Không khí dần trở nên khác thường, con người của Trương Cúc Hoa chợt lóe vài tia sáng, mà Hoàng Song Thư đang đăm chim trong suy nghĩ của mình đương nhiên không thể thấy được.
Trương Cúc Hoa khẽ cắn răng, cô ta bất ngờ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư lúng túng đưa tay định đỡ Trương Cúc Hoa dậy, nhưng Trương Cúc Hoa không chịu, cô ta nói: “Song Thư à, nếu cậu không đồng ý với mình, thì mình sẽ không đứng dậy. Mình biết, cậu đã chịu nhiều tổn thương, nhưng bây giờ cậu có Lâm Tấn Sang bên cạnh rồi, anh ta đối xử với cậu rất tốt, cậu sẽ hạnh phúc thôi. Nhưng mà mình không có gì cả, mình chỉ muốn ở bên Quân Phi, mong cậu tác thành cho mình, được không?”
Trước lời thỉnh cầu của Trương Cúc Hoa, Hoàng Song Thư chỉ đành nặng nề chấp thuận.
“Mình hiểu rồi, mình sẽ không… gặp Trần Quân Phi nữa, giờ cậu đứng lên đi.”
“Cảm ơn cậu, Song Thư” Đạt được mục đích, Trương Cúc Hoa đứng lên ngay.
Sau khi nói tiếng cảm ơn Hoàng Song Thư, cô ta nhanh chóng rời đi.
Hoàng Song Thư cầm chìa khóa trong tay, mệt mỏi đánh rơi xuống đất, cô vốn muốn làm món tôm om cho Trần Quân Phí, nhưng bây giờ nghĩ lại, đã chẳng còn cần nữa rồi.
Hoàng Song Thư thất thần nhìn chia khóa trên mặt đất bằng ánh mắt vương nỗi bi thương.
Lúc Lâm Tấn Sang trở về đã thấy Hoàng Song Thư ngồi trên số pha tựa một pho tượng.
Anh ta ngồi xuống cạnh Hoàng Song Thư, quan tâm hỏi Hoàng Song Thư rằng: “Sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Không phải hôm nay em muốn đến nhà họ Trần chăm sóc với Trần Quân Phi à? Sao còn chưa đi?”
“Không cần đi nữa, có người chăm sóc anh ta Hoàng Song Thư nở nụ cười chua xót đến lạ, xót xa nơi đáy của người phụ nữ khiến Lâm Tấn Sang khó hiểu. Anh ta nhìn trạng thái phờ phạc của Hoàng Song Thư mà không kiềm được để vài tia sáng nơi con ngươi lóe lên.
Sau khi Hoàng Song Thư đi, Lâm Sang chống nhìn cửa đóng chặt, anh ta cười lạnh một tiếng, rồi lấy điện thoại ra với mắt lạnh tựa băng giá: “Tôi đây, tôi đang chờ một chuyển thăm ấy đâu?” Trần Quân Phi nhìn Trương Cúc Hoa bưng chén canh gà tới trước mặt mình, cũng nhìn phía sau lưng cô ta, nhưng lại chẳng thấy Hoàng Song Thư như ý nguyện. Mặt anh hơi trầm xuống, giọng cũng lạnh hẳn đi. rồi Song Thư có gọi điện cho em, bảo hôm nay không rảnh nên không tới được, anh muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ giúp anh làm.” Trương Cúc Hoa nhìn Trần Quân Phi với gương mặt đầy sự lấy lòng.
Ánh mắt Trần Quân Phi hiện lên chút u tối nhàn nhạt, anh nặng nề siết chặt nắm tay. Lúc Trương Cúc Hoa bưng chén canh đi lại gần mình, Trần Quân Phi chẳng hề nghĩ ngợi mà hất thẳng tay Trương Cúc Hoa ra. Trương Cúc Hoa ngơ ngác nhìn chén canh bị hất ấy với sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Quân Phi, nếu anh không muốn uống canh gà, thì để em làm canh khác cho anh được không?”
Trương Cúc Hoa lấy lại tinh thần, cô ta mím môi nói với Trần Quân Phi.
“Không cần, tôi không muốn ăn gì hết, cô đi đi” Trần Quân
Phỉ mất kiên nhẫn, anh nhìn Trương Cúc Hoa một lần rồi xoay mình đưa lưng về phía cô ta.
Hoàng Song Thư không đến ư? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?
Đang ở cùng với Lâm Tấn Sang sao? “Quân Phi, anh đừng nhớ Song Thư nữa được không? Em sẽ luôn ở bên canh anh.” Trương Cúc Hoa nhìn Trần Quân Phi đưa lưng về phia mình, con mắt đã bất đầu rưng rưng.
Gương mặt Trần Quân Phi nghiêm nghị, không nói một câu nào.
Thấy phản ứng này của Trần Quân Phi, Trương Cúc Hoa không nhịn nổi nữa, cô ta ôm lấy Trần Quân Phi từ sau lưng anh, đồng thời cất giọng mang chút nghẹn ngào và ni non: “Quân Phi, hôm nay Song Thư và Lý Tấn Sang đã đi xem nhần rồi. Song Thư còn nói với em, cô ấy rất yêu Lý Tấn Sang, vì Lý Tấn Sang và Lâm Huy Thành có gương mặt giống nhau. Người cô ấy luôn yêu chính là Lâm Huy Thành bây giờ gặp được Lâm Tần Sang, Lý Tấn Sang lại giống Lâm Huy Thành, cô ấy không thương anh đâu.”
Hoàng Song Thư đi xem nhẫn với Lý Tấn Sang.. Sắc mặt Trần Quân Phi khó coi đến cực điểm.
Năm tay của anh từ lúc ban đầu vẫn luôn siết thật chặt, giống như đang cực lực không chế cảm xúc của mình vậy. Trương Cúc Hoa thấy tâm trạng của người đàn ông ấy thay đổi, thì biết ng Trần Quân Phi đã nghe lọt lời mình rồi. Biểu cảm anh trở nên kinh khủng khác thường, không chỉ mỗi bề ngoài, mà ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh toát như thể đang muốn ăn thịt người.
Trương Cúc Hoa tiếp tục nói: “Quân Phi, buông tay Song Thư đi, cũng buông tha cho chính mình đi, anh còn có em, không phải sao? Em sẽ chăm sóc anh thật tốt, em vẫn luôn..”
“Đi ra ngoài.”
Trần Quân Phi giương cánh môi mỏng, đồng thời quay đầu nhìn chăm chăm Trương Cúc Hoa bằng ánh mắt sắc bén. Hơi thở cứng rắn lạ thường của người đàn ông khiến
Trương Cúc Hoa không thể thốt thêm nổi câu nào.
Cổ Trương Cúc Hoa không nhịn được mà hơi co lại, cô ta nghiêm mặt, rồi đáp lại anh bằng giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh cực kỳ: “Được, em ra ngoài trước, anh muốn ăn gì nhớ nói với em.”
Trương Cúc Hoa chậm rãi đi về phía cửa, được mấy bước thì quay đầu như muốn Trần Quân Phi mở miệng giữ minh, song cuối cùng cô ta vẫn phải thất vọng.
Nhìn Trương Cúc Hoa đi ra, Trần Quân Phi không hề nói một chữ giữ lại nào. Sau khi Trương Cúc Hoa đóng cửa, anh từ từ thở ra một hơi, cũng buông thõng hai cánh tay xuống, nhưng nằm đấm thì vẫn siết lại thật chặt.
Con điểm Hoàng Song Thư đó có chỗ nào tốt chứ? Không biết đã bị bao nhiêu đàn ông đâm chọc rồi? Trương Cúc Hoa thật sự chẳng thể nào hiểu nối tại sao Trần Quân Phi lại thích loại phụ nữ như Hoàng Song Thư? Cô ta rõ ràng hơn Hoàng Song Thư mấy trăm lần.
“Cô Hoa, cô sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế, có phải thấy không thoải mái ở đâu không?” Quản gia thấy Trương Cúc Hoa mang gương mặt quái lạ đi từ trên lầu xuống, bèn quan tâm hỏi.
Trương Cúc Hoa lấy lại tinh thần, gượng cười đáp: “Không sao, chỉ là hơi lo lắng cho tình trạng của Quân Phi thôi”
“Ây, cô chủ đi rồi, mọi người trong biệt thự chúng tôi cũng chẳng vui vẻ được, chúng tôi bây giờ ấy, cũng tránh nhắc tới tên cô chủ trước mặt cậu chủ. Thôi cô Hoa, tôi đem bột lên cho cậu chủ nhỏ ăn đã, cô cứ tự nhiên nhé.” Quản gia báo một tiếng, rồi bưng bát bột định đi lên lầu.
“Cho Bánh Quy ăn à?” Trương Cúc Hoa liếc nhìn bát bột, hỏi quản gia, “Vâng, cậu chủ nhỏ thích ăn bột này lắm, bình thường tôi đều làm cho cậu chủ nhỏ không à. Hôm nay cậu ấy còn khả là ngoan”
“Vậy để tôi lên cho thằng bé ăn.” Trương Cúc Hoa nhận cái chén trong tay quản gia, cười híp mắt nói với ông.
Quản gia thẩy Trương Cúc Hoa chủ động lấy cái chén đi thì hơi lo lắng: “Việc này không biết có được không?”
“Không sao đâu, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì, hơn nữa mấy ngày rồi tôi chưa gặp Bánh Quy, cũng nhớ thàng bé làm.”
“Được, vậy thì phiền cô Hoa rồi” Dứt lời, quản gia đi làm việc của mình.
Trương Cúc Hoa củi đầu, nhìn chén bột trong tay, khóe miệng hơi cong lên.
Cô ta đi tới phòng em bé của Bánh Quy một cách cực kỳ quen thuộc. Hiện tại, người giúp việc đang trông Bánh Quy ở trong phòng.
Thấy Trương Cúc Hoa đi vào, người giúp việc chào hỏi tức thì: “Cô Hoa.”
“Ừ, tôi tới bón bột cho Bánh Quy. Có tôi chăm sóc bé là được, các cô đi làm việc của mình đi.”
Trương Cúc Hoa bưng chán bột, nhìn Bánh Quy đang chơi đùa trong giường em bé, ra lệnh cho người giúp việc.
“Việc này.” Nghe Trương Cúc Hoa bảo họ ra ngoài, người giúp việc hơi chần chừ, lo lắng nhìn Trương Cúc Hoa. Trương Cúc Hoa thấy vậy, bèn nở nụ cười híp mất trên gương mặt xinh đẹp mà rằng: “Sao hả? Chẳng lẽ các người sợ tôi làm hại Bánh Quy ư?”
“Chúng tôi sao dám chứ? Nếu cô Hoa muốn ở lại chăm sóc cậu chủ nhỏ, vậy chúng tôi đi được rôi.”
Người giúp việc nói xong, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thấy người giúp việc đã rời đi hết, Trương Cúc Hoa đặt cái chén ở một bên, rồi đưa tay bể Bánh Quy từ giường em bé lên.
“Bánh Quy ngoan, đói không nào?” Trương Cúc Hoa sờ gương mặt mềm mại của Bánh Quy mà nói. Bánh Quy chớp đôi mắt tuyệt đẹp, ê é chang biết nói gì a a với Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa nhìn Bánh Quy hoạt bát đáng yêu như thế, đáy mắt lại chợt lộ ra ánh sáng tối mờ lạnh lẽo tựa băng giá, trông rất quải lạ dị thường.
Cô ta đưa tay ra, chia ngón tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt
Bánh Quy, cười nhẹ: “Thật là… đáng yêu.”
Móng tay Trương Cúc Hoa thật sự quá nhọn, da em bé lại vốn yếu ớt, thế nên chẳng mấy chốc, trên gò má Bánh Quy xuất hiện một đường chi máu, Bánh Quy không chịu được khóc ré lên.
“Im miệng cho tao, còn dám khóc, có tin tao bóp chết mày không?”
Trương Cúc Hoa không kiềm chế được bóp cổ Bánh Quy với ảnh mắt buốt giá.
Bánh Quy nín đến đỏ cả mặt, bé nhìn Trương Cúc Hoa, không dám khóc nữa, có lẽ thật sự bé đã bị dáng vẻ hung dữ của Trương Cúc Hoa dọa sợ rồi.
Thấy Bánh Quy thôi khóc, Trương Cúc Hoa cười lạnh một tiếng giễu cợt, rồi lấy tay vỗ mặt Bánh Quy bảo: “Vậy mới ngoan chứ” Thật ra thì Trương Cúc Hoa rất muốn bóp chết Bánh Quy. Chỉ cần nghĩ đền đây là đứa con Hoàng Song Thư sinh ra cho Trần Quân Phi, Trương Cúc Hoa lại ước gì giết ngay Bánh Quy được thỏa lòng.
Hôm tang lễ của bé Gạo Tẻ, trời u ám tựa như lúc nào cũng có thể đổ mưa, Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang cùng tới đó tham dự.
Rất nhiều người tới lễ tang, phần lớn đều là những doanh nhân ở thủ đô đến và dâng hương cho bé Gạo Tẻ.
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều mang biểu cảm lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hoàng Song Thư cùng Lâm Tấn Sang đến khiến cơ thể
Trần Quân Phi hơi run lên.
Anh tham lam nhìn Hoàng Song Thư, song cuối cùng lại chỉ có thể nhìn Hoàng Song Thư ngồi cạnh Lâm Tấn Sang.
Đáy mắt Trần Quần Phi chan chứa nỗi đớn đau.
Anh sẽ không làm những chuyện như trước kia nữa, bởi anh không muốn khiến Hoàng Song Thư thêm đau buồn.
“Anh hai, đưa bé Gạo Tẻ di thôi.” Phan Huỳnh Bảo hạ đôi måt màu xanh lục bảo, quay đầu nhìn Trần Quân Phi đang mang chút hốt hoảng trên mặt.
“Được.” Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, cùng ngồi trên một chiếc du thuyền cỡ nhỏ với anh ấy.
Bé Gạo Tẻ chắc hẳn muốn được tự do, vậy nên họ thả tro cốt của cô bé vào biển khơi, tại đó bé Gao Tẻ sẽ không bị trói buộc.
“Âm” Ngay sau khi họ rải xong tro cốt, trời đột nhiên đổ mưa to.
Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo chưa về, họ đứng dầm mưa, không nói năng gì mà chỉ tĩnh lặng nhìn mặt biển.
“Họ như vậy không sao chứ?” Hoàng Song Thư ngồi bên trong, nhìn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đứng bên ngoài, hơi lo lắng hỏi.
“Lo lắng cho Trần Quân Phi làm há?” Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, rồi nở nụ cười đầy ý sâu xa với cô.
Hoàng Song Thư lấy lại tình thần, lúng túng lắc đầu: “Không.. không có.”
“Anh biết em rất lo cho anh ta. Ở trước mặt anh, em không cân ngụy trang” Ánh mắt Lâm Tấn Sang ôn hòa lạ thường, anh ta quan tâm nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nghe vậy, gương mặt lộ chút lúng túng nhàn nhạt, cô không biết nên trả lời Lâm Tấn Sang như thể nào.
Lâm Tần Sang nhìn Hoàng Song Thư bằng ánh mắt thâm trầm, đồng thời lơ đãng nói: “Đi xem anh ta chút đi.”
“Không cần đầu, chúng ta về thôi, mưa tạnh rồi.”