Trần Thanh Thảo lúng túng nhìn Lý Khánh Thiên, vào lúc cô muốn đẩy tay anh ấy ra thì đã có một đôi tay khác hất tay Lý Khánh Thiên ra trước rồi quăng một nắm đấm lên mặt anh ấy.
“Ầm.”
“Lý Khánh Thiên… Đinh Kiến Quốc, anh điên rồi sao?” Trần Thanh Thảo vừa mới lấy lại tinh thần thì nhìn thấy gương mặt u ám của Đinh Kiến Quốc. Biết anh là người đã ra tay với Lý Khánh Thiên thì Trần Thanh Thảo không khỏi tức giận.
Ánh mắt lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc lướt qua Trần Thanh Thảo, sau đó sải bước lên nắm lấy tay cô: “Trần Thanh Thảo, em to gan thật đấy, dám đi xem mắt sao?”
“Em đi xem mắt thì có liên quan gì đến anh chứ? Buông tay đi.” Đinh Kiến Quốc như thế khiến Trần Thanh Thảo rất tức giận, cô giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh.
Khi nhìn thấy dáng vẻ mâu thuẫn kháng cự mình của Trần Thanh Thảo, ánh mắt âm u của Đinh Kiến Quốc bỗng chốc phủ một lớp sương mù dày đặc.
Anh bấu vào sau ót Trần Thanh Thảo, kế đó nghiêng người hôn lên môi cô.
Trần Thanh Thảo mở to hai mắt, cô không ngờ Đinh Kiến Quốc sẽ làm vậy với mình. Ngay lập tức, cả gương mặt Trần Thanh Thảo đều đỏ bừng lên.
“Khốn kiếp… Đinh Kiến Quốc… anh buông em ra đi… ưm.”
Trần Thanh Thảo muốn đẩy cơ thể Đinh Kiến Quốc ra nhưng sức lực của anh rất lớn, vẫn cứ mạnh mẽ bấu chặt lấy cơ thể Trần Thanh Thảo như cũ khiến cô không thể động đậy được.
Khóe miệng Lý Khánh Thiên chịu phải một cú đấm của Đinh Kiến Quốc, máu tươi chảy ra. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông mang theo chút tức giận nhàn nhạt, nhất là sau khi nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đối xử với Trần Thanh Thảo như thế thì Lý Khánh Thiên bước lên phía trước, nắm lấy cơ thể Đinh Kiến Quốc: “Anh ơi, mời anh buông cô Thanh Thảo ra, nếu không tôi sẽ báo công an đấy.”
Đinh Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, sau đó giơ chân lên đạp một cước lên ngực Lý Khánh Thiên.
Dù sao Lý Khánh Thiên cũng là một chàng trai yếu đuối, làm sao có thể trở thành đối thủ của Đinh Kiến Quốc được nên đã lập tức bị đá văng lên bàn đối diện.
“Lý Khánh Thiên.” Thấy Lý Khánh Thiên bị thương, Trần Thanh Thảo hơi tức giận: “Đinh Kiến Quốc, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Trần Thanh Thảo, nếu như em muốn chọc giận anh thì bây giờ em đã thành công rồi đấy.”
“Khốn kiếp… cút ngay đi.” Trần Thanh Thảo cắn môi, căm tức nhìn Đinh Kiến Quốc, sau đó cô muốn nhấc chân đi đến bên cạnh Lý Khánh Thiên.
Đinh Kiến Quốc thấy hành động của Trần Thanh Thảo thì đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
“Trần Thanh Thảo, con mẹ nó nếu như hôm nay em dám đi thì ông đây sẽ làm chết em.”
Lời nói của Đinh Kiến Quốc suýt chút nữa đã khiến Trần Thanh Thảo bất tỉnh, cô đỏ mắt quay sang, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Quốc như muốn phun lửa vậy.
“Trần Thanh Thảo là người phụ nữ của ông đây, nếu như mày còn dám đụng đến cô ấy thì ông sẽ lập tức giết chết mày đấy.” Đinh Kiến Quốc nheo mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên đất, sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này thì ôm ngang Trần Thanh Thảo lên rồi rời khỏi đó.
“Trần Thanh Thảo…” Lý Khánh Thiên thấy Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc ôm đi thì kích động muốn đứng dậy đuổi theo nhưng vùng ngực lại vô cùng đau đớn khiến anh ấy không thể nào động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc đưa đi.
Sắc mặt Trần Thanh Thảo đỏ bừng lên, cô nhìn vào gương mặt tuấn tú tối sầm của Đinh Kiến Quốc thì nâng tay lên tát vào mặt anh. Đinh Kiến Quốc cũng không nhúc nhích, cứ để mặc cho cô đánh.
Trần Thanh Thảo không ngờ anh sẽ yên lặng như vậy, cô cắn môi muốn mở miệng mắng Đinh Kiến Quốc thì nhìn thấy một chiếc xe đang xông về phía hai người. Cửa xe sau được mở ra, một cây súng lục màu đen lộ ra nhắm ngay Trần Thanh Thảo.
“Trần Thanh Thảo… Đinh Kiến Quốc nhìn thấy cây súng lục thì đáy mắt lóe lên chút kinh hoàng, anh ôm chặt lấy cơ thể Trần Thanh Thảo rồi chặn lại những viên đạn kia.
“Đinh Kiến Quốc… Cả người Trần Thanh Thảo đều ngơ ngác, mãi đến khi Đinh Kiến Quốc gục xuống người mình thì cô mới nhìn thấy vết máu tươi sau lưng anh, sắc mặt Trần Thanh Thảo lập tức trắng bệch.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc khóa chặt trên gương mặt cô, anh vô lực nâng tay sờ lên gò má Trần Thanh Thảo. Người phụ nữ này, anh rất yêu rất yêu… cho dù Trần Thanh Thảo không thương anh nhưng Đinh Kiến Quốc… vẫn yêu Trần Thanh Thảo như cũ…
Thật sự… rất yêu Trần Thanh Thảo…
“Đinh Kiến Quốc… đừng mà… Hai tay Trần Thanh Thảo run rẩy ôm lấy cơ thể đang từ từ trượt xuống của Đinh Kiến Quốc.
Tay súng bắn tỉa thấy không bắn trúng Trần Thanh Thảo, vốn dĩ muốn tiếp tục ra tay nhưng bởi vì vừa rồi tiếng súng vang lên đã dẫn đến sự chú ý của không ít người nên bọn họ đành phải lái xe rời khỏi đó.
Trần Thanh Thảo không hề chú ý đến bảng số của chiếc xe kia, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Đinh Kiến Quốc.
Cấp dưới của Đinh Kiến Quốc chạy đến, đưa anh đến bệnh viện.
Khi ngồi trên xe, hai tay Trần Thanh Thảo không ngừng run rẩy. Cô nhìn xuống máu tươi trong lòng bàn tay mình thì cả người căng cứng, đôi môi tím tái nhợt nhạt.
Cô ôm lấy gò má mình, khổ sở ngồi xổm xuống đất không hề nhúc nhích.
Còn… tiếp tục kiên trì nói bản thân không thương Đinh Kiến Quốc sao? Thật sự… còn phải tiếp tục giả vờ như thế sao?
Trần Thanh Thảo?
“Gạo Tẻ.” Đám người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi nhận được tin tức Trần Thanh Thảo bị người khác tấn công thì hai người họ không để ý đến việc gì nữa, nhanh chân chạy đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện lại khi được người bị thương không phải là Trần Thanh Thảo, mà là Đinh Kiến Quốc.
Trần Thanh Thảo nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi thì từ từ ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy hai người họ thì những giọt nước mắt đang cố nén nãy giờ lập tức rơi xuống.
Cô che miệng, chạy đến bên cạnh Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo rồi ôm lấy hai người họ, lớn tiếng khóc lên.
“Anh hai, anh ba…”
“Có bị thương không?” Phan Huỳnh Bảo cau mày, đôi mắt xanh lục hiện lên chút lạnh lẽo.
Có người dám ra tay với Trần Thanh Thảo, có lẽ không muốn sống nữa rồi nhỉ?
“Đinh Kiến Quốc… Đinh Kiến Quốc có chết không?” Nước mắt Trần Thanh Thảo vẫn luôn chảy xuống, cô nắm lấy cánh tay Trần Quân Phi, ánh mắt sưng lên đỏ bừng.
“Quan tâm Đinh Kiến Quốc như vậy sao? Chẳng phải nói không thương cậu ta à? Nếu không thương thì cho dù chết cũng không liên quan đến chúng ta.” Trần Quân Phi vô tình nói.
Ánh mắt Trần Thanh Thảo hiện lên chút mê man và sợ hãi, cô nhìn sang Phan Huỳnh Bảo, gương mặt vô cùng ảm đạm.
Chết? Đinh Kiến Quốc… sẽ chết sao?
“Gạo Tẻ, nếu như không thương cậu ta thì cho dù cậu ta có chết cũng không có quan hệ gì với chúng ta cả.” Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, cũng dùng một câu nói vô tình như Trần Quân Phi để nói với cô.
Đáy mắt Trần Thanh Thảo lộ ra vẻ sợ hãi lẫn bị thương nhìn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.
“Kiến Quốc, Kiến Quốc đang ở đâu?” Hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo cũng không muốn dùng loại phương thức này để bức bách Trần Thanh Thảo, nhưng mà bây giờ bọn họ bắt buộc phải làm thế, bằng không thì Trần Thanh Thảo sẽ không chịu thừa nhận tình cảm của mình với Đinh Kiến Quốc.
Đúng lúc này, Lý Mộc Hoa xuất hiện.
Sau khi Lý Mộc Hoa nhìn thấy Trần Thanh Thảo thì gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn, thậm chí cô ta còn nhào qua giơ nanh múa vuốt với Trần Thanh Thảo, hoàn toàn không còn hình dáng dịu dàng nhã nhặn như trước kia. Cô ta nắm lấy quần áo của Trần Thanh Thảo, giận dữ hét lớn: “Trần Thanh Thảo, lại là cô, cô muốn thế nào? Rất cuộc thì cô muốn thế nào đây?”
“Buông tay cô ra.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Lý Mộc Hoa, đôi mắt màu xanh lục của anh ấy mang theo ánh sáng nguy hiểm khiếp người. Lý Mộc Hoa bị Phan Huỳnh Bảo nhìn như vậy thì hơi giật mình, cả người cứng đờ ra.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng phẫu thuật luôn đóng chặt nãy giờ đang được chậm rãi mở ra.
Nghe thấy động tĩnh, Lý Mộc Hoa đẩy Trần Thanh Thảo ra rồi nhào về phía bác sĩ trước cửa phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?”
Hai chữ chồng tôi của cô ta đã kích thích thần kinh Trần Thanh Thảo.
Lý Mộc Hoa giống như cố ý nói cho Trần Thanh Thảo biết Đinh Kiến Quốc đã kết hôn với cô ta, Đinh Kiến Quốc là chồng của Lý Mộc Hoa.
“Cũng may là không bị tổn thương đến nội tạng, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.”
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, sau đó chậm rãi nói với Lý Mộc Hoa.
Lý Mộc Hoa thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dần dần giãn ra.
Trần Thanh Thảo nghe thấy bác sĩ nói Đinh Kiến Quốc không còn nguy hiểm đến tính mạng cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Phan Huỳnh Bảo đỡ lấy cơ thể Trần Thanh Thảo, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía vết máu trên người cô.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Trần Thanh Thảo ngơ ngẩn nhìn Lý Mộc Hoa đang chăm sóc bên giường bệnh của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt khẽ lóe lên chút khổ sở.
“Anh ba, em buồn quá.”
Phan Huỳnh Bảo thấy dáng vẻ mê man của Trần Thanh Thảo thì khẽ nâng tay lên, xoa đầu cô rồi nói: “Gạo Tẻ, em trưởng thành rồi.”
Cô không còn là một cô bé suốt ngày vây quanh bọn họ nữa, cũng không còn là một cô gái nghịch ngợm trước kia nữa. Cô đã trưởng thành, có con và có người mình yêu rồi.
“Là ai muốn ra tay với Gạo Tẻ?” Buổi tối lúc dùng cơm, Trần Thanh Thảo vì kinh sợ nên không xuống lầu ăn. Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi gọi bác sĩ kiểm tra sức khỏe Trần Thanh Thảo thì mới biết được Trần Thanh Thảo chỉ bị hoảng sợ quá độ mà thôi, vì thế bọn họ bảo người giúp việc trong biệt thự không được tùy tiện quấy rầy cô.
Lê Châu Sa yên lặng ngồi bên cạnh nghe kể lại cảnh tượng nguy hiểm ngày hôm nay, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ nhưởng lên, nhếch môi hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Nếu như có ai dám động vào Trần Thanh Thảo thì Lê Châu Sa sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta.
“Chuyện này anh đã cho người đi điều tra rồi, một khi tra ra được người nào ra tay với Gạo Tẻ thì anh tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.”
Phan Huỳnh Bảo nắm lấy bàn tay Lê Châu Sa, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Bất kỳ người nào muốn động vào Trần Thanh Thảo cũng phải hỏi xem Phan Huỳnh Bảo có đồng ý hay không.
“Đinh Kiến Quốc cứu Gạo Tẻ sao?” Hoàng Song Thư chống cằm hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Lần này, có thể nói Đinh Kiến Quốc trong họa gặp phúc.
“Ừm, khi em và anh hai đến đó thì Gạo Tẻ vẫn luôn khóc lóc giống như một đứa trẻ vậy.”
Nghĩ đến Trần Thanh Thảo khi đó, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo cũng thoáng chút ưu sầu.
Rõ ràng Trần Thanh Thảo yêu Đinh Kiến Quốc nhưng lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Sau lần này,
Phan Huỳnh Bảo hy vọng Trần Thanh Thảo có thể thừa nhận tình cảm của mình với Đinh Kiến Quốc.
Đôi mắt Hoàng Song Thư mang theo vẻ nghiền ngẫm: “Có lẽ yêu sâu đậm quá nên mới không dám thừa nhận.”
Có lúc, con người lại mâu thuẫn như vậy.
“Sau khi ăn cơm xong thì em và Lê Châu Sa sẽ đi thăm Gạo Tẻ một chút.” Hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều gật đầu, cả nhà tiếp tục ăn cơm.
Trên lầu, Trần Thanh Thảo đang nằm trên giường, bàn tay nâng lên đặt trước mặt.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình một lúc lâu, giống như trên tay có một thứ gì đáng giá để cô nghiêm túc nhìn vậy.
Ở đây đã không còn máu tươi nữa, nhưng mà Trần Thanh Thảo vẫn có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp kia đang chảy trong tay mình.
Thậm chí Trần Thanh Thảo còn bị cảm giác này dọa sợ, vậy mà lúc này đây cô lại có thể nghe được giọng nói bi thương của Đinh Kiến Quốc.
“Gạo Tẻ, có đói bụng không? Em và chị hai có lấy xà lách trộn trái cây cho em ăn này.” Vào lúc Trần Thanh Thảo đang suy nghĩ đến thất thần thì đột nhiên cửa phòng ngủ bị Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đẩy ra.
Trần Thanh Thảo hoảng hốt, vội vàng lấy tay rút vào trong chăn.
“Chị hai, chị ba, em không đói bụng, em chỉ muốn ngủ thôi.”
“Tại sao không đói được chứ? Ăn một chút đi, bọn chị không gọi em ăn cơm nhưng cũng phải cho em ăn chút trái cây chứ. Trước kia chẳng phải em thích ăn trái cây nhất sao?” Lê Châu Sa đặt xà lách trộn trái cây lên bàn, sau đó bước đến cạnh giường lớn của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo nằm trên giường, đưa lưng về phía Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư. Dáng vẻ của cô như vậy cứ như muốn kháng cự lại tất cả vậy.
Thấy Trần Thanh Thảo như vậy, Lê Châu Sa bất đắc dĩ nói: “Gạo Tẻ, nghe lời chị dâu đi mà. Nếu như bây giờ em không ăn gì cả thì cơ thể sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
“Chị ba… em thật sự không ăn được mà.” Trần Thanh Thảo trở người bước xuống giường, cười khổ nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau, sau đó cũng không nói gì nữa.
“Gạo Tẻ có phải đang lo lắng cho vết thương của Đinh Kiến Quốc không?”
Hoàng Song Thư nhắc một chiếc ghế đến ngồi cạnh giường của Trần Thanh Thảo rồi kín đáo hỏi.
Trần Thanh Thảo vừa nghe vậy, gương mặt vốn đang đỏ ửng lại hiện lên vẻ hoảng sợ và chột dạ.
Cô cao ngạo hất cằm lên, lắc đầu mạnh miệng nói: “Em không có, làm sao em lại lo lắng cho Đinh Kiến Quốc chứ? Bác sĩ cũng nói anh ấy không sao rồi, hơn nữa mặc dù lần này anh ấy cứu em thì em cùng lắm chỉ có thể nói cảm ơn với anh ấy mà thôi, anh ấy đã có vợ rồi.”
“Em đang ghen hả?”
Cuối cùng Hoàng Song Thư cũng hiểu được Trần Thanh Thảo đang mẫu thuẫn chuyện gì, Trần Thanh Thảo đang ghen, bởi vì chuyện kết hôn của Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc nên mới ghen.
Trần Thanh Thảo chắc chắn không biết chuyện Đinh Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa kết hôn, nhưng anh lại chưa từng chạm vào cô ta.
Người vợ Lý Mộc Hoa này, trong lòng Đinh Kiến Quốc chả có chút phân lượng nào cả.
“Em không có ghen, tại sao em phải ghen chứ?” Trần Thanh Thảo nhíu mày, không vui nhìn Hoàng Song Thư.
Hai người Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên chút buồn cười.
“Em có biết không? Mặc dù Đinh Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa đã kết hôn rồi nhưng cho đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa từng chạm vào Lý Mộc Hoa.”
Trần Thanh Thảo vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức trợn trừng thật lớn, không thể tin được mà nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư.
Hai người họ đang nói gì thế? Đinh Kiến Quốc chưa từng chạm vào Lý Mộc Hoa sao?
Trần Thanh Thảo trơ mắt nhìn Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa rời đi, trong đầu vẫn luôn quẩn quanh câu nói trước đó.
Đinh Kiến Quốc không hề chạm vào Lý Mộc Hoa?
Đinh Kiến Quốc… anh không chạm vào Lý Mộc Hoa.
Khi Đinh Kiến Quốc tỉnh lại đã là mười một giờ trưa, lúc này ánh nắng mặt trời rọi vào khắp phòng vô cùng ấm áp, chiếu sáng gương mặt người đàn ông.
Lý Mộc Hoa rót nước trở lại thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đã tỉnh, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
“Kiến Quốc, anh tỉnh rồi sao?” Lý Mộc Hoa đặt bình nước xuống, đi đến bên cạnh Đinh Kiến Quốc.
Anh ho khan vài tiếng, bởi vì động đến vết thương sau lưng nên gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, hiện lên chút khó chịu nhàn nhạt.