chỉ cần Trần Thanh Vũ giải thích với tôi rằng chuyện này anh có nỗi khổ riêng thì tôi sẽ tha thứ cho Trần Thanh Vũ, tôi vẫn sẽ tha thứ cho Trần Thanh Vũ.


Thế nhưng Trần Thanh Vũ gắn từng chữ một, chậm rãi nói với tôi: “Đúng vậy.” “Ha ha… Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi tôi tự nhận không thế bằng anh” Thấy Trần Thanh Vũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiên định, tôi cười nhẹ một tiếng, thân thể lảo đảo lùi ra sau một bước. Đến cuối cùng tôi vẫn là người thua trận. Lần nào cũng thế, đối với Trần Thanh Vũ, tôi luôn có thể mềm lòng. Lần lượt bị tổn thương và lừa dối còn chưa đủ, tôi thế mà lại ngu xuẩn tin lời Trần


Thanh Vũ thêm lần nữa? Tôi thật sự ngu ngốc đến hết thuốc chữa rồi. “Huỳnh Bảo Nhi, là cô tự làm tự chịu thôi. Lúc trước, nếu cô không hại Thanh Vũ thì làm sao tập đoàn Trần Thăng có thể rơi vào tay Lê Minh Quang được? Cô cấu kết với Lê Minh Quang cướp công ty của Thanh Vũ, cô cho rằng Thanh Vũ sẽ tiếp tục bị cô lừa u? Chúng tôi đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông đó. Cô đối phó với Thanh Vũ thế nào thì chúng tôi sẽ đối phó lại với cô như vậy. Thế nào? Cảm giác bị người khác đùa giỡn không hề dễ chịu phải không? Cô có từng nghĩ Thanh Vũ bị cô chơi một vố nên trong lòng cũng không hề dễ chịu chưa?” Nguyễn Mỹ châm chọc tôi.


Nguyễn Mỹ giống như đang nói với tôi rằng lúc trước tôi vì báo thù mà tiếp cận Trần Thanh Vũ, giao thông tin cơ mật của Trần Thanh Vũ cho Lê Minh Quang, làm hại Trần Thanh Vũ phá sản. Hiện tại Trần Thanh Vũ lại dùng cách này làm nhục tôi, chế cười tôi. “Trần Thanh Vũ, anh nghe kĩ cho tôi. Ngày hôm nay, Huỳnh Bảo Nhi ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, chuyện cũ năm xưa xoá bỏ hoàn toàn. Đến khi gặp lại, hãy coi nhau như người dưng” Tôi nâng cằm lên, cứng cỏi không chịu rơi nước mắt trước mặt Trần Thanh Vũ.


Đôi mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm tôi hồi lâu nhưng không nói chuyện, tôi ôm bụng xoay người biến mất khỏi tầm mắt Trần Thanh Vũ. Người qua đường từ bốn phía chậm rãi lướt qua bên người tôi, một cảnh tượng vô cùng vội vàng.


Tôi cô đơn đi trên đường lớn, những ánh đèn mờ nhạt ven đường dừng lại trên người tôi, kéo dáng hình tôi ra thật dài, thật dài.


Tôi nhìn bóng dáng cô đơn của mình cười nhẹ một tiếng, rồi dần dần ngồi xổm trên mặt đất bật ra tiếng khóc lớn. Huỳnh Bảo Nhi, mày thật ngu xuẩn, ngu hết thuốc chữa, thế giới này sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như mày chứ? Liên tiếp bị lừa, bị lợi dụng, bị tổn thương còn chưa đủ sao? Trần Thanh Vũ, anh là người đàn ông bạc tình nhất tôi từng gặp


Anh giỏi lắm, thật sự… rất, rất giỏi. “Bảo Nhi, sao em ở đây một mình thế?” Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, những người qua đường thấy tôi khóc đau đớn như thể chắc là thấy thú vị nên lâu lâu lại dừng lại nhìn tôi khóc. Cũng chẳng biết bao lâu sau, cho đến khi trên đầu truyền tới giọng nói của Lê Minh Quang, tôi mới chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy. “Minh Quang


Khi thấy Lê Minh Quang, tôi như thấy người nhà của mình vậy. Tôi không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ nhào vào lòng Lê Minh Quang, ôm chặt lấy anh ấy.


Lê Minh Quang ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Sao em lại khóc? Trần Thanh Vũ bắt nạt em sao?” “Minh Quang, đưa em rời khỏi đây đi. Cầu xin anh, hãy đưa em rời khỏi đây đi” Tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, thật sự không muốn. “Được.” Lê Minh Quang không nói thêm gì cả, anh ấy chỉ dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi rồi sau đó nắm lấy tay tôi, đưa tôi rời khỏi đó.


Sau khi tôi lên xe, máy sưởi được bật lên phả vào mặt tôi từng cơn. Tôi vuốt ve bụng mình, không khóc nhưng cũng không nói gì. Lê Minh Quang đưa tôi đến nhà anh ấy, anh ấy rót một ly sữa nóng rồi đặt vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhìn sữa trong tay rồi ngồi ngẩn người, thật lâu sau đó cảm xúc vẫn chưa quay lại.


Lê Minh Quang thấy dáng vẻ này của tôi thì hai mắt chứa chút lo lắng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải em muốn ở bên Trần Thanh Vũ ư? Cậu ta đâu? Chẳng lẽ cậu ta để mặc em ở đó khóc ư?” Lê Minh Quang lạnh mặt hỏi tôi. “Đừng nhắc tới… tên anh ta nữa.” Tôi mệt mỏi nhìn Lê Minh


Quang, lạnh nhạt nói. “Bảo Nhi.” “Xin anh đấy… Minh Quang, đừng nhắc tới anh ta nữa.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, nghẹn ngào cầu xin.


Bây giờ tôi không muốn nghe thấy tên Trần Thanh Vũ chút nào. Nghe thấy tên anh, tôi sẽ thấy cực kỳ chán ghét, sẽ thấy cực kỳ ghế tởm, thật sự rất tởm. “Được rồi, anh không nhắc, anh không nhắc tên cậu ta nữa” Lê


Minh Quang cực kỳ săn sóc, anh ấy không hỏi tôi nữa mà chỉ bước lên ôm tôi, không ngừng an i tôi. Tại sao người đàn ông tôi yêu lại không phải là Lê Minh


Quang? Nếu người tôi yêu là Lê Minh Quang thì tôi đã không phải khổ sở như thế này. “Minh Quang, em thực sự xin lỗi anh.” “Cô bé ngốc, sao em lại xin lỗi anh? Em không cần xin lỗi anh, Bảo Nhi, chỉ cần em không làm hại đến bản thân mình thì anh sẽ không sao hết” Lê Minh Quang biết lời tôi nói có ý gì, mọi chuyện đều do tôi. Tôi bảo muốn cưới Lê Minh Quang rồi lại bị Trần Thanh Vũ dụ dỗ, biến Lê Minh Quang thành trò cười, tất cả đều là lỗi của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK