“Sắp tới giờ cơm rồi, cùng nhau đi ăn đi, được không?” Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo khoan dung như vậy thì nụ cười trên môi càng thêm nồng đậm.
Tuy Trần Thanh Thảo gật đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoàng Mạnh Cường. Thấy Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm gương mặt mình như vậy, Hoàng Mạnh Cường bèn vuốt ve gương mặt, cười nhẹ hỏi: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ mặt tôi có dính gì à?”
Trước sự trêu chọc của Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo xấu hổ hồi thần, mỗi lần cô nhìn thấy gương mặt của Hoàng Mạnh Cường thì sẽ không cách nào kiềm chế được.
Rõ ràng chỉ có gương mặt hơi giống nhau, còn khí chất của Hoàng Mạnh Cường hoàn toàn khác Vũ Vĩnh Kỳ. Dù sao Vũ Vĩnh Kỳ cũng đã từng sống trong môi trường quân đội nên trên người không có loại khí chất dịu dàng như Hoàng Mạnh Cường, mà cách hành xử của Hoàng Mạnh Cường luôn rất khôn khéo, thế nhưng Trần Thanh Thảo lại luôn nhận nhầm.
“Không có.” Trần Thanh Thảo không nhìn nữa, lắc đầu nói với Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường ngơ ngẩn nhìn Trần Thanh Thảo, đôi mắt ẩn chứa một chút lưu luyến và bất đắc dĩ. Trần Thanh Thảo đi theo Hoàng Mạnh Cường, lúc muốn vào trong thang máy, đột nhiên cô trượt chân, suýt nữa thì cả người Trần Thanh Thảo ngã lăn ra đất. May là Hoàng Mạnh Cường kịp thời phát hiện bèn đưa tay ra đỡ lấy vòng eo của Trần Thanh Thảo nhưng mà Hoàng Mạnh Cường lại không chú ý dưới chân mình, vì thế mà cả hai người đều ngã lăn ra đất.
Lúc anh ấy sắp ngã xuống đã ôm chặt vòng eo Trần Thanh Thảo theo phản xạ tự nhiên, Trần Thanh Thảo kinh ngạc hét lên, đôi môi cô chạm vào gò má của Hoàng Mạnh Cường.
Nụ hôn dịu dàng mang theo hơi thở ngọt ngào dừng trên mặt Hoàng Mạnh Cường làm cho tâm trạng bình tĩnh của anh ấy dần trở nên hoảng hốt.
Hoàng Mạnh Cường trợn mắt dịu dàng nhìn Trần Thanh Thảo, cả người đột nhiên trở nên cứng đờ.
Trần Thanh Thảo hơi chớp chớp mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường, cô vừa xấu hổ vừa chật vật bò dậy khỏi người anh ấy.
“Xin lỗi…”
Tại sao cô lại bất cẩn như vậy, thế mà lại chạm vào gương mặt của người khác giới.
Hoàng Mạnh Cường nhìn gương mặt thanh tú đang ửng đỏ của Trần Thanh Thảo, trái tim đột nhiên đập lên kịch liệt.
Loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào vậy? Hoàng Mạnh Cường cũng không biết giờ phút này mình phải dùng từ ngữ nào để hình dung nhịp đập của trái tim ngay lúc này.
Chỉ là, anh rất muốn… rất muốn hôn môi Trần Thanh Thảo thêm một lần nữa?
Hôn môi Trần Thanh Thảo?
Hoàng Mạnh Cường đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ rồi.
Tại sao anh ấy lại có thể xuất hiện suy nghĩ này với Trần Thanh Thảo được chứ? Trần Thanh Thảo là người phụ nữ của Đinh Kiến Quốc, mà anh ấy lại là bạn tốt của Đinh Kiến Quốc…
“Không sao chứ?” Hoàng Mạnh Cường hít sâu một hơi, cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình rồi hỏi Trần Thanh Thảo.
“Không, cảm ơn.” Trần Thanh Thảo hơi xấu hổ nhìn Phương Đông Ngọc, sau khi nhìn thấy gương mặt của anh ấy thì Trần Thanh Thảo vẫn cảm thấy hoảng hốt.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?” Trong lúc Trần Thanh Thảo đang ngơ ngác xua tay với Hoàng Mạnh Cường thì Đinh Kiến Quốc đột nhiên xuất hiện.
Đinh Kiến Quốc nhìn thấy Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đứng cạnh nhau, mà gương mặt của Trần Thanh Thảo lại có hơi ửng đó, đôi mắt phượng sắc bén của anh không khỏi hiện lên tia rét lạnh.
Đinh Kiến Quốc xuất hiện đột ngột khiến cho trái tim của Trần Thanh Thảo không khỏi nhảy dựng lên, cũng làm Hoàng Mạnh Cường cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Mạnh Cường cổ đè nén tâm trạng của mình, sau đó quay đầu nhìn Đinh Kiến Quốc, xoa cái mũi nói: “Cậu đến đây thăm Lý Mộc Hoa sao?”
“Hai người quen nhau à?” Đinh Kiến Quốc nheo mắt, nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo.
Đinh Kiến Quốc vẫn chưa thấy tình huống Phương Ngọc và Trần Thanh Thảo bất cẩn té ngã, đương nhiên sẽ không biết Trần Thanh Thảo đã không cẩn thận hôn Hoàng Mạnh Cường.
Nếu để cho Đinh Kiến Quốc biết được chuyện này, chỉ sợ là Đinh Kiến Quốc nhất định sẽ trở mặt với Hoàng Mạnh Cường.
“Không quen biết.” Trái tim Trần Thanh Thảo đầy hoảng hốt, lập tức lắc đâu.
Tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều với Đinh Kiến Quốc nhưng Trần Thanh Thảo cũng hiểu rất rõ tính tình của anh.
Nếu như cô nói cô quen biết với Hoàng Mạnh Cường thì nhất định Đinh Kiến Quốc sẽ rất tức giận.
“Vừa rồi tớ thấy hình như cô ấy không khỏe lắm bèn hỏi thăm một chút, sau đó mới biết thì ra cô ấy chính là Trần Thanh Thảo, là cậu… Hoàng Mạnh Cường vừa nói được một nửa dường như không biết nên nói tiếp thế nào. Đinh Kiến Quốc nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo. Anh vừa nhìn cô, vết đỏ ửng trên gương mặt cô đã dần nhạt bớt, thay vào đó chính là vẻ mặt tái nhợt trắng bệch.
Anh nghĩ rằng cơ thể Trần Thanh Thảo thật sự không khỏe nên đưa tay ra chạm lên trán cô, nghiêm mặt nói: “Thế nào, có phải bị bệnh rồi không? Bị cảm sao?”
“Chỉ có hơi chóng mặt thôi.” Nếu Hoàng Mạnh Cường đã nói vậy, Trần Thanh Thảo chỉ có thể đi theo lời nói lấp liếm của anh ấy.
Hoàng Mạnh Cường hơi gật đầu, ánh mắt trong trẻo tĩnh mịch nhìn Trần Thanh Thảo nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhìn thấy tia sáng rực rỡ trong đôi mắt Hoàng Mạnh Cường, lòng bàn tay Trần Thanh Thảo không khỏi căng thẳng.
Tuy rằng khí chất của Hoàng Mạnh Cường không quá giống Vũ Vĩnh Kỳ nhưng mà gương mặt kia… đường nét ấy… còn có thói quen ngẫu nhiên của Hoàng Mạnh Cường đều vô cùng giống với Vũ Vĩnh Kỳ.
Mỗi khi nhìn Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo luôn sẽ không kiềm được mà trở nên hoảng hốt, thậm chí cổ họng cô còn có hơi nghẹn ngào, đặc biệt khó chịu.
“Hoàng Mạnh Cường, cậu về trước đi, tớ sẽ chăm sóc cô ấy.” Đinh Kiến Quốc kín đảo nhìn Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo, vừa rồi khi Trần Thanh Thảo nhìn Hoàng Mạnh Cường không hiểu sao làm cho ánh mắt Đinh Kiến Quốc trở nên lạnh lùng khác thường, thậm chí còn có hơi đáng sợ.
Hoàng Mạnh Cường nghe vậy thì nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, khẽ gật đầu nói: “Được, tớ về trước. Cô Thanh Thảo, lần sau gặp lại.
Hoàng Mạnh Cường nói xong thì lưu luyến nhìn Trần Thanh Thảo một lần, sau đó rời đi. Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường đi rồi, lòng bàn tay Trần Thanh Thảo không khỏi căng thẳng.
Vẻ mặt Đinh Kiến Quốc âm u, giữa lông mày ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo và nguy hiểm, giống như đang tức giận.
Trần Thanh Thảo không thể đoán được cảm xúc của Đinh Kiến Quốc, lời nói ra đến cổ họng dường như đã bị kẹt lại.
“Đinh Kiến Quốc, tôi muốn đi về”
Hôm nay đầu óc của cô thật sự rất loạn, cô muốn về nhà nghỉ ngơi một lát.
Đinh Kiến Quốc đưa tay ra nắm lấy cái cằm nhọn của Trần Thanh Thảo, ép buộc cô nhìn anh.
“Nói cho tôi biết, cô làm sao quen biết với Hoàng Mạnh Cường?”
Vừa rồi Đinh Kiến Quốc nhìn thấy rất rõ ánh mắt Hoàng Mạnh Cường nhìn Trần Thanh Thảo, anh ấy đã nảy sinh cảm giác quyến luyến với cô.
Đinh Kiến Quốc là một người đàn ông, đối với chuyện này, đàn ông luôn mẫn cảm hơn so với phụ nữ.
Nhất định là Hoàng Mạnh Cường đã quen biết Trần Thanh Thảo từ trước, không phải giống như anh ấy nói là nhìn thấy Trần Thanh Thảo không khỏe nên cố ý đến hỏi thăm cô.
“Chúng tôi… vừa rồi.”
“Trần Thanh Thảo, cô dám lừa tôi sao? Cô cho rằng Đinh Kiến Quốc tôi là đồ ngốc hả? Chuyện nhỏ thế này mà không nhìn ra?” Đinh Kiến Quốc sầm mặt, vẻ mặt lạnh bằng nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo bị sự sắc bén thậm chí còn có chút đáng sợ của Đinh Kiến Quốc dọa sợ. Cô đảo ắt, giơ tay chạm lên trán của mình, giả vờ yếu ớt nói: “Đầu tôi rất đau… rất đau…”
“Người phụ nữ đáng chết này.” Đinh Kiến Quốc nhìn dáng vẻ của Trần Thanh Thảo, cả gương mặt đều trở nên âm u.
Trần Thanh Thảo đang cố ý tránh né đề tài này ư?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ Trần Thanh Thảo đỡ trán, Đinh Kiến Quốc biết rõ là cô giả vờ nhưng vẫn vô cùng đau lòng đỡ lấy cô.
“Trần Thanh Thảo, cô nghe rõ cho tôi, cô là người phụ nữ của tôi. Nếu cô lừa tôi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì tôi sẽ xử đẹp cô đấy.”
Đinh Kiến Quốc giả vờ hung ác uy hiếp Trần Thanh Thảo.
Nghe Đinh Kiến Quốc uy hiếp, Trần Thanh Thảo không khỏi trợn mắt.
Cô trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào? Tên Đinh Kiến Quốc khốn kiếp này, quả thật là giống hệt Vũ Vĩnh Kỳ trước kia.
“Em chỉ thích một mình anh thôi.” Trần Thanh Thảo nhón chân, hôn lên đôi môi của Đinh Kiến Quốc.
Đối mặt với lời thổ lộ của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc có vẻ rất vui mừng. Anh lười biếng nhìn Trần Thanh Thảo, giữ chặt cằm của cô, đôi môi mỏng làm cần cắn lấy môi Trần Thanh Thảo. Cô ưm lên một tiếng, không cách nào đẩy cơ thể nặng trịch của Đinh Kiến Quốc ra được, vì thế chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Kiến Quốc. Trong lúc Trần Thanh Thảo đang bị Đinh Kiến Quốc hôn môi, ở hành lang cách đó không xa vang lên giọng nói của Lý Mộc Hoa.
Cơ thể Đinh Kiến Quốc hơi căng thẳng, bàn tay đang ôm chặt lấy eo Trần Thanh Thảo chậm rãi thả ra, đôi mắt điên cuồng nhìn về phía vị trí của Lý Mộc Hoa.
Lý Mộc Hoa mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Đinh Kiến Quốc, dáng vẻ trông vô cùng đau khổ đáng thương.
Nhìn dáng vẻ của Lý Mộc Hoa, cổ họng Đinh Kiến Quốc không khỏi nóng ran lên. “Trong danh sách đó không có tên của chị dâu, vì thế em tin chị dâu sẽ không sao.” Phan Huỳnh Bảo đưa đống danh sách đã được công bố cho Trần Quân Phi xem.
Gần đây cơ thể Trần Quân Phi càng ngày càng suy yếu, Phan Huỳnh Bảo dự định đi tìm Đỗ Đồng Văn đến cứu Trần Quân Phi. Chỉ cần có thể cứu đước Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo nhất định sẽ không bạc đãi người kia.
“Khụ khụ khụ… nhưng mà… cô ấy đang ở đâu? Anh rất nhớ cô ấy.” Trần Quân Phi ngồi trên giường, cơ thể suy yếu, khó khăn nói.
Mấy ngày nay bị bệnh tật hành hạ, Trần Quân Phi đã không còn sức nữa. Bây giờ anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đến cả đi lại cũng rất khó khăn.
Mấy ngày nay Lê Châu Sa vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Trần Quân Phi nhưng bệnh của Trần Quân Phi vẫn không có một chút tiến triển nào.
“Không tìm thấy chị dâu chứng tỏ bây giờ chị ấy vẫn bình an. Anh hai, chuyện quan trọng nhất của anh lúc này là giữ sức khỏe của mình, anh cũng không muốn Bánh Quy phải lo lắng cho anh mỗi ngày đúng không?” Bây giờ điều có thể làm cho Trần Quân Phi quan tâm, ngoại trừ Hoàng Song Thư thì chính là Bánh Quy.
“Được.” Cuối cùng Trần Quân Phi luôn cố chấp từ chối điều trị nhưng khi nghĩ đến con của mình thì vẫn gật đầu đồng ý.
Bây giờ Hoàng Song Thư đã mất tích, nếu như Bánh Quy cũng gặp phải chuyện không may thì anh làm sao có thể ăn nói với cô được.
“Bây giờ Lê Hoàng An đang nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho anh, anh đừng suy nghĩ gì cả, hãy tin tưởng em, anh sẽ không sao đâu.”
“Ừ” Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, Trần Quân Phi yếu ớt khẽ gật đầu, tựa đầu lên cái gối lót phía sau rồi thong thả nhắm hai mắt lại: “Anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước.”
Thấy dáng vẻ Trần Quân Phi dường như rất mệt mỏi, Phan Huỳnh Bảo đứng dậy ra khỏi phòng bệnh của anh.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo đi ra ngoài, Trân Quân Phi mở mắt, trong mắt anh mang theo sự quyết tâm.
Anh biết rõ bệnh của mình, tuy rằng Lê Hoàng An và Phan Huỳnh Bảo đều nói với anh là không được bỏ cuộc.
Nhưng mà bệnh anh đã rất nguy kịch, không thể cứu được nữa.
Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Hoàng Song Thư, cho dù nhìn một lần thôi cũng được.
Song Thư… nếu lúc trước anh không cãi nhau đòi ly hôn với em thì em sẽ không ra nước ngoài… là anh có lỗi với em… Từ ngày em yêu anh đến nay chưa từng có lấy một ngày hạnh phúc đúng không?
Trân Quân Phi trốn ra khỏi bệnh viện, khi tin tức này truyền đến tai Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy cố dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.
Lê Châu Sa ôm Bánh Quy và Phan Lê Long, trên mặt tràn đầy sầu lo.
Thấy Phan Huỳnh Bảo đi vào, trong khoảnh khắc ấy hốc mắt đột nhiên Lê Châu Sa đỏ bừng nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Phan Huỳnh Bảo, anh hai trốn khỏi viện rồi, em rất lo lắng.”