Lúc Hoàng Song Thư tỉnh lại, người có nhìn thấy bên cạnh là Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kiệt. Vũ Vĩnh Kiệt cũng biết, hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đã xảy ra chuyện rồi. Chỉ là Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam bây giờ vẫn đang ở Provence, cơ thể Vũ Khả Hân ngày càng yếu nên Vũ Vĩnh Kiệt cũng không nói chuyện này cho bọn họ biết.
“Chị hai, chị tỉnh rồi.” Trần Thanh Thảo thấy Hoàng Song Thư đã tình lại thì vui sướng không thôi.
Hoàng Song Thư kinh ngạc nhìn Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kiệt, hằng giọng nói: “Bánh Quy… đâu rồi?”
Trần Quân Phi đã gặp chuyện, không biết Bánh Quy giờ ra sao rồi. Đứa bé này, chắc hẳn đang trốn ở nơi nào đó gọi mẹ đây mà.
“Giờ Bánh Quy đang ở nhà của em, chị hai, chị cũng đừng lo lắng quá.”
Vũ Vĩnh Kiệt nhìn Hoàng Song Thư bằng gương mặt cương nghị, cậu bé kiên định nói tiếp: “Chị hai cử yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho Gao Tề và cả Bánh Quy thật tới
Đáy mắt Hoàng Song Thư rưng rưng nước, cô và lực nâng tay lên nắm chặt tay Vũ Vĩnh Kiệt, khản giọng nói: Vĩnh Kiệt, phiền em chăm sóc tốt cho Gao Tẻ và Bánh Quy nhé.”
“Em biết rồi a.”
Tuy tuổi của Vũ Vĩnh Kiệt không lớn lắm, nhưng tính cách cậu bé vô cùng trầm ổn. Từ nhỏ, Vũ Vĩnh Kiệt đã là một học sinh ưu tú trên trường, dù học cái gì cậu bé cũng giành lấy vị trí đầu tiên.
“Chị hai, bác sĩ nói cơ thể chị vẫn còn yếu lắm, chị đừng cựa quậy mà.” Trần Thanh Thảo thấy Hoàng Song Thư muốn ngồi dậy nên hơi lo lắng đè tay cô lại.
“Chi muốn đến thăm Quân Phi ngay lập tức. Hoàng Song Thư không yên lòng về Trần Quân Phi, dù thể nào cũng muốn đến xem hiện giờ anh sao rồi.
Nghe vậy, hai người Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kiệt liếc nhìn nhau, cô bé nằm chặt tay Hoàng Song Thư, nói khẽ: “Em sẽ trông coi anh hai thật tốt, chị cứ yên tâm đi.”
“Chị muốn đến nhìn anh ấy.” Hoàng Song Thư nhìn Trần Thanh Thảo, cổ chấp nói.
Thấy Hoàng Song Thư cố chấp như thế, Trần
Thanh Thảo đành bảo người chuẩn bị xe lăn, đây có đến phòng bệnh của Trần Quân Phi
Trấn Quân Phi bị thương rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói, có khả năng cả đời này anh cũng không thể tinh lại được. Trong y học, loại tình huống này người ta gọi là người thực vật.
Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều hy vọng Trần Quân Phi có thể tỉnh lại, bọn họ luôn tin rằng anh nhất định sẽ mở mắt ra nhìn bọn họ.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi nằm trên giường bệnh, nước mắt choáng chốc đã chảy xuống. Cô khóc nức nở, vùi đầu vào tay của anh.
“Trần Quân Phi, anh không thể bỏ lại em và Bánh Quy được. Anh đã đồng ý với mẹ con em là sẽ bình an rồi mà, anh không thể nuốt lời như thế được.” Hoàng Song Thư nỉ non nói.
Trần Thanh Thảo đứng một bên, nghe thấy cô nói vậy, hai mắt không nhịn được mà đỏ hoe cả lên. Vũ Vĩnh Kiệt ôm chầm lấy Trần Thanh Thảo, gương mặt vừa cương nghị lại vừa lạnh lùng kia hiện lên vẻ thâm trầm, cậu bé kiên định nói: “Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”
Trần Thanh Thảo nghe vậy thì nhoài đầu ra nhìn VŨ Vĩnh Kiệt, dùng sức cắn chặt môi. Vũ Vĩnh Kiệt vươn tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt vương trên mặt có bè, đau lòng nói: “Gạo Tẻ, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em nhất định phải tin rằng, anh sẽ ở bên canh giúp đỡ cho em.
“Ừ” Trần Thanh Thảo hit mũi một cái, giọng đặc sét nói: “Vĩnh Kiệt, chúng ta sẽ tìm được anh ba thôi, đúng không?”
“Ừ, chắc chắn sẽ tìm được, hãy tin ở anh.” Con người đen nhánh của Vũ Vĩnh Kiệt nhìn chăm chú Trần Thanh Thảo, trên mặt cậu bé hiện lên vẻ kiên định.
Trần Thanh Thảo khổ tâm mà gật đầu, con người đã lấp lánh một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Anh ba… anh đã đồng ý với Gao Tè rồi, đừng để em thất vọng nhé, được không anh?
Đứa bé trong bụng Lê Châu Sa không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là do gần đây tâm trạng của cô ấy chịu kích thích lớn nên mới làm động thai. Bác sĩ đề nghị Lê Châu Sa không nên quá buồn phiền, cũng không nên quá kích động, chuyện này rất dễ khiến cô ấy sinh non.
Sau khi nghe những lời bác sĩ nói thì Lê Châu Sa cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô ấy ôm bụng, giống như sợ có người làm tổn thương đến đứa bé trong bụng mình vay, Nhìn dáng vẻ này của Lê Châu Sa, Làm Thanh Tùng bền trấn an, nói: “Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, chỉ cần em thả lỏng bản thân ra thì đứa bé sẽ ổn thôi, “Một ngày không tìm được Phan Huỳnh Bảo, em… sao có thể thả lỏng được cơ chứ?” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, khổ sở nói.
Lâm Thanh Tùng mấp máy môi mỏng, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng nói của cấp dưới. Lâm Thanh Tùng nhưởng mày, anh ấy nhìn Lê Châu Sa thật sâu, thân nhiên nói: “Anh ra ngoài xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Lê Châu Sa nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Tùng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bi thương. Bàn tay cô ấy xoa nhẹ bụng mình, đau khổ đong đầy trên mặt.
Lúc Lâm Thanh Tùng trở lại đã là nửa tiếng sau. Lê Châu Sa khép hờ mắt, tựa như đang ngủ, thấy Lâm Thanh Tùng đã quay lại, trên gương mặt anh ấy hiện lên vẻ nghiêm túc, cô ấy bên quan tâm hỏi han: “Có phải bên Ý xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lâm Thanh Tùng vốn phát triển sự nghiệp ở Ý, giờ quay về thủ đô chỉ để tạo mộ mà thôi.
Anh ấy nhìn Lê Châu Sa một cách chăm chú, mim mỗi nói: “Có xảy ra chút chuyện, anh phải trở về ý một chuyển.
“Vậy anh về đi, em ở đây cũng ổn mà.” Sau khi nghe thấy Lâm Thanh Tùng nói vậy, Lê Châu Sa giật mình nhìn anh ấy, sau đó cười khẽ nói.
“Anh lo Trương Thiên Toàn sẽ đến làm phiền em nên đã bố trí vài vệ sĩ bảo vệ em rồi. Nếu có chuyện gì quan trọng em cứ bảo bọn họ gọi cho anh là được. Ánh mắt sâu thắm mà quyền luyến của Lâm Thành Tùng dừng trên mặt Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa lắc đầu nói: “Không cần đâu, em đã làm phiền anh nhiều rồi.”
Cô ấy không muốn thiếu nợ Lâm Thanh Tùng. Lê Châu Sa không ngốc, nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Tùng là cô đã hiểu rõ, cũng biết tình cảm anh ấy dành cho mình. Chuyện Lâm Thanh Tùng vẫn còn nhớ rõ lời hứa của mình khiến cô rất đau lòng.
Anh ấy đã thành công rồi, nhưng đáng tiếc, Lê Châu Sa đã lập gia đình, cô ấy đã gả cho người mà mình yêu.
Ánh mắt vừa sâu thẳm vừa dịu dàng của Lâm Thanh Tùng nhìn Lê Châu Sa hồi lâu, anh ấy hằng giọng nói: “Anh sẽ đề bốn người ở lại, bọn họ sẽ bảo về em và những người bên cạnh an toàn. Anh cũng có để lại một tờ chi phiếu, hiện Tập đoàn Trấn Thăng và Tập đoàn Phúc Kiến đã sụp đổ, bây giờ chác mới người đang lâm vào tình cảnh nợ nần, nếu nhiều đầy không đủ thì em cứ nói với anh “Làm Thanh Tùng, anh thật sự không cần cho em tiến đầu.” Lê Châu Sa không muốn thiếu nợ ân tình Lâm Thanh Tùng, cô ấy sợ mình không trả nổi “Là anh tự nguyện” Gương mặt Lâm Thanh Tùng mang đầy hàm ý, anh ấy thấp giọng nói.
Những lời này khiến Lê Châu Sa không thể nói ra bất kỳ câu gì cả. Cô ấy nhìn Lâm Thanh Tùng thật lâu, ánh mắt hiện lên một tầng nước, trong lòng trào dâng nỗi đắng chất.
Cô ấy siết chặt nắm tay, cuối cùng nói: “Chi phiếu này anh giữ lại đi, người mà anh sắp xếp đã đủ giúp em lúc nguy cấp rồi.”
“Dudc.”
“Dù có bất kỳ khó khăn gì, chỉ cần em gọi anh sẽ lập tức đến ngay. Lâm Thanh Tùng nhìn Lê Châu Sa thật lâu, anh ấy nói.
Lê Châu Sa bị ánh mắt đẩy nghiêm túc của Lâm Thanh Tùng nhìn như thể, trái tim không tự chủ được mà nảy lên.
Đúng lúc này, cấp dưới của Lâm Thanh Tùng di tới, ghé sát bên tai anh ấy nói: “Cậu chủ, chúng ta nên lên đường thôi”
Làm Thanh Tùng trầm lắng nhìn Lê Châu Sa, cuối cùng xoay người rời khỏi đây.
“Làm Thanh Tùng, cảm ơn anh, em sẽ nhớ kỹ phần ân tình này trong lòng”
Lần này, nếu không nhờ Lâm Thanh Tùng cứu thì không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Có thể gặp lại bạn cũ trong thời khắc khó khăn này đúng là chuyện vô cùng may mắn.
Cơ thể Lâm Thanh Tùng khựng lại một chút, nhưng anh ấy không quay đầu lại, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lê Châu Sa.
“Cô Châu Sa, cậu chủ đề bốn người chúng tôi lại cho cô
Sau khi Lâm Thanh Tùng rời đi, bốn người đàn ông với tướng mạo cương nghị đi về phía Lê Châu Sa. Lê Châu Sa gật nhẹ đầu, nói: “Làm phiền các anh rồi.”
Sau khi Lê Châu Sa nghỉ ngơi xong thì bảo người nấu một chút canh gà mang đến bệnh viện. Cô ấy vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Hoàng Song Thư đang mặt *** ũ máy cháu ngồi bên giường của Trấn Quân phi, trên gò mắt của cô còn vương lại dấu vết của nước mắt.
Bánh Quy ghé vào ngực Hoàng Song Thư ngủ say sửa. Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đôi mắt Lê Châu Sa chợt tối sầm lại, đi đến cầm lấy tay Hoàng Song Thư, hỏi: “Chị hai, chị thấy thế nào rồi?”
“Châu Sa, chị không biết phải làm gì nữa.” Hoàng Song Thư vừa nhìn thấy Lê Châu Sa, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.
Thấy hai mắt Hoàng Song Thư đẫm lệ, Lê Châu Sa nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị nói với em đi.”
“Vừa rồi bác sĩ nói với chị, chữa trị cho anh hai em tốn rất nhiều tiền, bác sĩ còn nói thêm, rất có thể phải đề anh hai em xuất viện. Chị không thể để anh ấy xuất viên được.”
Trấn Quân Phi tiếp nhận trị liệu tại bệnh viện thì tỷ lệ tinh lại cũng cao hơn. Nếu bây giờ mà xuất viện thì rất có thể anh sẽ không thể tinh lại được. Cho nên, Hoàng Song Thư không thể để anh xuất viện được.
“Cần bao nhiêu tiền?” Lê Châu Sa giận tại mặt, hỏi.
“Phải tăng gấp mấy lần tiền chữa bệnh, ít nhất cũng phải ba tỷ rưỡi. Thế nhưng giờ Tập đoàn Trần Thắng đã phá sản rồi, ngay cả biệt thự cũng đem đi thế chấp. Bố mẹ Vũ Vĩnh Kiệt có gửi một ít tiến, chỉ không định nhận lấy” Hoàng Song Thư nghẹn ngào nói, vẻ mặt vô cùng đau khổ. – Tạm thời chúng ta cứ dùng tiền của dì Khả Hân đi, chờ sau khi có tiền thì chúng ta gửi trả lại cho dì “Ừ, chỉ đành vậy thôi. Chị chỉ lo là sau này chúng ta phải làm sao đây? Bác sĩ nói, sau này sẽ phải tốn rất nhiều tiền chữa trị cho anh hai em, rốt cuộc chị phải làm sao bây giờ?” Hoàng Song Thư bất lực nhìn Lê Châu Sa.
Trần Quân Phi trở nên như vậy, Hoàng Song Thư cũng suy sụp theo, đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Lê Châu Sa không nói gì, chì ôm chặt lấy Hoàng Song Thư, thản nhiên nói: “Rồi sẽ ổn thôi, chị hai, chỉ tin tưởng em, chúng ta phải kiên cường chờ anh hai tỉnh lại. Còn em… em phải kiên cường đợi Phan Huỳnh Bảo trở về, vì em tin rằng sớm muộn gì anh hai cũng sẽ tỉnh lại. Cái Trương Thiên Toàn muốn thấy là sự quần bách của chúng ta, chúng ta nhất định không được đề anh ta thỏa nguyện”
“Ừ, em nói không sai, chị không nên rối bời như thế, như vậy sẽ khiến Trương Thiên Toàn cười nhạo chúng ta. Chị tuyệt đối không để anh ta chế giàu chúng ta được.” Hoàng Song Thư lau nước mắt trên mặt, nhìn Lê Châu Sa nói,
Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư như thế, không khỏi thở dài một hơi, gật đầu nói: “Vậy mới là chị hai mà em biết chứ. Được rồi, em mang cho chị chút canh gà này, chị nhanh nếm thử xem.”
“U”