Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 320


“Tốt nhất anh nên dẹp hết những suy nghĩ trong đầu mình đi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”


Phan Huỳnh Bảo nheo mắt, hung tợn nhìn Trần Quân Phi rồi nói với vẻ cảnh cáo Cơ thể của Trần Quân Phi bỗng cứng đờ, anh siết chặt nắm tay nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng đôi mắt hung ác.


“Cậu chú ý đến từ khi nào?”


“Anh nói xem?” Phan Huỳnh Báo cười khẩy đi về phía Trần Quân Phi, chậm rãi nói vào tai anh với vẻ âm u: “Trần Quân Phi, tốt nhất anh đừng có suy nghĩ đó, nếu người đó biết thì chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng về anh, có lẽ anh cũng không muốn người đó hoàn toàn thất vọng với mình đâu nhỉ?”


“Két!.” Trong lúc Trần Quân Phi cứng người, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.


Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, thần kinh căng thắng của Trần Quân Phi dần dần thả lỏng. Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, anh ấy cũng nhẹ nhàng đấy anh ra rồi hai người cùng nhìn về phía bác sĩ.


“Tình hình sao rồi?”


“Cậu chủ Bảo và cậu chủ Phi yên tâm, cô bé ăn nhiều nên bị tiêu chảy thôi, giờ đã ổn rồi.”


Nghe thấy Bé Gạo Tẻ không sao, thần kinh vẫn đang căng thắng của Trần Quân Phi dần thả lỏng.


Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi lần lượt đi đến phòng bệnh của Bé Gạo Tẻ.


Bé Gạo Tẻ đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô bé nhìn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi với vẻ đáng thương.


“Anh hai, anh ba, Bé Gạo Tẻ sai Cô bé không nên ham ăn, không biết chế như thế. Vì cô bé quả ham ăn nên mới bị bệnh, bây giờ phải nằm trên giường bệnh rồi.


“Bây giờ biết sai rồi à?” Trần Quân Phi nhíu mày nhìn bé Gạo Tẻ, nghiêm mặt nói.


Bé Gạo Tẻ vươn tay, nhẹ nhàng năm chặt ngón tay Trần Quân Phi rồi bập bẹ nói: “Anh hai, anh quen chị gái xinh đẹp kia. Chị ấy rất dịu dàng, bé Gạo Tẻ thích.


“Một người phụ nữ không quan trọng mà thôi, sau này không được phép qua lại với cô ta nữa.” Vừa nghĩ đến việc Hoàng Song Thư tiếp đón đàn ông sau lưng anh nhưng sau khi quay về vẫn hầu hạ anh thì trong mắt Trần Quân Phi lại tràn ngập sự chán ghét. Giọng điệu nghiêm khắc của Trần Quân Phi khiến bé Gạo Tẻ hơi ngơ ngác.


Cô bé chớp mắt nhìn Trần Quân Phi, không dám nói gì.


“Cậu chủ Phi” Trần Quân Phi để Phan Huỳnh Bảo ở cùng Bé Gạo Tẻ, còn mình thì quay về biệt thự định nấu một vài món khai vị cho cô bé lấp đầy bụng.


Không ngờ vừa đi ra khỏi bệnh viện, Trần Quân Phi đã trông thấy Hoàng Song Thư đang chờ mình ở cửa.


Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có chuyện gì?”


Nếu không nể mặt Hoàng Song Thư đã từng hầu hạ anh, anh đã sớm cho người xử lý cô rồi, dù sao Trần Quân Phi cũng không định nương tay với một người phụ nữ dám chỉnh đốn mình.


“Tôi muốn biết… bé Gạo Tẻ có ổn không. Trước khí thể mạnh mẽ từ người đàn ông, Hoàng Song Thư không khỏi đầu.


Trần Quân Phi im lặng nhìn Hoàng Song Thư một chút rồi thản nhiên nói: “Hoàng Song Thư, tôi cảnh cáo cô, đừng hòng đến gần em gái tôi. Lần trước tha cho cô đã là ban ơn rồi, nếu cô vẫn điếc không sợ súng thì đừng trách tôi không khách khí.”


Trần Quân Phi cho rằng Hoàng Song Thư hỏi thăm bé Gạo Tẻ vì muốn tiếp tục quay về bên anh mà thôi, trong mất Hoàng Song Thư hiện lên sự buồn bã.


Cô năm tay lại, cần môi nói: “Vâng, tôi biết rồi.” Quả nhiên, với thân phận của Trần Quân Phi, sao anh lại để ý đến một người phụ nữ như cô chứ? Cơ thể dơ bẩn của cô không xứng nhận được sự quan tâm của Trần Quân Phi.


Sau khi anh đi mất, Hoàng Song Thư định rời khỏi đây nhưng cô lại bị bác sĩ điều trị chính cho Hoàng Khánh Ngân ngăn cản. Từ sau khi chiếm được Hoàng Song Thư, ngày nào ông ta cũng nhớ đến hương vị của cô, dù sao Hoàng Song Thư cũng khả nhu nhược, bị chơi như thế nào cũng không dám hét lớn.


“Song Thư, sao mấy ngày nay em không đến tìm tôi vậy?” Bác sĩ xoa tay, khuôn mặt tuần tú ấy khiến Hoàng Song Thư cảm thấy chán ghét.


Cứ nghĩ đến việc người đàn ông này đã dùng hành động hèn hạ để cưỡng hiếp cô khi cô hôn mê, sau đó lại đe dọa có bằng tiền thuốc men của Hoàng Khánh Ngân thì Hoàng Song Thư chỉ muốn xé nát ông ta ra. Nếu không có ông ta thì bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của Trần Quân Phi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, ngay cả khi Trần Quân Phi không hề dịu dàng với cô khi ở trên giường nhưng cô vẫn rất thích anh.


Hoàng Song Thư thật sự rất thích người đàn ông đã lấy mất lần đầu tiên của mình.


“Xin ông hãy tránh ra.” Hoàng Song Thư cúi đầu, siết mạnh nắm tay lại rồi cần môi nói với ông ta. Bác sĩ nhìn Hoàng Song Thư đang cụp mắt, cười hề hề: “Song Thư, tốt xấu gì chúng ta cũng ở với nhau vài đêm, sao em tuyệt tình với tôi như thế chứ? Qua đây, lên xe đi, anh sẽ dẫn em đến một nơi thủ vị, chẳng phải trước chúng ta rất sung sướng ư?”


Trong mất Hoàng Song Thư chứa đựng sự nhục nhã, cô nhìn khuôn mặt của vị bác sĩ kia, lần đầu tiên trong đôi mất nhu nhược xuất hiện sự căm hận.


Người đàn ông này đã hủy hoại cô, cô nhất định phải giết ông ta, nhất định phải giết. Hoàng Song Thư không kìm được sự căm hận trong lòng, cô rũ xuống dường như đã chấp nhận động tác của người đàn ông. Ông ta rất đắc ý, cảm thấy chắc chắn Hoàng Song Thư đã có cảm giác với mình sau khi làm chuyện ấy vài lần.


Vừa nghĩ đến việc lát nữa có thể nhấm nháp hương vị tốt đẹp của Hoàng Song Thư, ông ta không phát ra tiếng cười nham hiểm.


Người đàn ông dẫn Hoàng Song Thư đến một nhà nghỉ có vị trí khá hẻo lánh, dù sao ông ta cũng là bác sĩ nên khó tránh khỏi việc gặp phải người quen ở trong thành phố, nếu như đưa Hoàng Song Thư đến nơi xa thế này thì sẽ yên tâm hơn.


Sau khi người đàn ông tâm xong, định cởi quần áo trên người Hoàng Song Thư ra thì bỗng nhiên cô che cơ thể lại rồi hét lên: cứu với.”


“Mẹ nó, Hoàng Song Thư, cô điên rồi sao?” Rõ ràng vừa rồi Hoàng Song Thư vẫn luôn im lặng theo ông ta lên xe đi thuê phòng, không ngờ vào lúc này cô lại hét lên., tâm trạng cực tốt của người đàn ông cũng trở nên vô cùng tồi tệ vì tiếng hét của Ông ta nhào về phía Hoàng Song Thư, xé nát quần áo cô ra, đúng lúc ông ta định dùng bạo lực với cô thì công an xông vào. Sau khi bị công an đè xuống, dường như bác sĩ đã nghĩ đến điều gì đó nên giận dữ chửi Hoàng Song Thư đang không ngừng thút thít.


“Mẹ nó, con điếm này, mày hãm hại tao.”


Hoàng Song Thư siết chặt nắm tay, cản môi lạnh lùng nhìn bác sĩ bị dẫn đi.


Chuyện giữa Hoàng Song Thư và bác sĩ nhanh chóng được đưa lên bảo và tin thời sự.


Bé Gạo Tẻ đang xem phim hoạt hình, khi chuyển sang quảng cáo, cô bé trông thấy tin tức được chèn vào thì lập tức nhận ra Hoàng Song Thư ngay.


“Chị xinh đẹp? Anh hai ơi, chị xinh đẹp kia.”


Bé Gạo Tẻ chỉ vào Hoàng Song Thư trong tin tức rồi nói với Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi đang chăm chú bổ táo cho bé Gạo Tẻ, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên trông thấy Hoàng Song Thư với khuôn mặt sưng đỏ đang ngồi trong xe công an. Ở trên màn hình còn viết “Bác sĩ của bệnh viện nổi tiếng định cưỡng hiếp phụ nữ, công an kịp thời phá cửa xông vào.”


Hoàng Song Thư?


Trong mắt Trần Quân Phi xuất hiện vẻ âm u và lạnh lùng.


“Anh hai, em thích chị xinh đẹp này” Bé Gạo Tẻ không hiểu nét mặt của Trần Quân Phi có ý gì. Cô bé chỉ vào Hoàng Song Thư đang được người khác dẫn đi trên ti vi, nói với anh. Trần Quân Phi hơi nhiu mày, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của bé Gạo Tẻ: “Không được thích cô ta.”


Trong mắt Trần Quân Phi, loại phụ nữ như Hoàng Song Thư không xứng được bé Gạo Tẻ thích. Một ả gái điểm mà thôi, có tư cách gì để vấy bẩn bé Gạo Tẻ trong sáng chứ.


“Anh hai, chị ấy hiền làm, bé Gạo Tẻ muốn chơi với chị.” Thấy Trần Quân Phi có vẻ vô cùng chán ghét Hoàng Song Thư, bé Gạo Tẻ không nhịn được mà đỏ mắt, ẩm ức nói.


Trước dáng vẻ vô cùng đáng thương của bé Gạo Tẻ, trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi xuất hiện sự bất lực.


“Được rồi, nếu em thích thì anh sẽ bảo người dẫn cô ta đến đây chơi với em.”


“Thật a?” Thấy Trần Quân Phi thỏa hiệp, bé Gạo Tẻ đang tỏ ra đáng thương lập tức nở nụ cười tươi tắn động lòng người.


Nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của bé Gạo Tẻ, Trần Quân Phi nguy hiểm nheo mắt lại, nâng cầm bé Gạo Tẻ lên rồi nói với giọng nguy hiểm: “Bé Gạo Té, em học được chiều này lúc nào the? Hừm?” Bé Gạo Tẻ chớp mất, cười hì hì nhìn Trần Quân Phi, giả vờ không hiểu gì.


“Anh hai, Gạo Tẻ chờ anh dẫn chị xinh đẹp đến đây đây, anh hai phải dịu dàng nhé, vì hình như chị ấy thích anh.”


Bé Gạo Tẻ rất tinh ranh, còn nhạy cảm hơn người lớn nhiều.


Trần Quân Phi luôn lạnh lùng trước mặt người ngoài, chỉ tỏ ra dịu dàng với cô bé. Sau khi dỗ bé Gạo Tẻ đi ngủ, anh nhìn sang ti vi rồi sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của bé Gạo Té.


“Cậu chủ Phi, đây là tài liệu mà anh yêu cầu.” Trân Quân Phi dựa vào tường, lạnh nhạt hút thuốc. Một người đàn ông mặc đồ tây thẳng thớm đi về phía anh, đưa tài liệu trong tay cho Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn anh ta rồi dập tất đầu thuốc lá trong tay, nhận lấy tài liệu. Sau khi đọc lướt qua, trong mắt Trần Quân Phi xuất hiện sự lạnh lùng.


“Chuẩn bị xe, đến đồn công an.”


Người phụ nữ vô dụng Hoàng Song Thư này, bị người khác ức hiếp như vậy mà vẫn không báo công an, đúng là ăn hại mà. Trần Quân Phi mím môi, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa số.


Trong đồn công an.


Hoàng Song Thư ngồi trong phòng thẩm vấn với sắc mặt trắng bệch, lắc đầu với công an: “Không, ông ta cưỡng hiếp tôi, chúng tôi không có quan hệ mua bán.”


Hoàng Song Thư không ngờ bác sĩ sẽ cần ngược lại mình.


Trước sự lên án của Hoàng Song Thư, ông ta lại nói với công an rằng giữa mình và Hoàng Song Thư chỉ có giao dịch bằng tiền bạc, nói trắng ra chính là chuyện hai bên tình nguyện. Sau khi nghe xong, Hoàng Song Thư bị đả kích mạnh, vô cùng kích động.


“Nhưng chúng tôi đã phát hiện manh mối từ ngân hàng của cô, có vốn không có khả năng thanh toán tiền thuốc men cho em gái. Một tỷ rưỡi tiền thuốc men không được gửi từ thẻ của cô mà được gửi từ thẻ của bác sĩ. Sự thật chứng minh, hai người có quan hệ mua bán đúng không?” Công an thẩm vấn Hoàng Song Thư nói với vẻ chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK