Vào buổi sáng, Trương Cúc Hoa không đến phim trường để quay phim, Hoàng Song Thư cũng đã hỏi quản lý của Trương Cúc Hoa nhưng quản lý nói rằng mình cũng không biết cô ta đã đi đâu.
Bây giờ đột nhiên lại nhận được điện thoại của Trương Cúc Hoa, đáy mắt Hoàng Song Thư hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cô gật đầu đồng ý, cúp điện thoại rồi cho người lái xe đến quán bar Trương Cúc Hoa.
Khi cô tìm thấy Trương Cúc Hoa thì phát hiện cô ta đang ngồi trong một góc quán bar uống rượu, uống đến say mèm, cuối cùng gục xuống mặt bàn.
Hoàng Song Thư lo lắng nhìn Trương Cúc Hoa, bước tới đẩy cánh tay của cô ta: “Trương Cúc Hoa, tỉnh lại đi.”
Trương Cúc Hoa mơ mơ màng màng mở to mắt, sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư đã đến thì cô ta ợ một hơi rồi lúng túng nói: “Song Thư, cậu đến rồi.”
“Cậu đã uống bao nhiêu rồi?”
Hoàng Song Thư nhíu mày nhìn những vỏ chai lãn lóc trên bàn, cô bất lực nói với Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa duỗi năm ngón tay ra, lắc lắc trước mặt Hoàng Song Thư, sau đó lại cười hì hì lắc đầu với cô. Hoàng Song Thư nhìn thấy Trương Cúc Hoa như vậy, lông mày lập tức vặn vẹo thành bánh quai chèo: “Để mình đưa cậu về nhà trước.”
“Song Thư, mình không say” Trương Cúc Hoa cự tuyệt sự nâng đỡ của Hoàng Song Thư, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trông sáng lạ thường dưới ánh sáng mờ áo.
Hoàng Song Thư nhìn đôi mắt sáng ngời của Trương Cúc Hoa, im lặng không nói gì.
Trương Cúc Hoa nằm chặt tay của cô, nước mắt không ngừng rơi xuống. “Song Thư, cậu có thể rời khỏi thành phố được không?”
Trước đây Hoàng Song Thư không ở trong thành phố nên quan hệ giữa cô ta và Trần Quân Phi rất tốt, Trần Quân Phi sẽ chấp nhận cô ta, rất nhiều người đều nghĩ Trương Cúc Hoa là bạn gái của Trần Quân Phi, thậm chí còn có rất nhiều tài nguyên rơi vào tay cô ta.
Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi ngay sau khi Hoàng Song Thư trở về.
Những người đó biết được hoá ra người phụ nữ Trần Quân Phi thích tên là Hoàng Song Thư, không phải Trương Cúc Hoa,
Hoá ra Trương Cúc Hoa chẳng là gì cá? “Trương Cúc Hoa, mình sẽ không đi đâu cá, con của mình ở đây, Trần Quân Phi cũng ở đây.”
“Không phải cậu rất yêu Lâm Huy Thành sao? Bây giờ cậu đã quên đi cái chết của anh ấy rồi à? Không phải cậu rất căm hân Phi vì đã hại chết Lâm Huy Thành hay sao? Tại sao bây giờ cậu lại đổi ý nhanh như vậy chứ, không nói đúng là, tại sao cậu lại thay lòng đổi dạ nhanh đến thế? Chính cậu đã từng nói rằng mình sẽ chỉ yêu một mình Lâm Huy Thành, không yêu Trần Quân Phi, vậy tại sao bây giờ cậu lại quần lấy anh ấy? Nói cho mình biết đi, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Sức lực của Trương Cúc Hoa rất lớn, cô ta gắt gao năm chặt lấy cánh tay của Hoàng Song Thư, giận dữ hét vào mặt cô. Nghe thấy tiếng hét của Trương Cúc Hoa, lông mày của Hoàng Song Thư nặng nề nhíu lại. “Trương Cúc Hoa, cậu bình tính lại cho mình một chút.”
Hoàng Song Thư giận tải mặt, lạnh lùng quát lên với Trương Cúc Hoa.
Vốn dĩ Trương Cúc Hoa đang cố tình gây sự với Hoàng Song Thư, vì thế sau khi nghe thấy tiếng hét của cô thì ánh mắt của cô ta hơi sững sờ.
Cô ta cười nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Thật xin lỗi cậu, Song Thư, vừa rồi mình cũng không biết bản thân đang làm gì nữa, tại sao mình lại nói những lời như thế chứ, mình xin lỗi…”
Hoàng Song Thư nghe vậy, bất lực nói: “Minh không để ý đâu, mình biết cậu rất thích Trần Quân Phi nhưng chuyện tinh cảm không thể miễn cưỡng được, cậu hiểu không?”
Trương Cúc Hoa gục đầu xuống, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt của cô ta lúc này, Hoàng Song Thư không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô ta, cô đỡ Trương Cúc Hoa lên rồi rời khỏi quán bar.
Hoàng Song Thư vốn định đưa Trương Cúc Hoa về nhà họ Trần nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đưa cô ta đến khách sạn nghỉ ngơi một lúc.
Cô dìu Trương Cúc Hoa sang con đường phía đối diện, bắt một chiếc taxi, nói nơi cần đến rồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa số.
Cô không phát hiện ra biểu hiện cực kỳ kinh khủng và kỳ lạ trên khuôn mặt của người tài xế đang lái xe phía trước.
Tối hôm qua Hoàng Song Thư không được nghi ngơi tốt nên lúc này đầu óc cô cảm thấy hơi choáng váng, hơn nữa trên người Trương Cúc Hoa say rượu ngồi bên cạnh còn toả ra một mùi rượu say nồng khiến cô không thể không cảm thấy buồn ngủ.
Cô đưa tay lên đỡ trán rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi Hoàng Song Thư chìm vào giấc ngủ, vào giờ phút này, người vốn nên nhắm nghiền hai mắt là Trương Cúc Hoa lại nheo mắt lại.
Khoé môi lạnh lùng của cô ta chậm rãi nhếch lên.
Khi Hoàng Song Thư tinh day, cô mới phát hiện ra chiếc xe taxi đã đi vào một vùng ngoại ô nào đó.
Hoàng Song Thư hoảng sợ hết vào mặt người tài xế phía trước: “Lái xe, anh đi sai đường rồi, đây là đâu vậy?”
“Không có gi sai hết.” Người tài xế phía trước ra vẻ mặt ranh mãnh khác thường, cười túm tím nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng sau khi nghe những lời đó.
Cô quay đầu lại, nhìn Trương Cúc Hoa vẫn còn đang say ngủ, cô ra sức lay mạnh cơ thể của cô ta rồi nói: “Trương Cúc Hoa, mau tỉnh lại đi.”
Trương Cúc Hoa mở to mắt, dụi dụi mắt nói: “Song Thu, sao vậy? Tới rồi sao?”
“Mình nghi ngờ người tài xế này có vấn đề, chúng ta hãy đợi khi nào xe dừng lại để chuẩn bị chạy trốn.”
Có rất nhiều chuyện nói về những người tài xế taxi có mưu đồ quấy rối, Hoàng Song Thư nghi ngờ rằng mình đang ngồi trên chảo nóng.
Trương Cúc Hoa dụi dụi mắt, cô ta mơ màng nhìn Hoàng
Song Thư giống như đang không nghe rõ cô đang nói gì. “Đợi chút nữa mình sẽ giải thích với cậu, tóm lại lát nữa cứ chạy theo mình là được.”
Hoàng Song Thư không kịp giải thích nhiều như vậy cho
Trương Cúc Hoa hiểu, chỉ nói đơn giản với cô ta một lần rồi đưa mắt nhìn về phía người tài xế đang lái xe trước mặt. Sau khi từ từ thở ra một hơi, cô giả vờ không sợ hãi chút nào nói: “Lái xe, tôi muốn đi vệ sinh một chút, làm phiền anh có thế dừng xe lại không?”
Người tài xế lại cực kỳ phối hợp, anh ta không hề từ chối gì cả mà lập tức dừng xe lại trong một rừng cây.
Có lẽ anh ta cảm thấy Hoàng Song Thư và Trương Cúc Hoa là hai cô gái yếu đuối, chắc chắn không phải là đối thủ của mình.
Sau khi thấy chiếc xe dừng lại, Hoàng Song Thư không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Cô nắm lấy tay Trương Cúc Hoa, mở cửa ngay khi xe vừa dừng lại, liều mạng kéo Trương Cúc Hoa chay về phía trước. Ai ngờ vừa chạy được vài bước thì có những người đàn ông ăn mặc như lưu manh vây quanh Hoàng Song Thư và Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa sợ hãi nắm chặt lấy tay Hoàng Song Thư: “Song Thư, làm sao bây giờ?”
“Các người là ai?”
“Người đẹp, cô đoán xem chúng tôi là ai? Chúng tôi chuyên môn chờ những người phụ nữ như các cô đưa đến cửa.” Người đàn ông dẫn đầu kia, trên mặt đầy nốt tàn nhang, cười tủm tỉm nói với Hoàng Song Thư và Trương Cúc Hoa.
Nhìn thấy nụ cười ghê tởm trên khuôn mặt của người đàn ông, Hoàng Song Thư không nhịn được bóp mạnh lấy tay Trương Cúc Hoa.
“Chay đi.” Hoàng Song Thư ngồi xổm xuống, bốc một nắm cát trên mặt đất ném về phía người đàn ông trước mặt rồi hét vào mặt Trương Cúc Hoa, hai người lập tức liều mạng chạy về phía trước.
“Chết tiệt, con đĩ chó, tao mà bất được thì sẽ cho chúng mày biết tay.” Người đàn ông bị Hoàng Song Thư đối xử như vậy gầm lên giận dữ, anh ta chỉ huy tay sai phía sau mình bắt lấy Hoàng
Song Thư và Trương Cúc Hoa,
Cho dù cô và Trương Cúc Hoa dồn hết sức để cố gắng chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Hai người đàn ông túm lấy Trương Cúc Hoa hai người đàn ông khác lại túm lấy Hoàng Song Thư. “Sau khi chơi chết hai người phụ nữ này thì vứt xác xuống dưới vách núi đi.”
Người đàn ông gắn giọng hung ác nói, anh ta nằm lấy cánh tay của Hoàng Song Thư rồi kéo cô tới một căn nhà gỗ nhỏ. “Song Thư..” Trương Cúc Hoa hét lên một tiếng, gọi tên Hoàng Song Thư.
Cô lo lắng muốn đến chỗ Trương Cúc Hoa nhưng lại bị đám người kia kéo vào trong nhà gỗ.
Hai người đàn ông vây quanh Hoàng Song Thư, cởi quần áo ra rồi nhìn cô cười âm hiếm.
Hoàng Song Thư dựa vào góc tường, cố gắng muốn thoát khỏi đây nhưng lại phát hiện ra mình không có chỗ để trốn thoát.
“Cút đi, đừng chạm vào người tôi, cút đi.” Hoàng Song Thư siết chặt nắm đấm, giận dữ hét vào mặt những người kia. Nghe thấy tiếng gào thét của Hoàng Song Thư, hai người đàn ông kia chỉ cười nhẹ một tiếng rồi sau đó lập tức nhào về phía cô
. “Cút ra… không được chạm vào người tôi, cút.” Hoàng Song Thư cố gắng đấm đá hai người đàn ông kia nhưng sức lực của cô sao có thể so với những người đàn ông này? Chẳng mấy chốc cô đã bị giữ chặt lại, hai tay bị trói, quần áo cũng bị hai người đàn ông này xé rách.
Vẻ mặt của Hoàng Song Thư vô cùng tuyệt vọng, đôi mắt của cô tràn đầy trống rồng và đau đớn. “Trần Quân Phi… cứu em với.. Trần Quân Phi…”
Mà vào lúc này ở một bên khác, đáng lẽ ra Trương Cúc Hoa cũng đang phải chịu đựng tất cả những điều này nhưng lại không xảy ra chuyện gì hết.
Cô ta tựa người lên thân xe, cầm một chiếc điện thoại di động trên tay vuốt vuốt, cái điện thoại này không phải của ai khác mà chính là của Hoàng Song Thư.
Trương Cúc Hoa lạnh lùng giễu cợt nhìn nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động, có rất nhiều cuộc gọi trên đó, tất cả đều là của Trần Quân Phi.
Cũng may lúc trước cô ta đã chuyển điện thoại di động của Hoàng Song Thư sang chế độ im lặng, nếu không thì chỉ sợ
Hoàng Song Thư đã trả lời được cuộc gọi của Trần Quân Phi rồi.
Chỉ cần không nghe điện thoại thì cho dù Trần Quân Phi có năng lực to lớn mạnh mẽ thế nào cũng chắc chắn không có cách nào tìm được Hoàng Song Thư.
Chẳng bao lâu nữa, mọi người trong toàn thành phố đều sẽ biết được Hoàng Song Thư là loại phụ nữ có thể lên giường với bất kỳ ai, loại phụ nữ này làm sao có đủ tư cách để trở thành cô chủ của nhà họ Trần được chứ?
“Mọi chuyện có thành công hay không?”
Lâm Tấn Sang gọi điện thoại đến di động của Trương Cúc Hoa, sau khi Trường Cúc Hoa nhận được cuộc gọi của Lâm Tần Sang thì khóe môi của cô ta hơi nhếch lên: “Anh nghĩ sao?”
“Đừng giết chết cô ta.” Lâm Tấn Sang lạnh lùng nói. “Chuyện này tôi cũng không biết đâu, dù sao thì có nhiều đàn ông như vậy, tôi cũng không chắc cơ thể của Hoàng Song Thư có chịu đựng nổi hay không. “A… a.”
Không đợi Trương Cúc Hoa nói xong, trong nhà gỗ nhỏ cách đó không xa đã vang lên tiếng kêu rên.
Trương Cúc Hoa lập tức tất cuộc gọi với Lâm Tấn Sang, nhân tiện ném luôn di động của Hoàng Song Thư sang một bên. Cô ta bảo đám người kia trốn đi, sau đó lôi kéo cho quần áo của mình trở nên xộc xệch, nhéo mạnh vào cánh tay mình để tạo nên những vết bầm, vẻ mặt Trương Cúc Hoa đau khổ giống như đã bị người ta động đến, cô ta bước chân loạng choạng đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Nhưng khi cô ta chưa kịp mở cửa nhà gỗ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Trương Cúc Hoa hoảng sợ nhìn Hoàng Song Thư bước ra khỏi căn nhà gỗ, cả người bê bết máu.
Quần áo của Hoàng Song Thư đã bị xé rách, dây áo ngực lộ ra, trên ngực và trên mặt đều có vết máu, trên tay cầm một con dao nhuốm đầy máu tươi. “Song Thư… cậu… cậu không sao chứ?” Trương Cúc Hoa lắp bắp nhìn Hoàng Song Thư, ánh mắt lại không nhịn được hướng về phía sau cô.
Sau lưng Hoàng Song Thư, những người đàn ông được thuê để làm nhục Hoàng Song Thư, vậy mà lại bị Hoàng Song Thư… dùng dao đâm chết?
Đáy mắt Trương Cúc Hoa mang theo vẻ mờ mịt. “Mình… giết người rồi? Trương Cúc Hoa, mình giết người rồi…
Sau khi Hoàng Song Thư nhìn thấy Trương Cúc Hoa, đáy mắt vốn dĩ trống rồng dần dần trở nên tinh táo. Cô ném con dao trong tay xuống đất rồi nhìn Trương Cúc
Hoa với vẻ mặt hoảng sợ.
Vừa rồi, trong căn nhà gỗ nhỏ kia, những người đàn ông đó muốn hãm hiếp cô, Hoàng Song Thư nhìn thấy một con dao đang đeo trên hông của một người đàn ông trong số đó. Vì thế cô dùng hết sức lực đẩy đảm người đó ra, cướp lấy con dao rồi nhằm mắt đâm loạn xạ, đám người này không biết là vì mất máu mà ngất đi hay là thật sự đã chết.
Cơ thể Hoàng Song Thư run lên bần bật. “Xoet.”
“Song Thư”