“Hơ hơ, chính vì tính cách này của cậu nên mới không bao giờ nhận được sự coi trọng từ Gạo Tẻ đó.” Trương Thiên Toàn nhìn thấy Đinh Kiến Quốc tức giận chau mày thì bật cười rồi buông lời chế giễu, sau đó anh ta cầm lấy chùm chìa khoá, mở cửa đi vào.
“Sao anh lại có chìa khoá?” Đinh Kiến Quốc vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trương Thiên Toàn dễ dàng mở được cửa nhà của Trần Thanh Thảo. Anh nhăn mặt rồi kéo lấy áo của Trương Thiên Toàn, khuôn mặt ấy tỏ ra sát khí đùng đùng như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Thiên Toàn vậy.
Trương Thiên Toàn nhướn mày nhìn dáng vẻ sửng cồ của Đinh Kiến Quốc rồi nói với giọng kì dị: “Bởi vậy mới nói với tính cách này của cậu thì làm sao Trần Thanh Thảo thích cậu được đây, quả đúng là đáng thương mà.”
“Trương Thiên Toàn.” Một người vốn dĩ đối diện với ai cũng có thể giữ được bình tĩnh nhưng không biết tại vì sao lúc đối mặt với Trương Thiên Toàn thì anh lại bị những lời nói của anh ta khiêu khích đến mất bình tĩnh.
Trương Thiên Toàn nhìn vẻ mặt tức giận của Đinh Kiến Quốc thì thở dài nói: “Chìa khoá này là do Trần Thanh Thảo đưa cho tôi. Tôi vẫn giữ suy nghĩ của mình, nếu như cậu thật sự thích Trần Thanh Thảo thì đừng nên làm tổn thương em ấy nữa, thật sự em ấy đã rất khổ rồi.”
“Làm tổn thương cô ấy ư?” Rõ ràng người bị cô ấy làm cho tổn thương chính là tôi đây này.
Đinh Kiến Quốc cười nhạo rồi buông Trương Thiên Toàn ra, hai mắt anh tối sầm lại ẩn chứa đầy sự u ám.
Trương Thiên Toàn liếc nhìn Đinh Kiến Quốc rồi mấp máy môi, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngập ngừng rồi im lặng không nói.
Trương Thiên Toàn định bước về phía phòng ngủ của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc thấy hành động của anh ta thì đôi mắt anh hiện lên chút tức giận.
“Tôi đi tìm cô ấy, anh không được phép vào trong.”
Phòng ngủ của Trần Thanh Thảo, sao có thể để Trương Thiên Toàn vào được chứ.
Trương Thiên Toàn nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và hùng hổ của Đinh Kiến Quốc thì chỉ cảm thấy tức cười. Anh ta dang tay ra mà không nói năng gì, sau đó chỉ đành để Đinh Kiến Quốc đi vào trong.
Đinh Kiến Quốc nhìn Trương Thiên Toàn với ánh mắt hung tợn rồi bước vào phòng của Trần Thanh Thảo bằng đôi chân dài của mình.
Ai ngờ anh vừa bước vào đã nhìn thấy Trần Thanh Thảo nằm trên giường với khuôn mặt xanh xao trắng bệch, mồi hội đầm đìa.
“Trần Thanh Thảo.” Nhìn thấy Trần Thanh Thảo trút từng hơi thở yếu ớt, Đinh Kiến Quốc cảm thấy trái tim anh như đang bị thứ gì đó bóp nghẹt lại một cách tàn độc.
Đinh Kiến Quốc không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, anh chạy vội đến chỗ của Trần Thanh Thảo rồi ôm chặt lấy cả người của cô, sau đó dùng hết sức lay cô tỉnh dậy.
“Chuyện gì thế này?” Giọng nói kinh ngạc và sợ hãi của Đinh Kiến Quốc thét lên khiến Trương Thiên Toàn đang đứng ngoài cửa cũng vô cùng hoang mang, sau đó anh ta bước vào phòng thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang ôm lấy Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo cứ thế nằm im trong lòng của Đinh Kiến Quốc mà không hề nhúc nhích.
Đinh Kiến Quốc ngồi đó trông như một đứa trẻ cô độc bất lực nhìn Trương Thiên Toàn với ánh mắt ngỡ ngàng.
“Đồ khốn khiếp này, cậu còn ngơ ra đó làm gì hả? Mau đưa em ấy đến bệnh viện ngay đi.” Trương Thiên Toàn thấy tình trạng của Trần Thanh Thảo như vậy thì cảm thấy không ổn, mà Đinh Kiến Quốc lại còn ngây người ra đó khiến anh ta không kìm nổi tức giận, sốt ruột mà hét lên với Đinh Kiến Quốc.
Nhờ có tiếng hét đó của Trương Thiên Toàn mới khiến Đinh Kiến Quốc định thần lại, anh ôm lấy Trần Thanh Thảo rồi bế cô lên, sau đó lao vội ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đã mất đi sự bình tĩnh, Trương Thiên Toàn chỉ biết lắc đầu giễu cợt trong lòng.
Tình yêu… đôi khi ồn ào vô cớ như vậy đấy, nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Kiến Quốc là có thể biết được điều đó.
Trương Thiên Toàn đưa tay lên xoa giữa trán rồi chạy theo sau anh.
Trong bệnh viện vô cùng ồn ào phức tạp, Đinh Kiến Quốc bế Trần Thanh Thảo chạy vào phòng làm việc của giám đốc bệnh viện với dáng vẻ hớt hải mất đi cả sự phong độ vốn có thường ngày của mình.
Đáng thương hơn cả là vị giám đốc bệnh viện chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại bị ép phải chữa trị cho Trần Thanh Thảo.
Vị giám đốc bệnh viện xem qua cho Trần Thanh Thảo rồi đưa ra kết quả rằng: “Cô Thanh Thảo đã bị tổn thương một số mô mềm trên cơ thể, khụ khụ… cho nên mới bị nhiễm cảm cúm và dẫn đến sốt cao không ngừng. Tôi đã kêu người tiêm cho cô ấy liều thuốc hạ sốt rồi, chỉ một lát sau là sẽ ổn thôi.”
“Ông ra ngoài được rồi.” Đinh Kiến Quốc thấy Trần Thanh Thảo không xảy ra vấn đề gì lớn thì thở phào nhẹ nhõm rồi phẩy tay cho vị giám đốc của bệnh viện đi ra ngoài.
Vị giám đốc bị đối xử như thế thì có cảm tưởng như trời sắp sập xuống vậy, bây giờ lại còn bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt chê bai nữa chứ.
Sau khi giám đốc bệnh viên rời đi thì Đinh Kiến Quốc mới đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại yếu ớt của Trần Thanh Thảo.
Anh chạm nhẹ môi mình lên mỗi
của Trần Thanh Thảo rồi cắn nhẹ, hành động vô cùng thân thiết nhưng cũng rất yếu đuối: “Trần Thanh Thảo, em quả là một người phụ nữ nhẫn tâm.” Thế nhưng cho dù như vậy, Đinh
Kiến Quốc cũng không thể lừa dối trái tim của mình được, anh yêu Trần Thanh Thảo. Cho dù trong lòng Trần Thanh Thảo trước giờ lại chưa từng có sự tồn tại của anh thì anh vẫn cứ như thế… vẫn yêu Trần Thanh Thảo.
Trương Thiên Toàn cầm trên tay một giỏ trái cây đứng bên ngoài phòng bệnh, vốn dĩ anh ta muốn đi vào trong nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Đinh Kiến Quốc đối với Trần Thanh Thảo thì anh ta thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Thật sự người đàn ông tên Đinh Kiến Quốc này đối xử rất tốt với Trần Thanh Thảo, nếu như tình cảm của Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo có thể tiến triển hơn nữa thì đối với Trương Thiên Toàn mà nói đó chính là một chuyện đáng mừng, bởi lẽ mấy năm nay Trần Thanh Thảo chỉ có một mình quả thực quá khổ sở.
Trần Thanh Thảo mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Vũ Vĩnh Kỳ, người mà cô ngày đêm mong nhớ và từng giây từng phút đều muốn được gặp.
Vũ Vĩnh Kỳ đứng ở phía xa xa cách chỗ Trần Thanh Thảo, đôi mắt vẫn dịu dàng ấm áp như ngày nào, sau đó anh ấy cất tiếng gọi tên của Trần Thanh Thảo.
Khi Trần Thanh Thảo định lao đến chỗ của Vũ Vĩnh Kỳ thì anh ấy lại biến mất, nơi anh ấy đứng giờ trở thành một khoảng không vô định không thể trông thấy được nữa.
Nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ biến mất không dấu vết, Trần Thanh Thảo vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt cô một màu lạnh toát gọi: “Vĩnh Kỳ… anh ở đâu vậy? Vĩnh Kỳ.”
Cô vừa đưa tay ra vẫy vừa gọi tên Vũ Vĩnh Kỳ, khuôn mặt của Đinh Kiến Quốc hiện ra vô cùng mơ hồ. Anh đưa tay ra nằm lấy cánh tay của Trần Thanh Thảo, giọng nói anh cất lên vô cùng lạnh lùng và đầy ma lực: “Trần Thanh Thảo, anh là Đinh Kiến Quốc.”
Vũ Vĩnh Kỳ… lại là Vũ Vĩnh Kỳ, trong giấc mơ của Trần Thanh Thảo, ngoài Vũ Vĩnh Kỳ ra thì còn ai nữa?
Đinh Kiến Quốc bật cười, trong đôi mắt ấy giờ đây đã không còn thấy được chút sức sống nào nữa.
Dường như giọng cười lạnh lùng ấy của Đinh Kiến Quốc đã khiến Trần Thanh Thảo dần dần thanh tỉnh lại, cô từ từ mở mắt ra sau đó nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Đinh Kiến Quốc.
Đôi mắt của Trần Thanh Thảo tỏ ra ngơ ngác, dường như cô vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt lạnh lùng, cất giọng lạnh nhạt: “Tỉnh dậy rồi à? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Đinh… Kiến Quốc? Sao lại… là anh?” Cổ họng cô vô cùng khó chịu như đang bị cảm vậy.
Trần Thanh Thảo không còn chút sức lực nào, cô từ từ bò dậy rồi cất giọng khàn đặc nói với Đinh Kiến Quốc.
“Sao thế? Có phải nhìn thấy anh thì em kinh ngạc lắm đúng không? Hay là thực ra người mà em muốn nhìn thấy chính là Vũ Vĩnh Kỳ.” Đinh Kiến Quốc tỏ ra chế giễu nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó nói với cô bằng giọng điệu hết sức lạnh lùng.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc, hàng chân mày của cô hơi cau lại.
Đinh Kiến Quốc dùng hết sức nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt khôi ngô ấy lúc này bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng không còn chút cảm xúc nào.
“Em xin lỗi.” Không khí trong phòng lúc này vô cùng ngột ngạt và bức bối.
Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo đều im lặng không ai nói một lời nào.
Trần Thanh Thảo đảo quanh đôi mắt yếu ớt không còn sức lực của mình, cuối cùng cô nhắm mắt lại rồi mở ra một lần nữa, ánh mắt ấy lộ đầy vẻ u sầu và buồn bã nhìn Đinh Kiến Quốc rồi cất giọng xin lỗi anh.
Ánh mắt của Đinh Kiến Quốc loé lên một tia sáng, anh nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, giọng nói trầm lắng cất lên: “Trần Thanh Thảo, con trai của chúng ta đã ba tuổi rồi, đã rất lâu rồi em không gặp con trai của chúng ta, em có muốn gặp thằng bé không?”
Con trai…
Tim của Trần Thanh Thảo đập thình thịch, sau khi đứa bé ấy được sinh ra thì Trần Thanh Thảo chưa từng nhìn thấy bao giờ, bởi vì cô không muốn, cũng không nỡ.
“Không muốn.” Trần Thanh Thảo cổ kiềm chế trái tim đang run lẩy bẩy của mình, sau đó quay mặt đi rồi lạnh lùng đáp lại.
Lời nói của Trần Thanh Thảo như từng mũi kim đâm vào trái tim của Đinh Kiến Quốc, anh không thể ngờ rằng Trần Thanh Thảo lại thật sự vô tình đến vậy, không ngờ cô có thể nói ra câu nói vô tình như thế với đứa con trai mà trước giờ cô chưa từng gặp mặt.
“Vũ Vĩnh Kỳ thực sự tốt đến vậy ư? Con mẹ nó, một người sống sờ sờ như anh mà không bằng một người đã chết sao Trần Thanh Thảo?”
Đinh Kiến Quốc không kiềm chế được mãnh thú trong người mình nữa, anh nhào đến trước mặt Trần Thanh Thảo rồi giữ chặt hai vai của cô, sau đó đưa đôi mắt đỏ ngầu ấy đảo quanh người Trần Thanh Thảo và thét lên một cách vô cùng giận dữ.
Trần Thanh Thảo từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu ấy của Đinh Kiến Quốc, giọng nói bình thản của cô mang chút phiền muộn.
“Đinh Kiến Quốc, em xin lỗi anh, thật sự… xin lỗi anh.”
“Xin lỗi… xin lỗi… mẹ kiếp, rõ ràng em biết rằng anh không hề cần mấy lời xin lỗi này… thứ mà anh cần chắc chắn em biết rõ hơn bất cứ ai. Trần Thanh Thảo, em lúc nào cũng vô tình như vậy, nhưng mà… con mẹ nó… sao anh vẫn cứ thích em vậy chứ…”
Đinh Kiến Quốc đứng dậy đá chiếc bàn ở trước mặt mình rồi nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt đằng đẳng sát khí, sau đó thét lên với cô.
“Anh cũng đã kết hôn với Lý Mộc Hoa rồi, anh nên đối xử tốt với cô ấy, em không yêu anh… trên người anh cũng không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ.
Đôi bàn tay đang được che đậy dưới lớp chăn của Trần Thanh Thảo từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Thật sự em không yêu anh một chút nào sao?” Đinh Kiến Quốc nghe thấy những lời mà Trần Thanh Thảo nói, anh cảm nhận được dường như có ai đó đang dùng dao cứa từng nhát vào trái tim anh khiến anh đau đớn vô cùng.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc với đôi mắt lạnh lùng vô cảm, sau đó cô nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Anh nghĩ xem em có thể yêu anh được không? Cả cuộc đời này, người đàn ông mà em yêu nhất chỉ có Vũ Vĩnh Kỳ, em chỉ có thể yêu Vũ Vĩnh Kỳ mà thôi, ngoại trừ Vũ Vĩnh Kỳ ra thì em không còn yêu ai được nữa.”
“Đủ rồi.” Những lời nói của Trần Thanh Thảo làm cho đầu óc của Đinh Kiến Quốc bị kích động, anh nắm chặt nắm đấm tay rồi trừng mắt nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt vô cùng dữ tợn, sau đó anh cất giọng đanh thép: “Trần Thanh Thảo, em chính là người phụ nữ có trái tim sắt đá nhất trên thế giới này.”
Người đàn ông ấy quay người đi, sau đó rời khỏi phòng bệnh của Trần Thanh Thảo. Căn phòng bệnh yên tĩnh giờ chỉ còn lại một mình Trần Thanh Thảo, cô ngồi im tựa lưng vào chiếc gối phía sau không nhúc nhích, ánh mắt nhạt nhoà đi cùng vẻ mặt trắng toát không còn chút sức sống nào.
Trương Thiên Toàn từ bên ngoài bước vào, anh ta cất giọng nói: “Gạo Tẻ, có nhất thiết phải làm vậy không?”
“Nếu đã không có cách nào để có thể yêu anh ấy thì đừng nên gieo thêm cho anh ấy hi vọng, không đúng sao?”
Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiên Toàn, để lộ một nụ cười vô cùng lạnh lùng.
Trương Thiên Toàn hiểu rất rõ Trần Thanh Thảo không phải không có tình cảm với Đinh Kiến Quốc.
Anh ta ngồi trên một bên ghế, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo với ý đồ sâu xa rồi tiếp tục nói tiếp: “Em thật sự không yêu Đinh Kiến Quốc chút nào sao?”
“Phải.” Trần Thanh Thảo không hề tỏ ra trốn tránh, cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiên Toàn bằng đôi mắt lạnh như băng.
Nhìn vào đôi mắt mơ hồ của Trần Thanh Thảo, ánh mắt Trương Thiên Toàn hơi lóe lên chút u ám: “Nếu như… quả thực là như vậy, thế thì tại sao em lại phải đau lòng đến vậy chứ.”
“Em không hề đau lòng, em chỉ muốn được giải thoát, sau này Đinh Kiến Quốc sẽ không còn bám lấy em nữa đâu.” Trần Thanh Thảo cau mày nhìn Trương Thiên Toàn, vẻ mặt cô như đang ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc nào đó.
“Vậy sao? Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Trương Thiên Toàn chầm chầm đưa mắt qua nhìn Trần Thanh Thảo rồi nhấn mạnh lời nói của mình.
Bỗng nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy căng thẳng ngột ngạt vô cùng, cô cúi gằm mặt xuống, sau đó đăm đăm nhìn vào tay mình mà không nói một lời.
“Trần Thanh Thảo…”
“Trương Thiên Toàn, anh ra ngoài trước đi, em không sao đâu, em muốn được yên tĩnh một mình.” Trần Thanh Thảo biết rất rõ Trương Thiên Toàn muốn nói điều gì, hiện giờ cô ấy không muốn nghe bất cứ điều gì cả, vô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
“Vậy cũng được, em ở một mình thì nên ngủ một lát, anh đi trước đây.” Lại một lần nữa Trương Thiên Toàn rời đi, phòng bệnh lại trở nên yên ắng như ban đầu. Trần Thanh Thảo tựa lưng vào chiếc gối, cô mở to đôi mắt vô hồn của mình sau đó đưa bàn tay đang được ẩn giấu sau lớp chăn dày ấy đặt lên trên ngực trái nơi có trái tim của mình.
Lúc nãy, khi Đinh Kiến Quốc lộ ra biểu cảm vô cùng đau đớn và ngơ ngác ấy, chỗ này của cô rất đau…
Trương Thiên Toàn nói rằng, Trần Thanh Thảo, em thật sự không yêu Đinh Kiến Quốc sao?
Thật sự không yêu Đinh Kiến Quốc sao?
Trần Thanh Thảo có thể lừa dối được trái tim của mình không?