Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118


“Cút… cút đi…” Nguyễn Mỹ muốn đưa tay ra kéo Trần Thanh Vũ, nhưng Trần Thanh Vũ giống như phát điên, quát Nguyễn Mỹ.


Nguyễn Mỹ bị Trần Thanh Vũ đẩy ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống đất. “Mỹ.” Trương An nhìn Nguyễn Mỹ suýt nữa ngã xuống đất, bà ta lập tức đỡ lấy thân thể Nguyễn Mỹ. Sau đó dùng ánh mắt khó tin nhìn Trần Thanh Vũ: “Thanh Vũ, con điên rồi sao? Đây là Nguyễn


Mỹ, rốt cuộc con đang làm cái gì vậy?” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng đi” Trần Thanh Vũ không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Mỹ và Trương An, mà chỉ nhìn tôi khẩn khoản cầu xin. Tôi nhíu mày nhìn hành động của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh thật sự điên rồi.”


Mỗi lần làm ra những thủ đoạn bỉ ổi như thế này, anh ta thật sự cảm thấy tôi rất dễ bị lừa sao? Với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tôi quay đầu định bỏ đi, nhưng Trần Thanh Vũ lại nắm chặt tay tôi không chịu buông ra. Vết thương trên người Trần Thanh Vũ lại bị xé rách lần nữa, Nguyễn Mỹ và Trương An ở bên cạnh khuyên nhủ Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, vết thương của anh đang chảy máu, Thanh Vũ.” “Tránh ra.” Trần Thanh Vũ dùng sức đẩy Nguyễn Mỹ, khiến cô ta ngã xuống đất, hét lên một tiếng chói tai. “Đau quá… bụng của em…” “Mỹ Mỹ” “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Thanh Vũ, con đang làm cái gì thế? Nguyễn Mỹ đang mang thai đứa con của con mà, con đang muốn làm cái gì vậy hả?”


Trương An đỡ Nguyễn Mỹ và hét về phía Trần Thanh Vũ. Tôi có chút kinh hãi khi nhìn những vệt máu loãng dưới thân Nguyễn Mỹ. Con của Nguyễn Mỹ sao? Đứa bé có còn không? “Đứa nhỏ này không phải của tôi.” Vẻ mặt Trần Thanh Vũ lạnh lùng, ảm đạm nói với Nguyễn Mỹ đang ngồi trên mặt đất.


Tôi trưng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trần Thanh Vũ, Trương An cũng vậy, bà ta nghiêm nghị nói với Trần Thanh Vũ: “Thanh Vũ, có phải con bị trúng tà rồi không? Con đang nói nhảm nhí gì vậy? Đứa con trong bụng Nguyễn Mỹ là cốt nhục của nhà họ Trần chúng ta đấy, con thật sự bị điên rồi sao?” “Thanh Vũ… anh bị con đàn bà Huỳnh Bảo Nhi bỏ bùa mê thuốc lú rồi, sao anh có thể đối xử với con của chúng ta như vậy? Làm sao có thể như vậy chứ?” Nguyễn Mỹ nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ mặt đau khổ, cất giọng thể lương. Trần Thanh Vũ ôm tôi vào lòng với khuôn mặt lạnh lùng, mặc kệ tôi giãy dụa, anh ôm chặt lấy thân thể tôi nói: “Nguyễn Mỹ, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, mặc kệ cô muốn tự sát hay như thế nào.


Lần này, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Huỳnh Bảo Nhi. Ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư giải quyết cuộc hôn nhân của chúng ta.” “Anh đang nói cái gì vậy? Thanh Vũ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Làm sao có thể đối xử với em như vậy? Làm sao có thể?” Giọng nói sắc bén của Nguyễn Mỹ có vẻ hơi gay gắt, khiến màng nhĩ của tôi hơi khó chịu. Trần Thanh Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ, nhìn vết máu loãng đang chảy dưới chân Nguyễn Mỹ. Mãi cho đến khi bác sĩ đến đưa Nguyễn Mỹ vào phòng phẫu thuật, Trần Thanh Vũ cũng không thèm liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái. Trần Thanh Vũ, anh có thể buông tay rồi đó.” Mặc dù cảnh tượng độc ác của Trần Thanh Vũ khiến tôi hơi sốc hoặc thậm chí lạnh sống lưng. Nhưng tôi vẫn không tin Trần Thanh Vũ nữa.


Có lẽ đã bị tổn thương quá nhiều lần, tôi không thể tưởng Trần Thanh Vũ được nữa. Mỗi một lần tổn thương đều như một nhát dao cứa vào tim, tôi đã… tuyệt vọng rồi. “Huỳnh Bảo Nhi, hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng, làm ơn, một lần cuối cùng Trần Thanh Vũ nắm chặt tay tôi không chịu buông ra.


Tôi lắc mấy lần, nhưng không thể hất tay Trần Thanh Vũ ra được, vừa lúc tôi hơi tức giận muốn dùng chân đá văng Trần Thanh Vũ ra, thì cả người anh đã nghiêng về phía tôi. Theo phản xạ, tôi duỗi tay ra, ôm lấy người Trần Thanh Vũ, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh đang dựa trên người mình. “Tổng giám đốc.” Trần Danh đi tới, nhìn Trần Thanh Vũ đang dựa vào người tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta có chút lo lång. “Trần Danh, anh mau đưa Trần Thanh Vũ ra khỏi người tôi đi.” Tôi đỡ lấy thân hình cao lớn của Trần Thanh Vũ, nhíu mày nói với Trần Danh.


Trần Danh nhướng mày, trịnh trọng nói với tôi: “Xin lỗi cô, hình như tổng giám đốc không muốn cô rời đi, đã nắm chặt tay cô rồi. Dù tôi có cố gắng thế nào cũng vô ích.”


Mặt mũi tôi tối sầm khi nghe Trần Danh nói những lời này. “Vậy anh mau đỡ anh ta đến phòng bệnh đi.” Tôi giật giật khóe miệng nhìn Trần Thanh Vũ đã rơi vào hôn mê, bất lực nhìn Trần Danh nói.


Trần Danh bước lên phía trước, vừa lúc anh ta muốn đỡ Trần Thanh Vũ thì lúc này Lê Minh Quang cũng xuất hiện. Sau khi nhìn thấy tôi, có một tia sáng yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt hiền lành và đẹp trai của Lê Minh Quang. “Có chuyện gì vậy?” “Minh Quang, Trần Thanh Vũ bị ngất. Bọn em đang chuẩn bị đưa anh ta về phòng bệnh.” Tôi nhìn Lê Minh Quang và nói một cách bình tĩnh. Lê Minh Quang không nói gì, cùng Trần Danh đỡ Trần Thanh


Vũ vào phòng bệnh. Trong quá trình đó, Trần Thanh Vũ vẫn cứ nắm chặt tay tôi, không chịu buông ra. Toàn thân tôi nóng ran và khó chịu trước hành động của Trần Thanh Vũ, nhất là khi Lê Minh


Quang vẫn đang nhìn tôi. “Bảo Nhi.” Ánh mắt sâu thẳm của Lê Minh Quang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Trần Thanh Vũ đang nắm tay tôi. Trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng nhợt nhạt. “Minh Quang, anh đừng hiểu lầm, em cũng không biết tại sao Trần Thanh Vũ lại hành động như vậy? Em không có gì với anh ta cả, anh ta đã cứu em.”


Tôi lo lắng sốt ruột giải thích cho Lê Minh Quang, và kể cho Lê


Minh Quang nghe những gì đã xảy ra với tôi. Sau khi Lê Minh Quang nghe tin tôi suýt bị Huỳnh Sang thiêu chết, còn lại gặp phải sát thủ, gương mặt hiền lành anh tuấn của Lê Minh Quang thoáng chốc đầy lửa giận. “Thật quá đáng! Làm sao bọn họ có thể làm ra những chuyện như vậy?” “Ai nói không được? Chút tình cảm cuối cùng của em đối với nhà họ Huỳnh cũng biến mất trong ngọn lửa này rồi.”


Từ nay về sau, chuyện của nhà họ Huỳnh không có bất kỳ liên quan gì với tôi nữa. Lẽ ra, tôi nên sớm nhìn rõ bản chất của nhà họ Huỳnh, nhưng tôi vẫn mong ngóng, cứ luôn mong ngóng, nhưng hóa ra đó chỉ là… một giấc mơ mà thôi. “Đừng sợ, anh ở đây.” Lê Minh Quang ôm chặt tôi vào lòng và nhẹ nhàng trấn an tôi. “Em biết, em biết anh vẫn ở đây, anh là người duy nhất bên cạnh em, Minh Quang, em chỉ có anh thôi.” Tôi nói với đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy Lê Minh Quang. “Xin lỗi, anh đã không bảo vệ em tốt hơn, Bảo Nhi, anh xin lỗi.” “Đồ ngốc, anh xin lỗi gì chứ? Chuyện này xảy ra không phải lỗi của anh mà? Suy cho cùng, vẫn là do em, do em quá ngu xuẩn.” Tôi nhìn Lê Minh Quang và nói với một nụ cười gượng gạo.


Khi Lê Minh Quang cúi đầu và định hôn tôi, tôi hơi căng thẳng. Tôi nên chấp nhận Lê Minh Quang và không nên do dự theo cách này. “Không… Lê Minh Quang, cậu dám chạm vào cô ấy.” Một giọng nói yếu ớt mệt mỏi, mang theo chút chua xót nhanh chóng bịt chặt lỗ tai của tôi và Lê Minh Quang. Tôi và Lê Minh Quang cùng nhìn qua, thấy Trần Thanh Vũ đã mở mắt. Đôi mắt của Trần Thanh Vũ đỏ hoe, một đôi mắt khát máu chứa đầy vẻ ủ rũ nhìn Lê Minh Quang và tôi. “Trần Thanh Vũ, anh có thể buông tay tôi ra chưa?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, buồn bực nói.


Trần Thanh Vũ vẫn cứ nắm tay tôi khiến tôi không thể rời đi, nếu không thì tôi và Lê Minh Quang đã sớm rời khỏi phòng bệnh của Trần Thanh Vũ. “Em không muốn gặp tôi như vậy sao?” Con người của Trần Thanh Vũ đỏ thẫm, anh dùng chất giọng khàn khàn nói với tôi.


Tôi hờ hững liếc nhìn Trần Thanh Vũ, cũng mặc kệ, chỉ nhìn cánh tay đang nằm lấy tay tôi, lạnh lùng nói: “Buông ra.” “Huỳnh Bảo Nhi, làm ơn cho tôi một cơ hội cuối cùng, được không?” Van xin? Trần Thanh Vũ cao cao tại thượng mà bây giờ lại đang cầu xin tôi sao?


Tôi nhìn Trần Thanh Vũ cười hờ hững nói: “Trần Thanh Vũ, hà cớ gì anh phải cầu xin tôi? Từ trước đến nay vẫn là tôi luôn cầu xin anh, xin anh buông tha cho tôi, đừng quấy rầy tôi nữa.” “Hiện tại tôi rất hạnh phúc, tôi và Minh Quang đều rất hạnh phúc. Tôi ở bên cạnh anh đều chỉ có đau lòng và tổn thương. Tôi từng là vợ của anh, nhưng anh lại đối xử lạnh nhạt thậm chí coi thường tôi. Bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh yêu ai thích ai cũng chẳng liên quan gì tới tôi nữa. Tôi chỉ muốn anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” “Huỳnh Bảo Nhi, đây là những lời thật lòng của em sao?” Trần


Thanh Vũ cố gắng đứng dậy từ trên giường, nhưng vì sức lực yếu nên đành phải nằm xuống.


Ta khẽ nâng cằm nhìn Trần Thanh Vũ, thờ ơ nói: “Đúng vậy, đây là những lời thật lòng thật dạ của tôi.” “Em đừng mơ” Đôi mắt thế lương của Trần Thanh Vũ nhìn tôi “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho rõ, em đừng mơ, đừng mơ” nói.


Tôi cau mày, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ, dùng sức hất tay anh ra. Lần này lại dễ dàng hất tay Trần Thanh Vũ ra, hẳn là bởi vì anh đã không còn sức lực nữa. “Huỳnh Bảo Nhi.” Thấy tôi thoát khỏi tay anh, Trần Thanh Vũ muốn túm lấy tôi, nhưng bị Lê Minh Quang chặn lại.


Lê Minh Quang đứng che trước mặt tôi, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn nhìn Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, đừng quá đáng, đừng quấy rầy vợ tôi nữa.” “Cô ấy không phải vợ của cậu, là của tôi. Lê Minh Quang, tôi không biết mục đích của cậu là gì, tôi đã nói rồi, đừng động vào


Huỳnh Bảo Nhi.


Trần Thanh Vũ như phát điên, bật dậy khỏi giường lao về phía Lê Minh Quang, tôi hơi hoảng sợ khi theo dõi động tác của Trần Thanh Vũ. “Phịch” Ngay khi tôi đang lo lắng cho Lê Minh Quang, Lê Minh


Quang đã giơ tay và đánh Trần Thanh Vũ bất tỉnh bằng một con dao trên tay. Vừa rồi Trần Thanh Vũ vẫn còn dữ tợn nhưng bây giờ lại bất tỉnh nhân sự. “Trần Thanh Vũ.” Nhìn thấy Trần Thanh Vũ ngất đi, tôi vẫn có chút lo lắng. “Đừng lo lắng, anh chỉ đánh cậu ta ngất xiu thôi.” Lê Minh Quang nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tôi, anh nhẹ giọng giải thích. Tôi liếc nhìn Lê Minh Quang với một chút phiền muộn trên khuôn mặt. Bộ dạng lo lắng cho Trần Thanh Vũ lúc nãy có khiến Lê Minh Quang suy nghĩ nhiều không? “Minh Quang, không phải em quan tâm đến Trần Thanh Vũ, em chỉ…” “Anh hiểu” Sau khi Lê Minh Quang đỡ Trần Thanh Vũ lên giường, nghe lời giải thích của tôi, anh quay đầu cười nhẹ với tôi. “Anh thực sự… hiểu sao?” Tôi nhìn Lê Minh Quang và cẩn thận quan sát biểu hiện của anh. Tôi lo rằng Lê Minh Quang sẽ tức giận vì tôi quan tâm đến hành động vừa rồi của Trần Thanh Vũ. Tuy nhiên Lê Minh Quang không hề tức giận mà ngược lại rất nhẹ nhàng, anh nắm lấy tay tôi và nói: “Đồ ngốc, anh biết hết mà, anh tin em”.


Ba chữ “Anh tin em” khiến mũi tôi nhất thời chua xót.


Tựa vào vòng tay của Lê Minh Quang, tôi khẽ thì thầm: “Minh


Quang, em sẽ không dao động và bị Trần Thanh Vũ lừa dối nữa.” “Ừ” Lê Minh Quang nắm tay tôi rời khỏi bệnh viện.


Khi về nhà, Lê Minh Quang đã nấu cho tôi một bát mì và yêu cầu tôi ngủ sau khi ăn xong. Khi tôi đang ngủ mê man, dường như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Lê Minh Quang.


Có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi.


Ngày hôm sau, tôi đen nhà họ Huỳnh, biểu hiện của mẹ và Huỳnh Sang như gặp phải ma quỷ khi nhìn thấy tôi. Tối hôm qua, chúng tôi và Trần Thanh Vũ ở bệnh viện, chắc là mẹ và Huỳnh Sang không biết tôi đã bình an vô sự nhỉ?


Bây giờ thấy tôi xuất hiện ở đây, hai người họ nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi và chột dạ. “Bảo Nhi… con…” Đôi môi của mẹ run rẩy, lắp bắp gọi tên tôi. “Ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống đúng không?” Tôi nhìn mẹ và Huỳnh Sang, chậm rãi đi đến gần bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK