Vậy mà lại đứng đây lâu như vậy? Lê Châu Sa thật sự ẩu tả quá mà.
Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó thè lưỡi cười hì hì: “Em biết rồi, chúng ta mau về nhà đi, Lê Long đang chờ chúng ta trở về đó.”
“Được.” Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của người phụ nữ, ánh mắt không khỏi hiện lên vài phần dịu dàng.
Anh ấy tiến lên ôm lấy Lê Châu Sa vào trong ngực thật chặt rồi đưa cô ấy ra xe.
Lục Như Mai yên lặng nhìn Phan Huỳnh Bảo đối xử dịu dàng và quan tâm Lê Châu Sa như vậy, đáy mặt mơ hồ ẩn hiện sự hâm mộ.
Cô ta đang nghĩ nếu như bản thân cũng có thể giống như Lê Châu Sa, gặp được một người đàn ông đối xử tốt với mình như vậy thì quá tốt rồi.
Phan Huỳnh Bảo thật sự là một người đàn ông rất dịu dàng. Trên xe.
Lê Châu Sa như có điều suy nghĩ, cô ấy khẽ dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ sau đó lại quay sang nhìn Phan Huỳnh Bảo đang ngồi bên cạnh mình, nghiêm túc nhìn từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Cho dù bên ngoài có bàn tán thế nào về việc Phan Huỳnh Bảo bị mất cánh tay trái, hoặc là nói anh ấy không còn hoàn mỹ như xưa nữa, thế nhưng trong lòng Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo vẫn là người đàn ông mình thích lúc trước.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Thấy Lê Châu Sa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Phan Huỳnh Bảo khẽ nhưởng mày.
“Lục Như Mai kia, dáng người cũng không tệ nhỉ?” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt hơi tối lại.
Phan Huỳnh Bảo vừa nghe vậy bèn khẽ nheo mắt lại, hừ một tiếng sau đó lại nói: “Em nói như vậy, hình như đang ghen hả?”
“Cô ta thích anh sao?” Lê Châu Sa nói với giọng điệu chắc chắn.
Sau khi trải qua chuyện của Vũ Phương Thùy, Lê Châu Sa tương đối nhạy cảm đối với những chuyện thế này.
Cô ấy không muốn có bất kỳ sự nguy hiểm nào tồn tại giữa hai người họ nữa.
“Vợ ơi, anh cũng không phải là người được người khác yêu thích nhiều đâu, làm gì có chuyện người phụ nữ nào cũng thích anh chứ?” Phan Huỳnh Bảo cảm thấy Lê Châu Sa đang tranh cãi vô lý, bèn dở khóc dở cười giải thích.
Anh ấy đè nén sự khó chịu ở huyệt thái dương lại, sau đó nhìn về phía Lê Châu Sa tỏ vẻ vô tội.
Lê Châu Sa cau mày, chép chép miệng: “Thật sự không có sao?”
Tuy nhiên cô ấy lại không tin Lục Như Mai không hề thích Phan Huỳnh Bảo một chút nào.
“Thật mà, cho dù cô ta có thích anh thật thì anh cũng sẽ không để chuyện giống như Vũ Phương Thùy xảy ra một lần nữa đâu, anh bảo đảm đấy.”
Phan Huỳnh Bảo đưa tay ra, nghiêm trang bảo đảm với Lê Châu Sa.
Nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của người đàn ông trước mắt, Lê Châu Sa tựa đầu vào trong ngực Phan Huỳnh Bảo rồi lẩm bẩm: “Tạm thời em sẽ tin tưởng anh, nếu như anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, em sẽ lập tức trói anh ở lại biệt thự, cả đời cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện ra cửa nữa.”
“Hung hăng như vậy sao?” Phan Huỳnh Bảo nghe thế, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó lại hừ một tiếng: “Đúng vậy, không được sao?”
“Có thể, có thể”
Phan Huỳnh Bảo lập tức an ủi Lê Châu Sa.
Sau khi hai người trở về, Hoàng Song Thư cũng đã bưng thức ăn ra hết, Bánh Quy đang ở trên lầu chăm sóc Phan Lê Long. Bây giờ Phan Lê Long cũng đã một tuổi rồi, có thể bò tới bò lui trên đất, vô cùng ngây thơ dễ thương.
Tính tình của Phan Lê Long không lạnh băng giống Phan Huỳnh Bảo, cậu bé vô cùng hoạt bát. Bánh Quy và những người khác cũng thích chọc ghẹo, chơi đùa cùng Phan Lê Long.
Vốn dĩ Phan Lê Long đang chơi rất vui vẻ cùng với Bánh Quy, thế nhưng khi cậu bé nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa trở về thì lập tức bò qua chỗ hai người họ, bập bẹ kêu: “Bố… mẹ…”
Lê Châu Sa yên lặng nghe giọng nói đáng yêu của con trai nhà mình, cả trái tim đều mềm nhũn hẳn ra.
“Lê Long, mẹ đã về rồi này. Lê Châu Sa ngồi xổm người xuống bế Phan Lê Long lên.
“Ha ha ha..” Phan Lê Long nằm được mái tóc dài của Lê Châu Sa thì lập tức cười khanh khách.
Lê Châu Sa nhéo lên gương mặt của Phan Lê Long một chút, gương mặt trắng nõn yếu ớt của cậu bé nhanh chóng hiện lên một dấu đỏ nhàn nhạt.
Phan Huỳnh Bảo thấy vậy, lập tức ôm lấy Phan Lê Long vào ngực mình, đau đầu nói với Lê Châu Sa: “Châu Sa, sao em lại nhéo Lê Long thế này chứ?”
“Vậy thì sao? Anh không cảm thấy Lê Long rất vui vẻ à?” Lê Châu Sa nhíu mày, cười hì hì nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Lê Long càng lớn thì gò má lại càng mập ra, nhìn vô cùng thú vị. Hơn nữa, cảm giác khi nhéo gương mặt của thằng bé cũng rất tốt, vì thế chuyện Lê Châu Sa thích làm nhất chính là nhéo mặt Phan Lê Long.
Nghe vậy, Phan Huỳnh Bảo cũng không biết phải nói sao. Anh ấy nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Lê Châu Sa thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Anh nói này… em có thể đứng đắn một chút không?”
Lê Châu Sa nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng khoa trương, cười hì hì nói với Phan Huỳnh Bảo: “Em không đứng đắn chỗ nào chứ? Em vẫn luôn rất nghiêm túc mà, hơn nữa Lê Long rất thích được mẹ nhéo mặt mà, có đúng không?”
Lê Châu Sa vừa nói xong lại còn nghiêm trang nhìn vào cặp mắt to tròn xinh xắn của Phan Lê Long.
Thật ra Phan Lê Long cũng không hề hiểu được hai người Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đang nói gì, cậu bé chỉ nhìn Lê Châu Sa rồi nhe răng cười lên.
Thấy Phan Lê Long cười tươi như vậy, Lê Châu Sa dán sát gò má vào mặt Phan Lê Long: “Sau khi con trai của mẹ lớn lên thì nhất định sẽ đẹp hơn bố con.”
Phan Huỳnh Bảo không hề thích nghe những lời này, anh ấy nhíu mày khẽ nói: “Làm sao có thể đẹp trai hơn anh chứ?”
“Chú út ghen đấy! Từ nãy đến giờ Bánh Quy vẫn luôn không nói tiếng nào, thế nhưng nghe thấy câu này bèn cười hì hì trêu chọc Phan Huỳnh Bảo.
“Bánh Quy biết ghen luôn cơ à? Giỏi quá vậy?” Lê Châu Sa buồn cười nhìn gương mặt tối sầm của Phan Huỳnh Bảo, sau đó quay sang cười híp mắt nói với Bánh Quy. “Bánh Quy cái gì cũng biết hết nhé, Bánh Quy là đứa trẻ thông minh nhất lớp đấy.” Vẻ mặt Bánh Quy vô cùng kiêu ngạo, cậu bé ngưỡng ngực ngẩng đầu lên nói.
