Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 517


“Đinh Ngọc Diệu.” Phan Huỳnh Bảo thấy Đinh Ngọc Diệu như vậy, trong mắt anh ấy hiện lên sự lạnh lẽo khiến người khác phải ớn lạnh.


Đinh Ngọc Diệu khẽ cắn môi, nhưng trên khuôn mặt mềm yếu vẫn mang một vẻ kiên định khác thường nhìn Phan Huỳnh Bảo.


“Em không muốn rời xa anh, cho dù phải ở bên anh mà không có danh phận gì em cũng cam tâm tình nguyện. Huỳnh Bảo, anh đã từng hứa thì không được hối hận, anh đã đồng ý với ông nội rồi mà.”


Phan Huỳnh Bảo gượng gạo kéo tay Đinh Ngọc Diệu ra, sắc mặt âm u lạnh lùng: “Anh nói lại cho em biết, cả đời này anh chỉ yêu một người phụ nữ đó là Lê Châu Sa. Anh sẽ không yêu người khác, cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào khác. Em nên từ bỏ đoạn tình cảm này đi.”


Sau khi Phản Huỳnh Bào buông ra những lời và cũng lạnh lùng và tàn nhân này thì anh ấy bước quangười Đinh Ngọc Diệu, tự mình đi lên lầu.


Nhìn theo bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo, hai mắt Đinh Ngọc Diệu như phủ một tầng sương mỏng, cô ta chậm chạp ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy mặt nhưng trong mắt lại ngập tràn vẻ cố chấp và không cam tâm.


Lê Hoàng An thấy Đinh Ngọc Diệu như vậy, thở dài một tiếng.


“Đinh Ngọc Diệu, hà tất cô phải như thế. Cô nên biết với tính cách của Phan Huỳnh Bảo, anh ta đã không thích là không thích, cô đừng u mê không chịu tình ngộ nữa.”


“Tôi không muốn.” Đinh Ngọc Diệu lắc đầu, ánh mắt kiên định dị thường nhìn Lê Hoàng An.


“Tôi thích Phan Huỳnh Bảo, dù sao cả đời này anh ấy cũng đừng hòng đuổi được tôi, tôi sẽ không đi đâu. Cho dù có chết, tôi cũng phải ở bên cạnh anh ấy. Có lúc, chấp niệm của một người phụ nữ thực sự là một chuyện rất đáng sợ, mà chấp niệm của Đinh Ngọc Diệu lại rất sâu.


Lê Hoàng An không có cách nào khuyên được Đình Ngọc Diệu, anh ta chỉ có thể lắc đầu rời đi, để lại một minh Đinh Ngọc Diệu với bị thương và đau khổ.


Trấn Thành Tháo biết tới nay Vũ Phương Thủy sẽđi nên cô bé đặc biệt đến tiến cô ta. Sắc mặt Vũ Phương Thủy tái nhợt nhìn Trần Thanh Thảo, khuôn mặt hiện lên vẻ chua chất nhàn nhạt: “Không ngờ em còn đến tiến chị. Gạo Tẻ, cảm ơn em!”


“Dù sao thì chị cũng từng là chị của em, cả đời này chị vẫn là chị của em” Trần Thanh Thảo nhìn Vũ Phương Thùy bằng ánh mắt phức tạp.


Vũ Phương Thùy nghe cô bé nói vậy, cười khổ một tiếng: “Băng Trang, là chị không tốt.”


Tình yêu mà cô ta dành cho Phan Huỳnh Bảo đã biển thành thù hận, cho dù thế nào thì Vũ Phương Thủy cũng sẽ không từ bỏ ý định này, cho dù có chết cô ta cũng phải kéo Lê Châu Sa cùng xuống mồ. Cô ta không xứng với sự tín nhiệm của Trần Thanh Thảo, và e là cô ta cũng đành có lỗi với tâm ý của cô bé.


Trần Thanh Thảo không biết suy nghĩ trong lòng Vũ Phương Thủy, cô bé chì dùng sức nhéo mạnh lòng bàn tay của mình, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vũ Phương Thùy nói: “Sau khi rời khỏi nơi này, chị hãy sống cho thật tốt nhé, hãy gà cho một người đàn ông yêu thương chị”


Thay vì cả đời nhớ nhung một người đàn ông hoàn toàn không yêu mình thì tốt hơn hết là nên gả cho một người đàn ông khác, cắt đứt mọi suy nghĩ viễn vông.Vũ Phương Thủy chỉ khẽ gật đầu, vẫy tay bước vào ga tàu. Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Vũ Phương Thủy, trong ánh mắt của Trần Thanh Thảo chẳng có gì


khác ngoài sự phức tạp.


Cô bé quay người.


Sau khi Trần Thanh Thảo rời đi, Vũ Phương Thùy


lại bước ra khỏi đại sảnh.


Ảnh mắt âm u của cô ta nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Thảo, đôi mắt xinh đẹp toát ra một sự lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình.


Sao cô ta có thể từ bỏ nhanh như thế được?


Từ trước đến nay, trong từ điển của Vũ Phương Thùy chưa bao giờ có hai chữ “từ bỏ”.


Mấy hôm nay tâm trạng của Lê Châu Sa hơi buồn bực, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.


Mấy ngày nay công việc rất bận rộn, Lê Châu Sa cũng thỉnh thoảng mới được nhìn cục cưng nhỏ. Sức khỏe của Trần Quân Phi hồi phục rất nhanh, điều này khiến Lê Châu Sa và bọn họ đều yên tâm.


Kể từ lần trước khi Lê Châu Sa nói những lời đó với Lâm Thanh Tùng, số lần anh ấy đến dây càng ngày càng nhiều lên. Thám chỉ ở công ty, Lâm Thanh Tùng đã nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình với Lê Châu Samột cách thẳng thắn chẳng hể kiêng dè.


Đối mặt với sự “tấn công” mãnh liệt của Lâm Thanh Tùng, ngoài thấy khó chịu ra thì Lê Châu Sa cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này.


“Thanh Tùng. Buổi tối, Lâm Thanh Tùng và Lê Châu Sa đã hẹn nhau cùng dùng bữa, anh ấy đã đặt bàn ở một nhà hàng Pháp lãng mạn.


Trong tiếng nhạc du dương, cả bầu không khí cũng trở nên vô cùng lãng mạn. Hôm nay Lâm Thanh Tùng tạo một kiểu tóc mới, cả người toát lên một vẻ đẹp trai tuấn lãng. Từ lúc ngồi xuống, ánh mắt của anh ấy luôn đặt lên người Lê Châu Sa, đôi mắt khiến người ta say đắm đó như muốn nuốt trọn cô ấy.


“Hừm? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của em sao?” Lâm Thanh Tùng ân cần cắt một miếng bít tết, đưa tới bên miệng Lê Châu Sa.


Hành động thân mật như vậy khiến Lê Châu Sa cau mày, từ sau khi cô ấy cố ý nói những lời đó trước mặt Lê Hoàng An thì Lâm Thanh Tùng luôn làm ra những hành động vô cùng thân thiết như vậy, lần nào Lê Châu Sa cũng thấy lúng túng khó xử nhưng lại không biết nên nói thế nào với anh ấy.


“Thanh Tùng, hôm đó, thực ra em.” Lê Châu Sađặt chiếc nữa trong tay xuống, sau khi nghĩ ngợi một chút, cô ấy đau đầu không biết nên giải thích với Lâm Thanh Tùng thế nào.


Lâm Thanh Tùng sầm mặt nhưng vẫn ánh mắt sáng rực, kiên định nói: “Anh biết ý của em, trong lòng em vẫn còn nhớ đến Phan Huỳnh Bảo. Nhưng anh không để tâm đâu, thật đấy…


Muốn Lê Châu Sa phải ngay lập tức quên đi Phan Huỳnh Bảo gần như là chuyện không thể, Lâm Thanh Tùng có thời gian, anh ấy có thể đợi đến ngày Lê Châu Sa hoàn toàn quên đi người đó.


“Anh ấy chưa chết.” Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Tùng, nhàn nhạt đáp lại.


Nghe vậy, Lâm Thanh Tùng định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Lê Châu Sa ngắt lời.


“Thanh Tùng, anh nghe em nói, em có thể cảm nhận được rằng anh ấy chưa chết, OJ của ngày đó chính là anh ấy


“Châu Sa, anh biết em rất nhớ Phan Huỳnh Bảo nhưng chuyện anh ta đã chết là sự thật.” Lâm Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất lực với Lê Châu Sa.


Lê Châu Sa luôn không chịu Huỳnh Bảo đã chết. chuyên PhanCô ấy chìm đắm trong thế giới của riêng mình, kiên trì tin tưởng Phan Huỳnh Bảo chưa chết.


“Anh không tin em sao?” Nhìn dáng vẻ này của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa đã biết anh ấy không tin mình.


“Em muốn anh giúp em.” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, nhẹ giọng nói.


“Em muốn anh giúp em thế nào?” Chỉ cần Lê Châu Sa nói, Lâm Thanh Tùng sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô.


Về điểm này, Lê Châu Sa biết rất rõ.


“Ra ngoài ăn cơm với Thanh Tùng vui đến thế à?” Lâm Thanh Tùng đưa Lê Châu Sa về nhà rồi rời đi.


Hoàng Song Thư ở nhà đợi Lê Châu Sa về, vừa thấy Lê Châu Sa bước vào, cô đã đứng dậy hỏi trêu Lê Châu Sa.


Lê Châu Sa mệt mỏi đặt chiếc túi xách sang một bên, đi đến chiếc số pha trong phòng khách ngồi xuống rồi cầm chiếc gối ở bên cạnh đặt vào lòng mình và đáp: “Cũng được”


“Anh hai và Gao Tẻ đều ngủ rồi à?”


“Gạo Tẻ đang ở cùng anh ấy, Bánh Quy đang ở trong phòng làm bài tập.” Hoàng Song Thư bước đếnngồi xuống bên cạnh Lê Châu Sa, nắm lấy tay cô ấy.


“Châu Sa, tin chị đi, Thanh Tùng là một người đàn ông rất tốt. Em ở cạnh anh ta, anh ta sẽ không đối xử tế với em đâu


Tất cả mọi người đều nhìn ra Lâm Thanh Tùng đối xử rất tốt với Lê Châu Sa, bọn họ đều hi vọng Lê Châu Sa có thể vượt qua nỗi đau trước cái chết của Phan Huỳnh Bảo.


“Em biết Lâm Thanh Tùng là một người đàn ông rất tốt nhưng em không thể cho anh ấy thứ anh ấy muốn được. Chị hai, em không muốn làm tổn thương Lâm Thanh Tùng”


Lê Châu Sa mệt mỏi nhìn Hoàng Song Thư, đáp lại một cách khó xử.


Cô ấy luôn coi Lâm Thanh Tùng là người bạn tốt nhất của mình, không muốn làm tổn thương anh ấy.


“Châu Sa…”


“Chị hai, em hơi mệt rồi, em lên lầu nghỉ ngơi trước đây. Chuyện của em với Lâm Thanh Tùng, em tự có sắp xếp, chị không cần phải lo lắng cho em đâu”


“Được.” Nghe thấy Lê Châu Sa nói vậy, vốn Hoàng Song Thư còn định nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ này của Lê Châu Sa, cô cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.Sau khi nhìn Lê Châu Sa đi lên cầu thang, Hoàng Song Thư mới đến phòng của Trần Quân Phi.


Trần Thanh Thảo đang kể chuyện cười cho Trần Quân Phi nghe, thấy Hoàng Song Thư bước vào với vẻ mặt lo âu thì cô bé chớp mắt, hỏi Hoàng Song Thư: “Chị hai, có phải là chị ba về rồi không? Chị ấy đi hẹn hò với anh Thanh Tùng thuận lợi chứ?”


“Cũng coi như là thuận lợi đi.” Hoàng Song Thư cười một cách miễn cưỡng, sau đó bảo Trần Thanh Thảo vào phòng giúp Bánh Quy làm bài tập.


Sau khi Trần Thanh Thảo rơi đi, Trần Quân Phi đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng Song Thư, hỏi: “Có chuyện gì mà mặt em lại buồn bã như vậy, có phải Châu Sa đã nói gì đó với em không?”


“Phi, anh nói xem, Huỳnh Bảo thật sự chưa chết sao?” Hoàng Song Thư buồn rầu nhìn Trần Quân Phi, lo lắng hỏi.


Sự kiên trì của Lê Châu Sa không hẳn là không có lý, nói không chừng Phan Huỳnh Bảo thật sự chưa chết nên Lê Châu Sa mới kiên trì như thế.


“Có lẽ Phan Huỳnh Bảo thật sự chưa chết.” Trần Quân Phi nghỉ một lúc, híp mắt nhìn Hoàng Song Thư


Trần Quân Phi cũng nói như vậy, Hoàng Song Thư cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn lên mộtcách khó tả.


“Nói cách khác, suy nghĩ của Châu Sa luôn đúng sao? Phan Huỳnh Bào thật sự đang trốn tránh chúng ta?”


“Anh cũng không tin cậu ấy lại chết dễ dàng như vậy.


Trần Quân Phi đặt tay lên tim mình, nhìn Hoàng Song Thư rồi nói tiếp: “Mặc dù bọn anh là anh em cùng cha khác mẹ nhưng trên người bọn anh cùng chảy chung một dòng máu, ít nhiều cũng có cảm ứng, anh cảm nhận được Huỳnh Bảo vẫn chưa chết.”


“Vậy thì rốt cuộc tại sao cậu ấy lại phải trốn tránh chúng ta, trốn tránh Châu Sa?” Hoàng Song Thư khó hiểu nhìn Trần Quân Phi, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo làm vậy vì điều gì.


“Cậu ấy không thể gặp chúng ta đương nhiên là có lý do của cậu ấy, chúng ta vẫn nên yên lặng chờ xem. Rồi sẽ có một ngày cậu ấy đến gặp chúng ta thôi


Trần Quân Phi nắm tay Hoàng Song Thư, tỏ ý bảo cô đừng quá lo lắng.


Nghe Trấn Quân Phi nói vậy, Hoàng Song Thư vốn còn muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ có thể thờ dài ngao ngán.Tin Lâm Thanh Tùng và Lê Châu Sa kết hôn được truyền ra ngoài, bảy ngày sau bọn họ sẽ làm lễ đính hôn.


Tin tức này đến quá bất ngờ, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ.


Sau khi Trần Thanh Thảo biết tin này, cô bé lập tức gọi điện cho Hoàng Song Thư, hỏi Hoàng Song Thư chuyện này là thật hay giả.


Hoàng Song Thư cũng rất hoang mang, lúc trước Lê Châu Sa còn nói mình không xứng với Lâm Thanh Tùng, còn nói không thể cho Lâm Thanh Tùng thứ anh ấy muốn. Bây giờ chớp mắt một cái cô ấy đã sắp đính hôn với Lâm Thanh Tùng, chuyện này đến quá đột ngột khiến Hoàng Song Thư trở tay không kịp.


Chỉ có Trần Quân Phi là người bình tĩnh nhất, sau khi biết chuyện Lê Châu Sa sắp đính hôn với Lâm Thanh Tùng, anh chỉ chúc mừng Lê Châu Sa một cách ý vị sâu xa.


Mà ở bên kia, Lê Hoàng An cũng đã nhận được tin tức, anh ta vội vàng nói cho Phan Huỳnh Bảo biết chuyện Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng sắp đỉnh hôn, Phan Huỳnh Bảo đứng trước chiếc sửa sổ sắt đất,


mặc một bộ đồ màu đen, cả người như chìm vào trong


màn đêm, đem lại cho người ta một cảm giác có đơnquạnh quê.


Lê Hoàng An đứng cách đó không xa, nghiêng người dựa vào tường, lười biếng nói: “Bây giờ anh đã vừa lòng chưa? Mọi chuyện đúng như anh mong muốn rồi đấy.”


Phan Huỳnh Bảo luôn muốn tác thành cho Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng, bây giờ Lê Châu Sa đã thật sự đỉnh hôn với Lâm Thanh Tùng rồi, Phan Huỳnh Bảo nên vui mừng mới phải


“Ra ngoài. Tay phải Phan Huỳnh Bảo nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói ngập tràn sự lạnh lẽo và khát máu.


Lê Hoàng An như không nghe thấy cầu này, anh ta chậm rãi nói tiếp: “Lâm Thanh Tùng và Lê Châu Sa sắp


đỉnh hôn với nhau rồi, hẳn là tôi nên chuẩn bị món quà gì đó để tặng cho họ, như thế sẽ tốt hơn nhi?”


“Tôi nói anh cút đi, Lê Hoàng An, anh có nghe thấy không?” Phan Huỳnh Bảo như bị kích động, đột nhiên quay đầu lại, cầm gạt tàn thuốc ở bên cạnh ném về phía Lê Hoàng An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK