” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư với vẻ vô cùng dịu dàng, che chắn cho cô và con tiến về phía trước.
Trương Cúc Hoa nặng nề cắn môi, hàng mi dài che mất sự oản hận và không cam lòng trong mắt cô ta. Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đều không chú ý đến sự khác thường của Trương Cúc Hoa.
Sau khi tiến vào thủy Cung, xung quanh đều là các con đường, ở mỗi tầng lại có các sinh vật biến khác nhau. Bé Gạo Tẻ đã sớm như ngựa hoang mất cương, nhưng Trần Quân Phi cũng không quá lo lắng. Dù sao đã có vệ sĩ trông chừng cô bé, sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Thú vị lắm à?”
Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư ngẩn người trước cá đèn lồng, nghĩ cô thấy nó rất thú vị nên cất tiếng hỏi.
“Ừ” Hoàng Song Thư hoàn hồn, vỗ nhẹ lưng bé cưng trong long
Hình như đứa bé cũng đang cảm thấy rất thú vị trước những sinh vật mà mình chưa bao giờ thấy. Nó quơ cánh tay nhỏ xíu, trên khuôn mặt xinh xắn tràn ngập vẻ hưng phấn, không ngừng bập bẹ.
“Không hổ là con tôi, ham học hỏi thế cơ mà.” Trần Quân Phi nằm lấy bàn tay mềm mại của đứa bé, mặt dày nói với Hoàng Song Thư.
Nghe thấy thế, Hoàng Song Thư chỉ liếc anh một cái, không nói năng gì.
Trương Cúc Hoa thấy hình như Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đều không quan tâm đến mình, bèn tiến lên đùa với em bé bằng ngón tay: “Song Thư, cậu xem, nó đáng yêu quá”
“Ừ” Khi nhìn đứa trẻ trong lòng mình, trên khuôn mặt hơi lạnh lùng của Hoàng Song Thư lập tức xuất hiện nụ cười dịu dàng.
Trương Cúc Hoa chớp mắt, nói khẽ: “Hay để mình bế cho, mình chưa được bế con cậu đâu đấy.”
“Tay cậu đang bị thương mà.” Nghe thấy thế, Hoàng Song Thư nhìn cánh tay bị thương của Trương Cúc Hoa rồi nói. Trương Cúc Hoa lập tức hùng hồn nói: “Một vài vết thương nhỏ này tính là gì chứ, hơn nữa em bé rất nhẹ, mình không làm nó bị thương đầu. Có mình bể nó rồi, cậu và cậu Phi có thể chơi hết mình ở thủy Cung “Vậy… làm phiền cậu.” Hoàng Song Thư hơi động lòng. Trước đây cô rất muốn đến thủy Cung chơi nhưng mãi vẫn không có thời gian, cô có sự cố chấp vô cùng mãnh liệt với sinh vật biển.
“Chúng ta là bạn bè, nếu cậu còn khách sáo với mình như vậy, mình sẽ giận thật đấy” Trương Cúc Hoa giả vờ tức giận, nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư đưa con cho Trương Cúc Hoa rồi đi tham quan với Trần Quân Phi ở phía trước, còn Trương Cúc Hoa thì bế đứa trẻ, theo sau hai người. Cô ta vô phần lưng mềm mai của đứa bé bằng một tay, sau khi thấy khuôn mặt xinh xắn của nó, trong mắt Trương Cúc Hoa lóe lên một sự hung ác. Nhìn kiểu gì cũng thấy đứa con hoang này chướng mắt, thật muốn bóp chết nó. Nhưng bây giờ không được, cô ta còn phải làm chuyện quan trọng hơn. Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư tỏ ra tò mò như trẻ con, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Anh đưa tay theo đường nét khuôn mặt cô, cười khẽ: “Có phải em thấy những thứ này rất thú vị không?”
Hoàng Song Thư chớp mắt, nhìn Trần Quân Phi rồi nở nụ cười hiếm thấy “Thú vị thật mà, ở đây có rất nhiều loài cá mà tôi chưa từng thấy.”
“Em thích là được rồi, nếu em thích, tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến đây. Trần Quân Phi ôm eo Hoàng Song Thư, cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô.
Động tác táo bạo của người đàn ông khiến người Hoàng Song Thu run ray.
Cơ thể Hoàng Song Thư dần trở nên tê dại, cô không nhịn được mà đẩy Trần Quân Phi ra, kêu lên: “Trần Quân Phi… đây là nơi công cộng đẩy.”
“Sợ gì chứ? Anh thân mật với vợ mình, chẳng lẽ cũng phạm pháp hả?”
Trần Quân Phi nhướng mày, nhìn Hoàng Song Thư rồi nói với vẻ sâu xa.
Tai Hoàng Song Thư hơi nóng lên. Đúng lúc cô định nói gì đó, một khuôn mặt quen thuộc bỗng lướt qua trước mắt cô. Lâm Huy Thành?
Người đàn ông kia… là Lâm Huy Thành ư?
Hoàng Song Thư đẩy Trần Quân Phi ra với vẻ hơi hoảng hốt, chen về phía đám người đông đúc như phát điên. Thấy động tác bối rối, thậm chí là điên cuồng của Hoàng Song Thư, đuôi mày Trần Quân Phi xuất hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt.
Anh bắt kịp Hoàng Song Thư, tóm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: “Song Thư, sao vậy? Em thấy người quen à?”
Tay người đàn ông vô thức siết chặt, khiến Hoàng Song
Thư hoàn hồn. Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi, trong tim bỗng xuất hiện cảm giác khó nói nên lời.
“Không, chúng ta về thôi, tôi hơi.”
“Đoàng đoàng đoàng.” Hoàng Song Thư định bảo mình muốn quay về, nhưng cô chưa dứt lời, vài tiếng súng đã đột ngột vang lên.
“Á!”
Người xung quanh thi nhau hét toáng lên, Trần Quân Phi ôm chặt Hoàng Song Thư vào lòng. Sau khi nghe thấy tiếng động, vệ sĩ cũng lập tức vây quanh hai người.
“Cậu Phi, có sát thủ”
“Giải quyết chúng đi.” Trần Quân Phi ra lệnh, trong mắt tràn ngập sự hung ác. Anh ôm Hoàng Song Thư, kéo cô đến lối ra.
“Con và Trương Cúc Hoa đâu rồi?”
Hoàng Song Thư vừa bị tiếng súng chói tai hù dọa, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến con và Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa đang bể bé cưng chơi ở gần đây, không biết bọn họ thể nào rồi.
“Tôi cho người tìm rồi, chúng ta ra ngoài trước đã.” Trần Quân Phi năm chặt tay Hoàng Song Thư, nói với cô. Hoàng Song Thư căng thẳng nắm chặt tay Trần Quân Phi, cần môi, theo anh đi ra ngoài. Không hiểu sao, vào giờ phút này, Hoàng Song Thư bỗng vô cùng tin tưởng Trần Quân Phi, ngay cả cô cũng không biết tại sao lại như thế.
“Đoàng.”
“Cậu Phi, đi nhanh một chút.”
Sát thủ ngày càng nhiều, vệ sĩ không ngăn được nữa. Sau khi đám vệ sĩ lần lượt ngã xuống, chỉ còn hai người đang bảo vệ Trần Quân Phi.
“Chết tiệt, đừng để tôi điều tra được là ai” Trần Quân Phi nắm tay Hoàng Song Thư, đẩy đám người trước mặt ra, lao thật nhanh về phía trước.
Khi Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi sắp đến lối ra, hai người đàn ông đeo mặt nạ, cầm vũ khí hạng nặng bỗng xuất hiện ở đó. Trông bọn họ như phần tử khủng bố. Khách du lịch ở xung quanh đã sớm sợ đến mức choáng váng, người nào cũng như con ruồi không đầu. Sau khi nhìn thấy Trần Quân Phi, những người đó giơ súng bắn tỉa lên, nã về phía Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư “Cẩn thận!” Thấy những khẩu súng đó chĩa về phía Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi như phát điên, dùng cơ thể mình để che cho cô.
“Đoàng đoàng đoàng.”
“Trần Quân Phi!” Đạn bắn trúng Trần Quân Phi. Sau vài lần, máu tươi đã văng tung tóe lên mặt Hoàng Song Thư. Môi cô run run, không ngừng khàn giọng gọi tên Trần Quân Phi,
Trần Quân Phi vươn tay, yếu ớt chạm vào mặt cô, khàn giọng nói: “Mau chạy đi… Hoàng Song Thư..”
Mắt Hoàng Song Thư đỏ hoe, suýt chút nữa rơi lệ. Những kẻ kia đến gần hai người, mục tiêu của bọn họ là Trần Quân Phi u? Hoàng Song Thư hoảng sợ ôm lấy Trần Quân Phi đang thoi thóp, đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên. Hai người đàn ông kia nói vài câu với nhau bằng thứ tiếng mà cô không hiểu, sau đó khuất trong đám người.
Hoàng Song Thư thở phào nhẹ nhõm, còn Trần Quân Phi thì ngã lên người cô, không động đây, giống như đã chết rồi.
“Trần Quân Phi, Trần Quân Phi.” Hoàng Song Thư hốt hoảng hay người anh, gọi to tên Trần Quân Phi.
Cảnh sát nhanh chóng kiểm soát được thủy Cung, Trần Quân Phi cũng được đưa vào bệnh viện. Trương Cúc Hoa và bé cưng đều ổn, nhưng bé Gạo Tẻ thì bị dọa một phen. Cô bé luôn rúc vào lòng Hoàng Song Thư, không dám nói gì.
“Song Thư, chắc chẳn cậu Phi sẽ không sao đâu.”
Trương Cúc Hoa bể bé cưng đã ngủ say, an ủi Hoàng Song Thư. Khi gặp nguy hiểm, Trần Quân Phi đã dùng cơ thể của mình để bảo vệ Hoàng Song Thư. Thật ra Trương Cúc Hoa vô cùng ghen ghét trước việc này.
Trần Quân Phi bảo vệ Hoàng Song Thư bằng cả mạng sống, có phải anh rất yêu Hoàng Song Thư hay không? Trương Cúc Hoa không khỏi siết chặt nằm tay. Bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, Trần Quân Phi được người ta đưa vào phòng phẫu thuật.
Đám người Vũ Khả Hân nghe được chuyện, lập tức phóng nhanh tới đây, chạy về phía Hoàng Song Thư.
“Dạ Khả Hân, hu hu hu.” Sau khi thấy Vũ Khả Hân, bé Gạo Tẻ lập tức khóc rống lên.
Vũ Khả Hân vươn tay ôm lấy cô bé: “Bé Gạo Tẻ ngoan, đừng khóc, di Khá hân đây rồi.”
“Mẹ, để con chăm sóc Gạo Tẻ cho.” Vũ Vĩnh Kỳ bước tới, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện vẻ nghiêm túc của người lớn.
Vũ Khả Hân gật đầu, đưa Gạo Tẻ cho Vũ Vĩnh Kỳ.
Bà quay đầu, đón lấy bé cưng trong lòng Trương Cúc Hoa, thấy trên người Hoàng Song Thư vẫn dính máu của Trần Quân Phi, bèn nói: “Thanh Mây, em đưa Song Thư về thay quần áo đi, nhân tiện bế bé cung về để người giúp việc chăm sóc cho thật tốt”
“Cháu không về đâu.” Điền Thanh Mây gật đầu, vừa định dẫn Hoàng Song Thư về thì cô bất chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy chứa đựng sự kiên trì và lạnh lẽo.
“Song Thư, có chúng ta ở đây trông chừng Quân Phi rồi, lát nữa Huỳnh Bảo cũng đến, cháu về thay quần áo trước đã, được không?”
“Cháu muốn ở đây.” Hoàng Song Thư siết chặt năm tay, nặng nề nói.
Cô chưa bao giờ nghĩ Trần Quân Phi sẽ liều mạng cứu mình. Rõ ràng cô đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng Trần Quân Phi chết. Nhưng khi ngày này đến, Hoàng Song Thư lại phát hiện mình không thể chấp nhận nối. Vừa nghĩ đến việc Trần Quân Phi sắp biến thành một cái xác không hồn, tay Hoàng Song Thư run lên. Cho dù chết, Trần Quân Phi cũng phải do chính tay cô giết chết. Hoàng Song Thư thầm an ủi mình như thế. Thấy Hoàng Song Thư cố chấp như vậy, Vũ Khả Hân không khỏi thở dài.
“Anh hai sao rồi ạ?”
Nghe tin Trần Quân Phi bị đánh lén, Phan Huỳnh Bảo dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện. Khi anh ấy tới, đám người Điền Thanh Mây đang ngồi chờ kết quả phẫu thuật với Hoàng Song Thư.
“Bây giờ vẫn chưa rõ, nhưng chắc vết thương của Quân Phi rất nghiêm trọng. Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Trên mặt Vũ Khả Hân vẫn vương một chút nước mắt. Sau khi lau hết nước mắt, bà không nhịn được mà nghẹn ngào nói với Phan Huỳnh Bảo.
“Huỳnh Bảo, cháu phải điều tra rõ xem rốt cuộc là ai làm.” Điền Thanh Mây không mấy khi ra ngoài, nơi mà bà ấy đến nhiều nhất chính là nhà họ Trần. Dù sao bà ấy cũng là bạn thân của Huỳnh Bảo Nhi, bà đã đồng ý chăm sóc Trần Quân Phi và bé Gạo Tẻ thật tốt. Nhưng bây giờ Trần Quân Phi lại gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên Điền Thanh Mây cũng thấy tự trách và áy náy.
“Cháu biết rồi” Khuôn mặt sắc sảo của Phan Huỳnh Bảo trở nên ác liệt.
Người động đến anh hai đều phải chết.