“Được rồi, mau đến ăn cơm đi.” Sau khi Hoàng Song Thư bưng thức ăn lên hết, nhìn thấy Lê Châu Sa đang nói chuyện phiếm với Bánh Quy thì khẽ gọi.
Lê Châu Sa cười hì hì gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào nhà ăn với Phan Huỳnh Bảo.
Lúc ăn cơm, đột nhiên Hoàng Song Thư buông đũa trong tay xuống, đáy mắt hiện lên chút ưu thương nhàn nhạt.
Trần Quân Phi ngồi bên cạnh thấy vậy cũng buông chén đũa xuống theo, anh đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng Song Thư, trên gương mặt anh tuấn thành thục mang theo nỗi lo lắng: “Sao vậy?”
Hoàng Song Thư khẽ chớp mắt nhìn Trần Quân Phi: “Em… hơi lo lắng cho Gạo Tẻ.”
Trần Thanh Thảo đã không liên lạc với bọn họ gần một năm nay rồi, bây giờ đã sắp qua năm mới. Vào lúc ăn tết thì đương nhiên người một nhà phải ngồi chung lại với nhau, vui vẻ ăn tết. Thế nhưng bọn họ không hề biết được hiện tại Trần Thanh Thảo đang ở đâu Lời nói của Hoàng Song Thư khiến cả phòng ăn đều yên tĩnh lại.
Mặc dù bây giờ mọi người vừa cười vừa nói nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều rất nhớ thương Trần Thanh Thảo.
Bọn họ lo lắng Trần Thanh Thảo ở bên ngoài sẽ chịu khổ sở, lo lắng Trần Thanh Thảo bị đói khát.
Dù sao Trần Thanh Thảo vẫn không hề dùng những chiếc thẻ ngân hàng kia, nếu như dùng những chiếc thẻ đấy rút tiền thì bọn người Trần Quân Phi sẽ dễ dàng tìm thấy Trần Thanh Thảo hơn. Tuy nhiên, cô bé lại một mực không dùng đến, vì vậy mới khiến cho đám người Hoàng Song Thư không thể tìm được.
“Em ấy sẽ sống tốt thôi mà, đừng lo lắng quá.” Ánh mắt Trần Quân Phi u ám hơn một chút, sau đó anh nắm lấy tay Hoàng Song Thư rồi nói.
Hoàng Song Thư khẽ chớp mắt, cổ gắng nén nước mắt vào trong. Sau khi hít sâu một hơi thì khàn giọng nói: “Vâng, hy vọng… như vậy.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.” Hoàng Song Thư đáp lời một tiếng, hơi gật đầu rồi tập trung ăn com.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư như có điều suy ngẫm, cô ấy cũng khẽ nhíu mày lại rồi bắt đầu tiếp tục ăn cơm.
Buổi tối, sau khi Lê Châu Sa tắm cho Phan Lê Long xong, dỗ thằng bé ngủ thì trở về phòng mình.
Lúc cô ấy đi vào, Phan Huỳnh Bảo cũng vừa mới ra khỏi nhà tắm. Từng giọt nước trên tóc rơi xuống cơ thể người đàn ông, Lê Châu Sa nhìn thấy anh ấy đang lấy khăn lau tóc.
Thấy động tác của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa hơi dừng lại, sau đó cầm lấy khăn lông trong tay anh ấy.
“Hôm nay lúc ăn cơm, bởi vì chị dâu nhắc đến tên Gạo Tẻ nên em không ăn vô sao?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn vào ánh mắt buồn rầu của Lê Châu Sa, khẽ hỏi.
Lê Châu Sa nghe vậy, đầu ngón tay hơi giật giật, cuối cùng khẽ rũ mắt xuống rồi khàn giọng nói: “Vâng.”
Cô ấy mím môi, nhẹ nhàng gật đầu với Phan Huỳnh Bảo.
Trong lòng Lê Châu Sa cũng rất nhớ Trần Thanh Thảo, cô ấy vô cùng lo lắng cho Trần Thanh Thảo, vì thế trên bàn ăn khi nghe thấy Hoàng Song Thư nhắc đến tên của Trần Thanh Thảo thì Lê Châu Sa mới bồn chồn như vậy.
“Sẽ tìm được em ấy mà thôi, em ấy là em gái anh, em công chúa nhỏ của nhà họ Trần nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Huỳnh Bảo, anh nhớ em ấy không?” Từ nhỏ Phan Huỳnh Bảo đã rất thương yêu Trần Thanh Thảo, làm sao có thể không nhớ được chứ?
Thế nhưng cách thức biểu đạt thương nhớ của đàn ông không giống phụ nữ. Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo khẽ chuyển động, anh ấy không trả lời Lê Châu Sa mà chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong ngực lại bức bách khó chịu.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo như vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
“Không biết khi ăn tết, Gạo Tẻ có trở về hay không nữa?”
Lê Châu Sa hy vọng Trần Thanh Thảo có thể trở về mừng năm mới, dù sao thì nếu như Trần Thanh Thảo trở về, ít nhất Lê Châu Sa sẽ biết được cô bé còn sống rất tốt. Như vậy cũng đã đủ rôi!
Sau khi Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt tối xuống.
Anh ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lê Châu Sa, ôm cô ấy vào ngực mình.
Gạo Tẻ, hãy đồng ý với anh, cho dù em sống ở đâu cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, hãy kiên cường mà sống nhé.
Phú Quốc, trên con đường ồn ào náo nhiệt.
Một cô gái mặc bộ đồ màu trắng đang yên tĩnh bước đi trên đường, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời mờ mờ trên đỉnh đầu mình, vẻ mặt hiện lên một sự tiếc nuối nhàn nhạt.
Cô đã đến Phú Quốc được một năm nhưng vẫn không tìm được người đàn ông tên Đinh Kiến Quốc, chẳng lẽ người đàn ông này không phải ở Phú Quốc sao?
Từ sau khi Trân Thanh Thảo biết Vũ Vĩnh Kỳ quyên tim tặng cho người đàn ông tên Đinh Kiến Quốc kia thì vẫn luôn đi hỏi thăm tung tích của người đàn ông này. Bên bệnh viện cũng không tiết lộ được nhiều thông tin, vì thế Trân Thanh Thảo tốn rất nhiều thời gian mới tìm đến đây được.
Suốt một năm nay, Trân Thanh Thảo đã đi qua rất nhiều nơi, gân như cô đã đi hết tổ quốc này rồi. Cô đi qua mỗi một nơi nghèo nàn ở tây bắc, thậm chí còn đi qua cả sa mạc. Có một lần, suýt chút nữa cô đã bị bão cuốn đi.
Mãi đến khi cô nghe nói Đinh Kiến Quốc ở Phú Quốc thì bèn đến đây để tìm người, thế nhưng vẫn không hề tìm được như cũ.
Trần Thanh Thảo đè lên ngực trái, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.
Vĩnh Kỳ, làm sao đây? Em không tìm được anh, em phải làm thế nào đây? Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?
“Két!” Trân Thanh Thảo băng qua đường trong tinh thân hốt hoảng, ngay lúc này một âm thanh thắng xe chói tai vang lên truyền đến màng nhĩ của cô.
Trần Thanh Thảo nâng ánh mắt ngấn lệ mông lung nhìn lên, chỉ nhìn thấy được chiếc xe đụng mình một cách mơ hồ.
Sau đó, trước mắt cô tối sầm lại, cả người ngã xuống đất, mất đi tri giác.
“Ông… ông chủ, tôi… đụng người khác rồi.” Tài xế thấy Trần Thanh Thi bất tỉnh thì cả người hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, cậu ta quay đầu nhìn về người đàn ông áo đen phía sau lưng.