Xét cho cùng thì cuộc sống ở vùng núi của Cao Bằng thật sự khá khó khăn.
Lê Châu Sa cũng hơi ngạc nhiên khi nghe tin có một giáo viên mới đến. Cho đến khi người này từ phía sau lưng hiệu trưởng bước ra, sắc mặt Lê Châu Sa hơi thay đổi sau khi nhìn thấy người đàn ông đó.
“Châu Sa, đã lâu không gặp.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, một chiếc quần tây âu màu đen, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lê Châu Sa.
Anh ta là Trương Thiên Toàn.
“Thầy Toàn biết cô Châu Sa sao?” Hiệu trưởng hỏi với vẻ ngạc nhiên khi nghe Trương Thiên Toàn nói với Lê Châu Sa.
Trương Thiên Toàn cười nhẹ nói: “Chúng tôi từng là bạn.”
Từng là…
Hiệu trưởng trao cho Trương Thiên Toàn và Lê Châu Sa một cái nhìn đầy ẩn ý, mỉm cười và bảo hai người nói chuyện với nhau, còn mình thì rời đi.
Sau khi hiệu trưởng rời đi, một cơn gió ảm đạm thổi qua người Lê Châu Sa, khiến cơ thể của cô trở nên căng thẳng. Cô mím môi lạnh lùng liếc nhìn Trương Thiên Toàn, đôi mắt đen mơ màng trầm xuống.
“Tại sao anh lại tìm được nơi này?”
“Đã nửa năm rồi.” Trương Thiên Toàn làm như không nghe thấy lời của Lê Châu Sa, chỉ bước đến đứng bên cạnh cô ấy, nhìn về phía xa xăm.
Lê Châu Sa không nói gì, dùng sức nắm chặt quyển sách trong tay.
“Cho dù em không muốn gặp tôi, chẳng lẽ ngay cả Phan Huỳnh Bảo, em cũng không nhớ sao? Nửa năm qua, có nhiều chuyện đã thay đổi đấy.”
“Trương Thiên Toàn, tôi hy vọng anh có thể quên chuyện đã xảy ra đêm đó.”
Buổi tối sai lầm đó vốn không cần tồn tại, Lê Châu Sa hy vọng rằng Trương Thiên Toàn có thể hoàn toàn quên đi đêm đó.
Trương Thiên Toàn khẽ nheo mắt cười nhẹ nói: “Nhưng mà cả đời này tôi cũng không quên được, làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt Lê Châu Sa đột nhiên biến mắc, đầu ngón tay tái nhợt, không khí xung quanh cũng dần dần thay đổi.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh gọi Lê Châu Sa.
“Cô giáo Sa, vào lớp thôi ạ.”
Lúc này Lê Châu Sa mới định thần lại, sắp xếp lại suy nghĩ, cô ấy bình tĩnh nói: “Tôi phải lên lớp, anh muốn làm gì thì làm.”
“Thật tình cờ tôi cũng trở thành một giáo viên trong trường này. Tôi sẽ theo em đến lớp học.”
Trương Thiên Toàn mỉm cười với Lê Châu Sa một cách tao nhã.
Lê Châu Sa liếc mắt nhìn Trương Thiên Toàn, vội vàng buông xuống một chữ: “Tùy.”
Góc váy trắng của người phụ nữ tung bay trên hành lang loang lổ nhiều màu sắc, Trương Thiên Toàn nhìn bóng lưng xinh đẹp mảnh mai của Lê Châu Sa, ánh mắt tối sầm lại.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy hồi lâu, sau đó chậm rãi cong môi, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Sau lần này, anh ta sẽ không để Lê Châu Sa có bất kỳ lý do gì để trốn thoát nữa.
Cái gì anh ta muốn thì nhất định phải có được, bất luận thế nào cũng phải có được.
…
“Quan niệm nghệ thuật của bài thơ này càng thấm thía và đẹp đẽ. Nó chủ yếu diễn tả nỗi sầu chia ly của nhà thơ sau khi tiễn đưa bạn bè…”
Lê Châu Sa đứng trên bục giảng và ngân nga những lời bình phẩm về bài thơ.
Lê Châu Sa đứng phía trên, còn Trương Thiên Toàn lại đang ngồi ở phía sau lớp học.
Diện mạo của Trương Thiên Toàn khá trưởng thành, sự xuất hiện của anh ta khiến bọn trẻ rất tò mò, chúng không nghiêm túc chăm chú trong lớp, thỉnh thoảng lại nhìn lén Trương Thiên Toàn.
Những đứa trẻ này đã biết mối quan hệ giữa nam và nữ và tầm quan trọng của ngoại hình.
Đương nhiên chúng đánh giá cao những khuôn mặt đẹp.
“Thưa cô, thầy Toàn có phải là bạn trai của cô không ạ?” Lê Châu Sa nghiêm mặt, khi đám học sinh đang nhìn Trương Thiên Toàn, khóe mắt cô ấy khẽ giật giật. Khi cô ấy đang cân nhắc có nên kết thúc tiết học sớm hay không thì một tên nghịch ngợm đột nhiên giơ tay và mỉm cười hỏi Lê Châu Sa.
Lời nói của đứa nhỏ nghịch ngợm này khiến không khí cả lớp vô cùng xấu hổ, trước đây những đứa trẻ này đều rất ngoan ngoãn, ai ngờ, sự xuất hiện của Trương Thiên Toàn lại khiến bọn chúng bàn tán sôi nổi, thậm chí còn dám hỏi Lê Châu Sa như vậy.
Lê Châu Sa hé ra khuôn mặt xinh xắn đen kịt, không nói lời nào.
Nhưng ngược lại, Trương Thiên Toàn đang ngồi ở cuối phòng học, nghe xong câu hỏi của cậu bé, khóe môi của người đàn ông bất giác cong lên.
Thấy Trương Thiên Toàn cong khóe môi, Lê Châu Sa trao cho anh ta một cái nhìn hằn học dữ tợn. Trương Thiên Toàn nhún vai tỏ vẻ vô tội, ý nói rằng tất cả những điều này không liên quan gì đến anh ta.
“Cô ơi, có phải cô đang ngại ngùng không? Cô không biết phải trả lời như thế nào sao?” Thấy Lê Châu Sa không nói gì, đứa trẻ kia lại chớp chớp đôi mắt rất đáng yêu hỏi.
Lê Châu Sa kìm nén cơn tức giận nhàn nhạt trong lòng, nhếch môi nói: “Được rồi, tiết học hôm nay kết thúc ở đây, mọi người nhớ làm bài tập về nhà nhé.”
Trong phòng học vang lên một trận thổn thức, mọi người nhìn Lê Châu Sa với vẻ cười đùa.
Lê Châu Sa giả vờ bình tĩnh, cầm sách giáo khoa và rời khỏi đây. Sau khi nhìn Lê Châu Sa rời đi, mọi người mỉm cười và tan lớp.
Trương Thiên Toàn nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Châu Sa đang rời đi, đứng dậy đi theo bóng lưng của cô ấy.
“Trương Thiên Toàn, đừng đi theo tôi.” Lê Châu Sa có thể cảm nhận được Trương Thiên Toàn đang đi theo mình.
Cô quay đầu lại, kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với anh ta.
“Em sợ tôi sao?” Trương Thiên Toàn khẽ nhếch môi khi nghe thấy Lê Châu Sa không cho mình lại gần, nhẹ giọng hỏi cô ấy.
Lời nói của Trương Thiên Toàn khiến thân thể Lê Châu Sa đột nhiên căng cứng.
Cô ấy nghiêm mặt nhìn Trương Thiên Toàn, lạnh lùng nói: “Anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao? Tôi đã nói rồi, chuyện xảy ra đêm hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Tôi không muốn làm bạn với anh. Làm ơn lập tức đi khỏi nơi này đi.”
Lê Châu Sa trốn nửa năm, rốt cuộc cô cũng là một kẻ nhát gan, bởi vì Lê Châu Sa sợ nên cô cứ ẩn mình tránh né ở nơi này.
Trương Thiên Toàn nhìn chằm chằm Lê Châu Sa với đôi mắt tối tăm và mờ mịt hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Lê Châu Sa, em nên biết vì sao tôi lại đến nơi này, bởi vì tôi yêu em, tôi nhất định phải ở bên em.”
“Tôi không yêu anh.” Khi Lê Châu Sa nghe được lời tỏ tình của Trương Thiên Toàn, trên mặt không hề có một tia vui mừng, chỉ toàn là một mảng lạnh băng mà thôi.
Câu trả lời của người phụ nữ có phần gây tổn thương cho người khác, Trương Thiên Toàn phớt lờ điều đó. Anh ta từ từ nhếch môi và thờ ơ nói: “Vậy thì sao? Tôi yêu em là được. Lê Châu Sa, em nghe rõ cho tôi, tôi yêu em, rất yêu em. Trương Thiên Toàn tôi chỉ yêu một người duy nhất là Lê Châu Sa.”
“Đồ thần kinh” Lời tỏ tình bướng bỉnh của Trương Thiên Toàn làm cho Lê Châu Sa có chút tức giận, cô kìm nén lửa giận trong lòng, mạnh mẽ đi về phía văn phòng.
Trương Thiên Toàn đi theo Lê Châu Sa, nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt, đôi mắt đen của người đàn ông hiện lên đầy sương mù.
“Lê Châu Sa, tình yêu của em đã đi đâu rồi? Em vẫn đang nghĩ về Phan Huỳnh Bảo sao?”
Với ba chữ Phan Huỳnh Bảo đã thành công ngăn cản bước chân của Lê Châu Sa, cô ấy cầm sách giáo khoa đứng đờ ra một lúc, thậm chí sắc mặt còn tái nhợt đi vài phần.
Trương Thiên Toàn nhìn biểu hiện của Lê Châu Sa, lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh.
Anh ta có chỗ nào thua kém Phan Huỳnh Bảo sao?
Tại sao Lê Châu Sa lại si mê Phan Huỳnh Bảo như vậy?
“Đây là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến anh.” Nói xong câu này, Lê Châu Sa cũng không thèm nhìn Trương Thiên Toàn, nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhìn Lê Châu Sa rời đi, vẻ mặt của Trương Thiên Toàn càng thêm lạnh lùng và đáng sợ.
Mấy ngày nay, Trương Thiên Toàn luôn đi theo Lê Châu Sa, và mọi người trong trường đều có thể thấy rằng Trương Thiên Toàn thích Lê Châu Sa.
Trương Thiên Toàn rất lợi hại, chỉ trong vài ngày, toàn bộ học sinh trong trường đều yêu mến anh ta.
Lê Châu Sa nhìn Trương Thiên Toàn đang chơi đùa với lũ trẻ, đôi mắt cô ấy tối sầm lại.
Xem ra, cô không thể ở đây lâu hơn được nữa rồi.
Lê Châu Sa đến văn phòng hiệu trưởng và nộp đơn từ chức.
“Cô Châu Sa, cô phải rời khỏi đây sao?” Hiệu trưởng cảm thấy hơi khó xử khi nghe tin Lê Châu Sa rời đi.
“Những ngày này, cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm đến tôi. Có một số việc trong gia đình cần tôi giải quyết. Tôi thực sự xin lỗi.” Lê Châu Sa nhẹ nhàng nói với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thực sự không muốn Lê Châu Sa rời đi, dù sao thì Lê Châu Sa cũng rất tốt với bọn trẻ, lại còn có học thức cao, có một giáo viên dạy giỏi như vậy ở đây thì hiệu trưởng nào chả thích. Bây giờ biết Lê Châu Sa sẽ rời khỏi đây, đương nhiên tâm trạng của hiệu trưởng cũng vô cùng phức tạp.
“Cô thật sự phải rời khỏi nơi này sao? Tôi có thể chờ cô xử lý tốt mọi chuyện rồi có thể quay về đây. Tôi tin mấy đứa nhỏ cũng sẽ ở đây chờ cô trở về.”
Hiệu trưởng nhìn Lê Châu Sa và nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Lê Châu Sa lắc đầu nói: “Không, tôi không biết khi nào chuyện này mới có thể xử lý được. Tôi nghĩ có thể sẽ mất nhiều thời gian.”
“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể ép buộc được.” Hiệu trưởng thở dài với chút tiếc nuối.
Lê Châu Sa ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, đứng trên hành lang dài loang lổ nhiều màu, nghĩ đến những năm tháng ở nơi này, cô cảm thấy có chút chua xót. Người dân ở đây rất nhiệt tình, họ cũng rất thân thiết yêu thương lẫn nhau, cảm giác không tranh không giành này khiến Lê Châu Sa rất quyến luyến.
Tuy nhiên, cô đã có nỗi khổ trong lòng. Lý do cô ấy đến đây làm giáo viên lúc đầu là vì muốn tránh những chuyện đã xảy ra trước đó mà thôi.
Hiện tại Trương Thiên Toàn đã tìm được cô, cô cũng phải rời khỏi nơi này rồi.
“Em phải rời khỏi đây sao?” Không biết Trương Thiên Toàn đứng sau lưng Lê Châu Sa từ bao giờ.
Lê Châu Sa quay đầu lại, nhìn Trương Thiên Toàn với vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Trương Thiên Toàn, đừng đi theo tôi nữa. Với thân phận của anh, anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi.”
Trương Thiên Toàn nhìn trúng cô ấy, Lê Châu Sa cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy nhất quyết giữ khoảng cách với anh ta.
“Tôi thích kiểu phụ nữ nào, hay kiểu phụ nữ nào phù hợp với tôi không phải do em quyết định.”
Lý do từ chối của Lê Châu Sa đối với Trương Thiên Toàn dường như khiến anh ta rất không hài lòng, Trương Thiên Toàn không thể kìm lòng mà ậm ừ hừ lạnh với Lê Châu Sa.
Nghe vậy, Lê Châu Sa chỉ cười nhạt nói: “Đừng đi theo tôi, tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Em cũng không cần Phan Huỳnh Bảo nữa sao?” Ánh mắt của Lê Châu Sa khiến Trương Thiên Toàn khó chịu, anh ta nheo mắt lại, khóe miệng cong lên một cách xấu xa.
Bàn tay của Lê Châu Sa đột nhiên run lên, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Mặc dù Trương Thiên Toàn không thể hiểu được biểu hiện của Lê Châu Sa lúc này, nhưng anh ta hoàn toàn có thể hình dung ra vẻ mặt của Lê Châu Sa đã thay đổi.
Anh ta cười tủm tỉm đi đến trước mặt cô, ánh mắt kiên định, lạnh lùng nói: “Sao? Vừa rồi em không có biểu hiện gì với những lời tôi nói với em. Khi nghe thấy ba chữ Phan Huỳnh Bảo, em lại có phản ứng à? Hửm?”
“Trương Thiên Toàn, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lê Châu Sa đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Làm sao? Tôi chỉ muốn xem xem có phải em không quan tâm đến điều gì nữa không thôi, xem ra, hoàn toàn không hẳn vậy.”
Trương Thiên Toàn nhếch môi giễu cợt, trong mắt không có một tia cảm xúc nào.
Lời nói của Trương Thiên Toàn khiến sắc mặt Lê Châu Sa trở nên căng thẳng, cô nhéo lòng bàn tay, nhìn Trương Thiên Toàn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn biết Phan Huỳnh Bảo bây giờ thế nào không? Có thể em không biết, Phan Huỳnh Bảo đã kết hôn rồi.”
Âm!
Sắc mặt của Lê Châu Sa hoàn toàn trắng bệch, trợn tròn mắt không tin nhìn người đàn ông tuấn tú ôn nhu trước mặt.
Trương Thiên Toàn đang nói gì vậy?
Kết hôn? Phan Huỳnh Bảo đã kết hôn?
“Em có biết vợ của Phan Huỳnh Bảo bây giờ là ai không? Có lẽ tôi phải nói là bà chủ nhà họ Phan nhỉ?” Trương Thiên Toàn tàn nhẫn đưa mặt đến gần Lê Châu Sa, nhìn thẳng vào cô ấy.
Toàn thân Lê Châu Sa cứng đờ, thậm chí run rẩy, cô không nói được lời nào, ngay cả thân thể còn đang run rẩy không ngừng.
“Vũ Phương Thùy.” Trương Thiên Toàn vừa thốt ra ba chữ, vệt máu cuối cùng trên mặt Lê Châu Sa lập tức biến mất.