Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249


“Nhưng cháu không biết Ngô Huy Khánh ở đau” Tôi nhìn ông ngoại đang thở phì phi thì nhịn không được lặp lại một lần nữa.


Nếu có thể tìm được Ngô Huy Khánh thì tốt rồi, bây giờ tập đoàn Quang giống như một cái vỏ rồng, đột nhiên Ngô Huy Khánh lại làm ra chuyện cực đoan như vậy là sao chứ? “Trước đây vì cậu ta muốn làm ra những chuyện cực đoan như thể này nên đã bị Nguyễn Trung Quân đánh gãy hai chân, mấy năm nay đều ở ẩn không thấy bóng dáng, không ngờ bây giờ cậu ta lại quay trở lại rồi còn làm ra loại chuyện này với Phương Thảo nữa, ông tất nhiên sẽ không thể để cho cậu ta làm hại mẹ cháu được.”


Hóa ra trước kia bố cũng là một người vô cùng tàn bạo.


Tôi kêu quản gia sắp xếp chỗ ở cho ông ngoại và Trịnh Quang Hải rồi dẫn ông ngoại đi gặp bố.


Ông ngoại nhìn cả người bố cảm đầy ống thì vẻ mặt vô cùng phức tạp nói: “Thật ra mấy năm nay ông vẫn luôn cho người chú ý đến các cháu, cũng biết được Nguyễn Trung Quân đối xử với Phương Thảo rất tốt, biết con bé rất hạnh phúc, cũng biết chuyện cháu nhận tổ quy tông. Bảo Nhi, cháu vất vả rồi.”


Ông ngoại nhìn tôi rồi thở dài nói.


“Không vất vả, chỉ cần bố mẹ có thể bình an, cháu không vất vả chút nào nhưng bây giờ me.” Nghĩ đến bây giờ còn không biết mẹ đang ở đâu, trong lòng tôi tràn đầy khó chịu.


“Ông sẽ tìm được Phương Thảo thôi”


Ông ngoại trầm giọng nói.


Tôi tin với thế lực của ông ngoại thì muốn tìm được mẹ, có lẽ cũng dễ như trở bàn tay.


Buổi tối, vì hoan nghênh ông ngoại và Trịnh Quang Hải nên tôi kêu người giúp việc làm những món ăn đặc sắc ở thành phố cho ông ngoại.


Ông ngoại vui vẻ ôm lấy Bánh Gạo.


“Ông nếm thử mấy món này xem.”


Tôi gấp cho ông ngoại một miếng cá nổi danh ở đây, ông ngoại ăn một ngụm xong thì gật đầu nói: “Ừm, không tệ”


“Bánh Gạo cũng muốn.” Bánh Gạo bám vào người ông ngoại rồi nói với ông.


Ông ngoại mim cười xoa đầu Bánh Gạo nói: “Bánh Gạo gầy quả, hôm nào ông cho cháu vào quân đội rèn luyện một chút, như vậy sẽ khỏe mạnh hơn.”


Nghe vậy, khóe mắt tôi không khỏi cong lên.


Trịnh Quang Hải ở một bên mặt mày hớn hở giải thích với tôi: “Đã thành thói quen rồi, ông nội thường xuyên như vậy, hở ti là bắt đến quân đội rèn luyện, tiếc là trừ bố tôi ra thì anh trai và tôi đều chọn kinh doanh.”


“Cậu làm nghề gi?”


Tôi nhìn Trịnh Quang Hải, đánh giá từ trên xuống dưới một chút.


Khí chất của Trịnh Quang Hải cũng không giống người được rèn luyện trong quân đội, có lẽ cậu ấy không sinh hoạt trong quân đội.


“Đoán xem” Trịnh Quang Hải ngả ngớn bỡn cợt nhìn tôi, không giống như vẻ bề ngoài lịch sự tuấn tú mà hành vi cử chỉ của cậu ấy lại vô cùng hoạt bát.


“Không phải kéo mỏ than chứ?” Tôi vuốt cằm, ra vẻ nghiêm túc đoán.


“Tôi là người không có tương lai như vậy sao?” Trịnh Quang Hải sầm mặt xuống không vui nói.


“Vậy cậu làm gi?” Tôi khiêm tốn hỏi.


“Bác sĩ, chuyên nghiên cứu về ma túy nhưng tôi không chỉ nghiên cứu về mỗi phương diện này mà tôi còn có thành tựu rất lớn trên phương diện thần kinh nữa, tôi có được phòng thí nghiệm và đội ngũ y tế của riêng minh.”


Tòi giật mình nhìn Trịnh Quang Hải, không ngờ cậu ấy còn trẻ mà lại tài giỏi như vậy.


“Cậu có nghiên cứu về ma túy sao?” Tôi buông chiếc đũa trong tay, mím môi nhìn Trịnh Quang Hải hỏi.


“Tôi biết chị muốn nói gì, Trần Thanh Vũ không có ở đây sao?”


Trịnh Quang Hải vuốt cảm, nhìn tôi hỏi.


Xem ra họ đã biết tình trạng của Trần Thanh Vũ, ông ngoại đến đây cùng Trịnh Quang Hải là muốn giúp đỡ cho Trần Thanh Vũ sao? “Lê Hoàng Long nói anh ta có một người bạn chuyên nghiên cứu ma túy nên Trần Thanh Vũ đã đến Hà Lan rồi.”


“Vậy sao, muốn trị tận gốc ma túy thì có chút khó khăn nhưng cũng không phải không có cách”


“ừm”


Tôi gật gật đầu, nội tâm tràn ngập hy vọng.


Nguyễn Tuyết Nhung nói tình trạng của Trần Thanh Vũ càng ngày càng tốt, tôi tin anh sẽ nhanh chóng trở về.


Sau khi cơm nước xong, Bánh Gạo đã được ông ngoại đưa đi, ông ngoại nói phải ở bên cạnh Bánh Gạo. Dường như ông ngoại rất thích Bánh Gạo, có thắng bé chơi với ông ngoại thì tôi cũng tương đối yên tâm.


Như thường lệ, tôi gọi video cho Trần Thanh Vũ ở Hà Lan, Trịnh Quang Hải ngồi cạnh tôi, cậu ấy nói muốn xem tình hình khôi phục của Trần Thanh Vũ, để xem thứ cậu ấy có cần di chuyển đến Hà Lan một chuyển không.


“Trần Thanh Vũ, gần đây anh cảm thấy thế nào?” Khi nhìn thấy


Trần Thanh Vũ xuất hiện trên màn hình, tôi nhin không được hói thăm anh. Trần Thanh Vũ nhìn tôi, khuôn mặt gầy ốm dần dần đã trở nên có da thịt hơn, ánh mắt anh vẫn sắc bén, vẫn làm tôi rung động như vậy.


“Anh rất tốt, gần đây em có nghe lời anh nghỉ ngơi cho tốt không?” Trần Thanh Vũ vươn tay như muốn sờ vào tôi.


Tôi lập tức gật đầu, hít mũi nói: “Em rất tốt, công ty cũng rất tốt.”


“Nguyen Tuyết Nhung nói anh còn một tháng nữa là có thể khỏe lại. Bảo Nhi, lúc anh không ở bên cạnh, không được tiếp xúc với Phan Huỳnh Đức nghe không?” Trần Thanh Vũ nói, vẻ mặt ngang ngược ra lệnh cho tôi.


Tôi nghe vậy thì có chút dở khóc dở cười.


Bây giờ Trần Thanh Vũ đã coi Phan Huỳnh Đức như tình địch.


“Hello, chồng chị họ, tôi là em họ của anh, tên là Trịnh Quang Hải.” Trịnh Quang Hải vẫn luôn bị tôi và Trần Thanh Vũ làm lơ, anh ta nhịn không được lên tiếng chào hỏi Trần Thanh Vũ,


Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Quang Hải một cái rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, anh phải đi trị liệu rồi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, nghe chưa?”


“Em biết rồi.” Tôi thấy Trần Thanh Vũ đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng vẫn luôn căng thắng cuoi cùng cũng thả lỏng.


Chỉ cần Trần Thanh Vũ có thể khỏe mạnh là tôi an tâm rồi.


“Này, tôi còn chưa nói xong.” Lúc tôi định tắt máy thì Trịnh Quang Hải ở một bên tức giận nói với tôi.


Tôi nhìn Trịnh Quang Hải cười nói: “Trần Thanh Vũ phải đi trị liệu rồi, không thể nói chuyện nữa.”


“Tốt xấu gì tôi cũng là em họ của anh ấy, vậy mà anh ấy lại đối xử với tôi như vậy sao? Huỳnh Bảo Nhi, sao chị lại chọn một người đàn ông như vậy chứ?”


Trịnh Quang Hải vô cùng không hài lòng nói với tôi.


Tôi lườm Trịnh Quang Hải một cái rồi nói: “Sao cậu ồn ào vậy.” Rõ ràng chúng tôi vừa mới quen biết chưa được bao lâu mà lại giống như bạn bè đã quen biết từ lâu, bắt đầu cãi nhau, Trịnh Quang Hải vuốt cảm nói với tôi: “Vừa rồi tôi đã nhin thử rồi, Trần Thanh Vũ khôi phục không tệ, xem ra Nguyền Tuyết Nhung này cũng là một người rất tài giỏi.”


“Ừm”


Tôi gật đầu, người Lê Hoàng Long giới thiệu chắc chắn sẽ không tệ.


“Bảo Nhi, hôm nay cô đi đón Bánh Gạo đi, bây giờ tôi có chuyện nên không đi được.”


Sau khi ông ngoại đến đây, tôi đã giao việc của mẹ cho ông, còn lại tôi đều tập trung vào công việc.


Năm giờ chiều, Vũ Khả Hãn gọi điện thoại cho tôi, nói bằng giọng điệu kì lạ.


“Ừm, được”


“A.” Tôi vừa định cúp máy thi tiếng kêu kì lạ của Vũ Khả Hân chợt vang lên, tiếng thở dốc ám muội này làm người ta không thể không suy nghĩ linh tinh.


“Vũ Khả Hân, cô đang làm gì vậy?” Tôi cầm điện thoại, chế nhạo hỏi.


Không phải Vũ Khả Hân đang ở cùng Victor chứ? Hai người đó thật sự không nhịn nổi rồi sao?


Không phải cô ấy từng nói không có gì với Victor sao? “Không… không sao”


Vũ Khả Hân hoảng loạn nói xong rồi cúp máy.


Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, tôi buồn cười lắc đâu. Vũ Khả Hân có thể hạnh phúc là tốt rồi, với thân phận hiện tại của cô ấy, ở bên Victor hẳn là sẽ rất hạnh phúc đúng không? Tôi bỏ tài liệu xuống, nói với thư kí một tiếng rồi đi đến trường của Bánh Gạo.


Sau khi đến trường của Bánh Gạo, tôi vẫn luôn đứng đợi thàng bé bên ngoài cổng trường nhưng đợi hơn nửa tiếng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bánh Gạo đâu.


Mọi khi tan học Bánh Gạo đều sẽ ra đây chờ tôi? Sao hôm nay thắng bé vẫn chưa ra nhỉ?


Tôi dừng xe ở ven đường, trực tiếp đi hỏi giáo viên của Bánh Gạo, giáo viên nói đã có người đón Bánh Gạo từ sớm rồi, tôi nhịn không được nhíu mày nói: “Có người đón rồi? Cô đùa cái gì vậy?”


Tôi đợi ở ngoài lâu như vậy cũng không nhìn thấy Bánh Gạo, hơn nữa ngoài tôi và Vũ Khả Hân thì tôi không bao giờ để người khác đến đây đón Bánh Gạo.


“Đúng vậy, tầm một tiếng trước có một cô gái đeo kính râm, nói là di của Bánh Gạo đã đón Bánh Gạo đi rồi..”


“Bánh Gạo không người di nào hết.”


Tôi tức giận vì cô giáo lại để một người xa lạ đón Bánh Gạo đi, tôi sốt ruột rời khỏi trường học.


Tôi mở cửa xe ra ngồi vào trong, lúc định thất dây an toàn thì có một khẩu súng lục kế vào ót tôi.


“Tổng giám đốc Nhi, đừng cử động.”


Giọng nói lạnh bằng và máy móc vang lên sau lưng tôi. Tôi nhìn vào kinh chiếu hậu thì nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đang giơ khẩu súng lục về phía tôi.


Tôi bị biểu cảm trên mặt người đàn ông dọa sợ, tôi cố gắng kim nén nỗi sợ hãi trong lòng cất tiếng hỏi: “Anh là ai?”


Sao anh ta có thế vào trong xe tôi? Rốt cuộc người này vào đây kiểu gì? “Cô Bảo Nhi, ông Khánh của chúng tôi có chuyện muốn với cô.” Người đàn ông nhìn tôi, giọng nói trầm lạnh quỷ quyệt làm tôi rét run


Ngô Huy Khánh muốn gặp tôi?


Để làm gì? Trước đây tôi đã tìm Ngô Huy Khánh mấy lần nhưng đều bị thư ký của ông ta đuối đi, có lẽ lúc này là một cơ hội tốt.


Nếu Ngô Huy Khánh muốn gặp tôi, đúng lúc tôi có thể lợi dụng cơ hội này mà xem thử ông ta ở đầu rồi cứu mẹ ra.


“Cô Bảo Nhi không cần tỉnh toán điều gì cả, con trai của cô đang ở trong tay chúng tôi.” Anh ta giống như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, cánh cáo tôi.


Quả nhiên Bảnh Gạo đang ở trong tay Ngô Huy Khánh?


Đảng chết, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì? Làm bố tôi xảy ra chuyện như vậy, rồi lại bắt mẹ tôi, bây giờ còn muốn bắt Bánh Gạo?


Ông ta muốn làm gì? “Anh cất khẩu súng trước đi, anh làm như vậy thì tôi sẽ sợ hãi, tay run lên, nói không chừng hai người chúng ta sẽ bị tai nạn đầy.” Tôi đặt tay trên tay lái, lạnh lùng nói với người đàn ông ở phía sau “Cô Bảo Nhi luôn là một người thông minh, tôi tin cô sẽ không tự tìm đường chết.” Người đàn ông nheo mắt lại, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cất súng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK