Sau khi Hoàng Song Thư từ từ uống cạn, vẻ mặt có chút ngơ ngác bối rối nói: “Lâm Huy Thành… đang ở đâu?” Tay Vũ Khả Hân không thể không lại một chút.
Trần Quân Phi làm ra chuyện quá đáng như vậy với Hoàng Song Thư, Vũ Khả Hân cũng không biết phải làm sao. Nhưng bà đã đồng ý với Huỳnh Bảo Nhi, nhất định phải chăm sóc trẻ Trần Quân Phi thật tốt. “Cậu Huy Thành mất rồi, dì cũng cảm thấy rất đau lòng. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì thì cháu cũng phải cố gắng lên, biết chưa?”
“Anh ấy… đang ở đâu?” Hoàng Song Thư đưa đôi mắt trống nhìn chằm chằm Vũ Khả Hân, dùng giọng nói hơi lạnh lùng ngắt lời bà.
Vũ Khả Hân nhìn vẻ mặt u của Hoàng Song Thư, thở dài một hơi nói: “Lâm Huy Thành đã được chôn cất trong nghĩa trang cùng với Vân Hạ rồi. Song Thư, cháu là một đứa bé ngoan, khi Vân Hạ còn sống cũng từng nói rằng muốn cháu làm con của mình. bé Quân Phi này nhiều khi có tính cách rất cực đoan, chủ yếu là do lúc nhỏ bị người ta xúi giục. Sau đó có tình cảm mẹ con hết sức gắn bó với Vân Hạ, khi thắng bé vất vả bao nhiêu mới nhận ra được tình yêu là gì, thì lại ra tay một cách dứt khoát làm tổn thương cháu như vậy. Di đây để nói xin lỗi cháu, xin cháu hãy tha thứ cho thằng bé, có được hay không?”
“Thực sự xin lỗi, cháu không thể tha thứ được.”
Hoàng Song Thư siết chặt giọng nói.
Nghe thấy những lời này của Hoàng Song Thư, gương mặt xinh đẹp kia của Vũ Khả Hân không khỏi hiện lên một chút gượng ép: “Dì biết lần này Quân Phi thực sự đã rất quả đáng. Nhưng cháu phải nhìn mặt con mình mà tha thứ cho thâng bé, cháu sinh ra một bé trai rất đáng yêu, không lẽ đến con của mình cháu cũng không cần sao?”
Huỳnh Bảo Nhi đã từng nói, Hoàng Song Thư là một cô gái rất hiền lành, cô đã từng yêu Trần Quân Phi không oán trách không hối hận. Bây giờ cũng nên nhìn mặt đứa con rồi tha thứ cho những gì Trần Quân Phi đã gây ra, có phải không? “Cháu muốn… gặp Lâm Huy Thành.”
Hoàng Song Thư coi như không nghe thấy những gì Vũ Khả
Hân nói, ánh mắt của cô trống rỗng vô hồn. “Cơ thể của cháu bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, đợi cháu khóe lên.”
“Cháu nói là cháu muốn gặp Lâm Huy Thành Hoàng Song Thư thờ ở ngặt lời Vũ Khả Hân, đối mắt buồn bã đen nhánh ngập tràn sương lạnh nhìn bà.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy, Vũ Khả Hân kinh ngạc há hốc mồm không nói lên lời. Cuối cùng chỉ có thể nhờ y tá chuẩn bị xe lăn, đưa Hoàng Song Thư tới nghĩa địa. Vũ Hoàng Nam và Vũ Khá Hân cùng nhau đưa Hoàng Song Thư đi đến mộ của Lâm Huy Thành.
Lâm Huy Thành được chôn cất ở một phần đất có phong thủy rất tốt, cách mộ của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ không quá xa.
Mỗi lần Vũ Khả Hân tới thăm mộ, tâm trạng của bà đều vô cùng phức tạp. Vũ Hoàng Nam biết được cảm xúc của Vũ Khả Hân thì vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của bà vào lòng. “Đừng buồn
Vũ Khả Hân nghe vậy, bà nhìn khuôn mặt đẹp trai ngày càng trưởng thành của Vũ Hoàng Nam, sau đó nhẹ nhàng năm chặt tay ông, nói: “Không phải buồn, hai người Vận Hạ và Trần Thanh Vũ bây giờ đang rất hạnh phúc. Em chỉ đang hơi phien muộn một chút thôi.”
Vũ Hoàng Nam ôm lấy eo Vũ Khả Hân, im lặng không nói gì, chỉ nhẹ tựa cảm lên bờ vai của bà. Hoàng Song Thư nhìn di ảnh của Lâm Huy Thành trên bia mộ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô chính là một ngôi sao chổi đen đủi, nếu như không phái do cô thì làm sao Lâm Huy Thành lại phải chết?
Lâm Huy Thành… Lâm Huy Thành…
Hoàng Song Thư nắm chặt tóc của mình, cô cảm thấy đau khổ không chịu noi, chi muon gào khóc thật to vì đau đớn. “Song Thư, đừng như thế này.” Vũ Khả Hân hoảng sợ trước dáng vẻ khóc lóc tê tâm liệt phế của Hoàng Song Thư. Cà đấy người Vũ Hoàng Nam ra, bước đến bên cạnh Hoàng Song Thư, vươn tay ôm chặt lấy cơ thể của cô rồi dịu dàng an ủi. “Lâm Huy Thành… trả lại cho tôi, trả Lâm Huy Thành lại cho tôi, mau trả lại cho tôi đi..” Hoàng Song Thư túm lấy áo của Vũ Khả Hân, đau lòng hét lên.
Vũ Khả Hân lặng lẽ nhìn Hoàng Song Thư rồi cười khổ nói: “Song Thư, cuộc sống lúc nào cũng có trở ngại, cháu phải kiên cường mạnh mẽ. Cơ thể của cháu vẫn còn rất yếu ớt, đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho mất đâu.”
“Tôi muốn cùng Lâm Huy Thành ở lại đây. Không biết sau khi đã khóc bao nhiêu lâu. Hoàng Song Thư ngồi sup xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào di ảnh của Lâm Huy Thành trên bia mộ, chậm rãi vuốt ve từng chút từng chút một.
Nhìn dáng vẻ của Hoàng Song Thư, Vũ Khả Hân thở dài một hơi, bà đứng dậy liếc nhìn Vũ Hoàng Nam. Ông bước đến nắm lấy tay của Vũ Khả Hân, sau đó siết chặt lòng bàn tay bà, dịu dàng nói: “Sẽ ổn thôi.”
Vũ Hoàng Nam nói không sai, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Nhưng Vũ Khả Hân vẫn cảm thấy lo lắng về cái chết của Lâm Huy Thành, sợ Hoàng Song Thư sẽ nghĩ quẩn mà làm ra chuyện gi đó không hay. “Song Thư, người đã chết không thể sống lại nữa, cho dù cháu có oán hận Quân Phi bao nhiều thì e vẫn hi vọng cháu có thể mạnh mẽ. Cháu còn có con trai, dù đứa bé này không phải là cháu muốn sinh ra. Nhưng nó cũng là cốt nhục của cháu, vì vậy đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
“Sao tôi có thể làm chuyện ngu ngốc chứ? Tôi phải sống Hoàng Song Thư ngẩng đầu, dưới mái tóc rối bù. Khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ kia không hiểu sao lại cho Vũ Khả Hân cảm nhận được một loại ảo giác cực kỳ đáng sợ, thậm chí là căm hận. “Tôi sẽ tiếp tục sống, nhất định phải còn sống.” Hoàng Song Thư lẩm bẩm nói, cúi đầu xuống đất, đôi vai gầy gò run lên bần bật.
Vũ Khả Hân nhìn Hoàng Song Thư như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi lo lắng kì lạ khó tả. Có đôi khi lòng căm hận không chỉ hủy hoại người khác mà còn hủy hoại cả chính bản thân mình.
Bà hi vọng rằng Hoàng Song Thư không bị lòng thù hận kéo vào vực sâu, tuyệt đối đừng bao giờ… “Muốn nhìn con trai một chút không?”
Kể từ sau khi Hoàng Song Thư đến nghĩa trang để gặp Lâm Huy Thành lần đó, con người cô càng ngày càng trở nên trầm mặc và lạnh lùng. Nhiều khi cô rất yên lặng phối hợp với bác sĩ trị liệu. Nhưng nhiều lần sau đó, đều ngồi ở trên giường, ngan người nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể càng ngày càng gầy gò hơn.
Trần Quân Phi ngày nào cũng tới thăm Hoàng Song Thư, nhưng lại không phải lúc cô tỉnh dậy. Anh cho người chú ý đến nhất cứ nhất động của Hoàng Song Thư, mỗi ngày đều ngồi trước màn hình máy tính ngắm nhìn cô. Còn Phan Huỳnh Bảo lại thường xuyên tới gặp Hoàng Song Thư, nói chuyện cùng với cô, nhưng Hoàng Song Thư hiếm khi mới phản ứng lại.
Hoàng Song Thư đưa mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo một chút, im lặng không nói lời nào, như thể cô không hề nhìn thấy anh ấy. Sau đó nhanh chóng đưa mắt dời đi ngay lập tức. Phản ứng của Hoàng Song Thư khiến tâm trạng Phan Huỳnh Bảo càng ngày càng trở nên cực kỳ phức tạp.
Anh ấy thở dài một hơi, một tia sáng yếu ớt tràn ngập trên khuôn mặt lạnh lùng, anh thờ ơ nói: “Song Thư, tôi biết lần này anh hai rất quả đáng. Nhưng đứa bé kia vô tội, bây giờ nó đang rất khoẻ, mặc dù được sinh non nhưng cơ thể lại rất khoẻ mạnh, nếu cô muốn gặp nó, tôi có thể..”
“Cậu Huỳnh Báo, tôi buồn ngủ rôi.”
Hoàng Song Thư lạnh lùng ngắt lời Phan Huỳnh Bảo. Cô nam xuống kéo chăn đắp lên người mình, giống như một con đà điểu, từ chối nhận tất cả mọi người.
Đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên một tia bất lực, anh ấy đứng dậy, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm ẩn chứa vài tia sáng nói: “Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, thì cũng hi vọng cổ có thể khỏe mạnh. Nếu như có muốn rời khỏi đây, tôi có thể đưa cô đi. Dù sao đây cũng chính là những gì nhà họ Trần nợ cô.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, cơ thể Hoàng Song Thư cuộn tròn trong chăn. Cô nặng nề siết chặt năm tay, nước mắt không nhịn được trào ra, nghẹn ngào bật khóc. “Lâm Huy Thành, đừng sợ, em sẽ trả thù cho anh, em sẽ bắt Trần Quân Phi phái trả cái giá thật lớn, vì vậy anh có thể đợi em được hay không?”
“Oa oa oa…” Toàn bộ biệt thự đột nhiên vang lên tiếng khóc to của trẻ con.
Trần Quân Phi vung về ôm lấy cơ thể mềm mại non nớt của con trai, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy bối rối nhìn Phan Huỳnh
Bảo: “Tại sao nó cứ khóc mãi thế?”
“Anh đưa thắng bé cho người hầu đi, chắc nó đói bụng rồi.” Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, liếc nhìn Trần Quân Phi rồi đứng dậy bế đứa bé ra khỏi tay anh.
Đứa bé mới có một tháng tuổi, mặc dù là một đứa trẻ sinh non, ngoại trừ lúc mới sinh cực kỳ yếu ót ra thi bây giờ lớn lên rất nhanh. Cơ thể cũng rất khoẻ mạnh, không có chút suy yếu nào của trẻ sinh non cá. Chỉ là thắng bé có vẻ rất thích khóc, lại thường xuyên khóc to. “Nó đang nhớ mẹ sao?” Sau khi nhìn người hầu bế con trai đi, trên mặt Trần Quân Phi không khỏi hiện ra vẻ dịu dàng. “Khi nào thì để Hoàng Song Thư rời đi?” Phan Huỳnh Bảo chắp hai tay chống cam, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Mọi việc đã đến nước này thì thả tự do cho Hoàng Song Thư là cách tốt nhất. “Tôi sẽ kết hôn với Hoàng Song Thư” Trần Quân Phi liếc mặt nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó siết chặt nằm đấm nói. “Anh còn sợ chuyện chưa đủ lớn hay sao? Anh nhìn xem bây giờ cô ấy thành cái dạng gì đi. Trần Quân Phi, cuối cùng anh cũng không biết cách làm sao để có thể yêu một người” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt lạnh lùng, nói. “Vậy thì cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi yêu cô ấy, tôi chỉ cần một mình cô ấy thôi. Tôi biết tôi rất khốn nạn, nhưng tôi không thể kiềm chế được, bọn tôi có con với nhau rồi. Cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, cái chết của Lâm Huy Thành là việc ngoài ý muốn. Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy một chút nào.”
Trần Quân Phi đứng bật dậy và gầm lên với Phan Huỳnh
Bảo.
Phan Huỳnh Bảo lạnh mặt, khi anh ấy vừa định mở miệng nói gì đó thì bé Gạo Tẻ từ trên lâu chạy xuống, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh hai, anh ba, hai người đừng cãi nhau nữa, Gạo Tẻ sợ lắm.”
Bé Gạo Tẻ là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vừa nghe thấy giọng của cô bé, hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo ngay lập tức bình tĩnh trở lại.
Trần Quân Phi lạnh lùng bỏ qua một bên, im lặng không nói gì, Trong khi đó Phan Huỳnh Bảo lại ngồi xổm xuống, xoa đầu bé Gạo Tẻ nói: “Hôm nay em không đi tìm Vĩnh Kỳ sao?”
“Vĩnh Kỳ xấu xa, không thèm để ý đến em.” Bé Gạo Tẻ chu mỏ nhìn Phan Huỳnh Bảo. “Cãi nhau sao?” Phan Huỳnh Bảo hơi buồn cười vuốt cái mũi nhỏ của bé Gạo Tẻ, ôm lấy cô bé vào lòng. “Ở trường có một bạn nữ viết thư tình cho Vĩnh Kỳ, em tức giận, rồi lập tức đánh bạn nữ kia. Sau khi Vĩnh Kỳ phát hiện ra thì phê bình em rất nghiêm khắc, nói rằng con gái không được thô lo như vậy. Vĩnh Kỳ xấu xa, em ấy ôm bạn nữ kia, không thèm để ý đến em. Em cũng không phải tiếp tục giải thích với em ấy nữa.”
Bé Gạo Tẻ vừa nói vừa rơi nước mắt, gương mặt vốn dĩ đã rất xinh đẹp bây giờ lại trông vô cùng đáng thương.
Phan Huỳnh Bảo đau đầu nói: “Em mới bao nhiêu tuổi mà đã biết thư tình rồi?”
“Anh ba, anh có thể giúp em tìm một cậu bé đẹp trai hơn Vĩnh Kỳ được không? Em không thích Vĩnh Kỳ nữa, em ấy không cần em nữa. Em là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, em mới không thèm treo cổ lên một thân cây.” Bé Gạo Tẻ kiêu ngạo hất cầm lên nói với Phan Huỳnh Bảo. “Được rồi, anh ba sẽ tìm giúp em, bây giờ em nên đi ngủ đi.” Phan Huỳnh Bảo dở khóc dở cười nhìn bé Gạo Tẻ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, Tính cách của bé Gạo Tẻ thật là không biết giống ai nữa, sao lại có thể đa tình như thế? Rõ ràng hai người Huỳnh Bảo
Nhi và Trận Thanh Vũ đều rất chung thủy với nhau mà. “Anh ba không được lừa em đó, còn nữa, Gạo Tẻ muốn tới bệnh viện gặp chị gái xinh đẹp.”
Bé Gạo Tẻ ôm lấy cổ của Phan Huỳnh Bảo, rồi hôn một cái lên má anh ấy. Trong lòng Phan Huỳnh Bảo lập tức cảm thấy ẩm áp, anh ấy vuốt ve gương mặt của bé Gạo Tẻ, như thể đang nhìn thấy bóng dáng của Huỳnh Bảo Nhi.
Thật tốt khi Huỳnh Bảo Nhi đã sinh ra bé Gạo Tẻ.