Trần Quân Phi mở cửa xe, đi tới bên cạnh Hoàng Song Thư, Sau khi bể bé Gạo Tẻ xuống, anh tiến đến định đỡ Hoàng Song Thư. Nhưng cô lại tránh tay của anh, mặt không cảm xúc bước xuống xe. Nhìn bộ dạng này của Hoàng Song Thư, đột nhiên một tia lạnh lẽo xuất hiện trong đáy mắt của anh. “Anh hai ơi, bé Gạo Tẻ đói bụng.” Cô bé sờ sờ cái bụng đang đói lã của mình, thấy biểu cảm lạnh lùng vô cùng kỳ quái của Trần Quân Phi. Cô bé nhịn không được mở miệng nói.
Trần Quân Phi thu khí lạnh trên người minh lại, gương mặt căng thẳng. Anh năm lấy tay của bé Gạo Tẻ, quay sang nói với Hoàng Song Thư: “Hoàng Song Thư, đừng để tôi tức giận” Cô cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói: “Có lúc nào mà cậu chủ Phi không tức giận đâu?” Ánh mắt Trần Quân Phi càng lúc càng âm u, lúc anh còn định nói gì đó thì Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây bước từ trong ra, thấy bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, họ lập tức nói: “Quân Phi, Song Thư, mau đến ăn cơm thôi.”
“Vâng.” Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, sau đó dẫn bé Gạo Tẻ đi về phía bọn người Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân liếc nhìn Điền Thanh Mây, ý bảo bà ấy đưa Trần Quân Phi đến phòng ăn, Điền Thanh Mây gật đầu, nhanh chóng lôi kéo Trần Quân phi vào.
Vũ Khả Hân đi đến bên cạnh Hoàng Song Thư, bà ấy vươn tay, hiền từ nói: “Song Thư, hôm nay di có hầm canh cá để cháu bồi bổ thân thể, cho nên cháu phải uống thật nhiều vào, biết không?”
“Cám ơn ạ.” Hoàng Song Thư có ấn tượng rất tốt với Vũ
Khả Hân, biểu cảm cũng không lạnh lùng như lúc này nữa. “Thàng bé Quân Phi này bây giờ đã thay đổi rồi, nó thật sự rất thích cháu.” Ảnh mắt Vũ Khả Hân phức tạp nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Song Thư.
Cô nhìn Vũ Khả Hân, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: “Nhưng mà thật sự cháu không còn thích anh ấy nữa ạ.” Bỏ lại những lời này, Hoàng Song Thư lập tức đi thẳng vào trong biệt thự. Cô sẽ sống, nhưng chỉ để trá thù, để trả thù mà thôi. Anh mắt Vũ Khá Hân mang theo một chút lo lãng nhìn bóng lưng của Hoàng Song Thư, nụ cười tràn đầy chua xót.
Vân Hạ, chị có thể giúp được gì cho con của em đây? Chị thật sự không hy vọng hai đứa nó sẽ đi đến tận cùng của vực sâu thù hận, “Oa oa oa.” Lúc Hoàng Song Thư trở lại biệt thự, cả người đều lạnh lẽo. Toàn bộ người ở nhà họ Trần đều biết, cô sắp trở thành cô chủ lớn của nhà họ Trần. Bọn họ vẫn luôn cung kính với Hoàng Song Thư, nhưng mà cô đối với người nào cũng rất lạnh nhạt, nhất là với Trần Quân Phi.
Nhà họ Trần bao trùm trong một tầng khí lạnh, cũng may ở nhà họ Trần còn bé Gạo Tẻ, nên bầu không khí mới hòa dịu đôi chút. “Cô chủ, cậu chủ nhỏ lại khóc nữa rồi.” Người giúp việc sốt ruột đi đến phòng của Hoàng Song Thư, nói với Hoàng Song Thư đang ngồi xem tạp chí.
Ngay cả tiệc đầy tháng của đứa bé mà cô cũng không đến dự, mặc dù Trần Quân Phi rất muốn Hoàng Song Thư đến dự, nhưng cô lại từ chối. Hoàng Song Thư ở nhà họ Trần cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn con trai của mình một lần, cô vẫn luôn ở lỳ trong phòng của mình. “Khóc thì cho uống sữa.” Hoàng Song Thư lạnh nhạt mở một trang tạp chí ra xem, quét mắt sang người giúp việc đang sốt ruột ở bên cạnh.
Sắc mặt của người giúp việc có hơi khó coi, lúng ta lúng túng nói: “Hôm nay vú em có chuyện phải làm, cậu chủ nhỏ không thích uống sữa bot. Cô chú có muốn ôm cậu ấy không?
Tôi đi chuẩn bị sữa đề cậu chủ nhỏ uống.”
“Không cần, nó muốn khóc thì cứ để nó khóc đi.”
Hoàng Song Thư van bất động, không lộ ra chút biểu tình nào. Người giúp việc nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của cô, thở dài một hơi, không còn cách nào khác đành rời khỏi phòng của Hoàng Song Thư. Sau khi người giúp việc rời đi, trên mặt Hoàng Song Thư hơi trầm xuống một chút. Cô dùng sức bầu chặt mấy ngón tay vào quyển tap chí. “Cậu chủ” Người giúp việc vừa mới rời khỏi phòng của Hoàng Song Thư, trên đường đi lại gặp được Trần Quân Phi đang xuống cầu thang. Người giúp việc lập tức cung kính chào hỏi.
Hôm nay Trần Quân Phi không đến công ty mà chỉ tham dự cuộc họp qua video. Ánh mắt của anh có hơi xa xăm nhìn về phía phòng của
Hoàng Song Thư, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy… còn chưa chịu đến gặp con trai sao?”
“Đúng… đúng vậy a” Người giúp việc thấy vẻ mặt có chút u ám của Trần Quân Phi, ngay lập tức nhỏ giọng trả lời. “Bể đứa nhỏ đến đây đi” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, hít thở sâu một hơi rồi mới ra lệnh cho người giúp việc. Người giúp việc lập tức đi đến phòng trẻ em, bể bé cưng đang khóc đến mặt đỏ lựng giao cho Trần Quân Phi.
Anh vươn tay sờ vào gương mặt của non nớt của đứa bé, thở dài nói: “Bố con lớn lên ai gặp cũng thích, làm sao đến con thì lại không được yêu thương rồi?”
Bé cưng bĩu bĩu môi, mặt phượng to tròn tràn đầy tủi thân nhìn Trần Quân Phi. Thắng bé giống như muốn nói rằng tất cả đều là lỗi của Trần Quân Phi đấy, nếu không thì tại sao mẹ lại không chịu gặp mình. “Bố mang con đến tìm mẹ” Trần Quân Phi củi đầu xuống, hôn lên cái trán trắng mịn của đứa bé.
Hình như bé cưng hiểu được Trần Quân Phi đang nói cái gì, nám tay nhỏ xinh quơ trên không, miệng bì bõm ê a không biết đang nói cái gì.
Trước đây Trần Quân Phi từng chăm sóc bé Gạo Tẻ, nên cũng có chút kinh nghiệm về việc chăm em bé. Nhưng dù sao đây cũng là con trai của mình, lòng của Trần Quân Phi cũng có chút kích động, anh vụng về vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, nhe giọng nói: “Bổ sẽ không để cho mẹ con bỏ rơi con.” Gần đây, để cải thiện mối quan hệ của Song Thư và con trai mình, Trần Quân Phi kêu người tăng thêm lượng thực phẩm tăng sữa trong thức ăn. Trước đây Hoàng Song Thư vẫn luôn ở bệnh viện cho nên mới không có sữa, bây giờ chỉ cần thúc đẩy tiết sữa là được rồi. “Hoàng Song Thư, con trai của chúng ta đói bụng rồi. Em cho thằng bé uống một chút đi.” Trần Quân Phi bế bé cưng mắt đang đỏ hoe đi vào phòng của Hoàng Song Thư, anh đặt đứa nhỏ vào lòng cô.
Hoàng Song Thư cũng không ngờ là Trần Quân Phi lại đột nhiên giao đứa bé cho mình, cả người cô đều cứng đờ lại. Ánh mắt u ám của Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư, bâng quơ nói: “Tôi còn công việc cần phải xử lý. Nếu em thật sự muốn nhìn con khóc đến chết thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Trần Quân Phi thật sự rời khỏi phòng của Hoàng Song Thư. “Oa oa oa” Bé cưng đói không chịu được, bộ dạng vô cùng tủi thân năm trong lòng Hoàng Song Thư đang đờ người ra. Lần đầu Hoàng Song Thư thấy con của mình, nhìn cục bông trắng mịn nhỏ trong lòng mình, tiếng khóc lại vô cùng to, điều này khiến trái tim của Hoàng Song Thư đang cứng rắn kia bỗng mềm mại lại không ít.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào gò má của bé cưng, thắng bé khóc đến khó chịu, lập tức năm lấy tay của Hoàng Song Thư bỏ vào trong miệng của mình. Cảm giác mềm mại kia kích thích lòng của Hoàng Song Thư, cô hơi sợ hãi nhìn đứa bé trong lòng mình, lại không dám ném đứa bé xuống. “Đừng khóc… mẹ ở day.”
Cuối cùng, sự cứng rắn của Hoàng Song Thư bị phá tan, cô không còn cách nào thể hiện vẻ mặt cứng rắn trước mặt đứa nhỏ được.
Đây là đứa nhỏ chảy cùng một dòng máu với cô, là đứa con do cô sinh ra. Mặc kệ bố của nó để cô phái cảm hận như thế nào, suy cho cùng… đứa nhỏ vẫn vô tội.
Hoàng Song Thư vén áo của mình lên, để ngực lại gần miệng đứa bé. Bàn tay của đứa bé nấm lại, theo bản năng mút vào. Nhìn khuôn mặt non nớt đáng thương của đứa nhỏ, lòng của Hoàng Song Thư mềm nhũn ra.
Mà cô cũng không biết rằng biểu cảm này của mình đều bị Trần Quân Phi thu vào trong mắt. Ánh mắt người đàn ông biến đổi nhiều lần, môi anh cong lên, mím môi đi vào phòng. Lúc Hoàng Song Thư không có thời gian phản ứng, lập tức ôm lấy eo cô. “Song Thư, chúng ta ở bên nhau như thế này cả đời được không?” Giọng của người đàn ôm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
Môi của Hoàng Song Thư hơi mím lại, cả người cô cứng đờ. Cô che giấu cảm xúc trong mắt mình lại, mặc cho Trần Quân Phi tùy ý mập mờ hôn lên cổ mình. Không biết đã qua bao lâu, bé cưng đã ăn no, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Trần Quân Phi giao đứa bé lại cho người giúp việc chăm sóc. Anh ôm lấy Hoàng Song Thư, đặt cô lên trên giường lớn, cơ thể cường tráng đè lên người Hoàng Song Thư.
Phụ nữ sau khi sinh con đặc biệt quyển rũ, nhất là bộ ngực lớn hơn rất nhiều kia. Một tay Trần Quân Phi bao trọn lấy, phóng tung xoa xoa.
Hành động càn rỡ của Trần Quân Phi khiến cá người Hoàng Song Thư nóng lên. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng yêu kiều, nhịn không được khàn giọng nói với anh: “Trần Quân Phi, buông tay ra… đừng…”
“Ở bên tôi, được không?”
Trần Quân Phi lưu luyến can vào cổ của Hoàng Song Thư, cất giọng nặng nề. Hoàng Song Thư khẽ mở mắt, đôi mắt ngập nước kia ánh lên những biểu cảm khó diễn tả bằng lời. Dáng vẻ phụ nữ quyến rũ động lòng người kích thích cơ thể của Trần Quân Phi, anh gầm nhẹ một tiếng, động tác thô lỗ xông vào cơ thể của người phụ nữ.
Hoàng Song Thư bị đau kêu một tiếng, nước mắt theo đó chảy xuống. Cảm giác vừa đau khổ vừa vui sướng như muốn nuốt sống cả người cô. Cô vịn lấy thân thể của Trần Quân Phi, cảm nhận sự tiến công mạnh mẽ của người đàn ông.
Quan hệ của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đã ổn hơn, điều này khiến Vũ Khả Hân và Điện Thanh Mây không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí Trần Quân Phi đã thu xếp xong chuyện kết hôn của mình với Hoàng Song Thư, chỉ chờ cô gật đầu đồng ý.
Lúc Hoàng Song Thư rảnh rồi sẽ chơi đùa với con trai một chút, phần lớn thời gian còn lại đều bận công việc của mình.
Cô không biết đó là sở thích hay chi là ghi lại những chuyện mình trải qua. Hoàng Song Thư đã viết lại cuộc đời mình thành một quyển tiểu thuyết, được độc giả săn đón và cuối cùng thu hút được sự chú ý của một đạo diễn nổi tiếng trong giới. Ông ấy muốn chuyển thể tiểu thuyết này của cô thành kịch bản phim truyền hình.
Hoàng Song Thư chưa bao giờ thử qua kịch bản cải biên, cô rất sảng khoái đồng ý. Hoàng Song Thư bắt đầu bận rộn chuyện biên kịch. Ba tháng sau, kịch bản đầu tiên của cô ra đời, đạo diễn nói cho cô biết kịch bản của cô sẽ bắt đầu ghi hình. Hoàng Song Thư rất vui vẻ, lúc cô không có gì làm sẽ bắt đầu hình dung về kịch bản và viết chúng ra.
Bên trong phòng làm việc.
Trân Quân Phi lật xem kịch bản mà cấp dưới đưa đến, cảnh môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt vốn anh tuấn lạnh lùng lại lóe lên chút âm u nhàn nhạt.
Minh Cường nhìn Trần Quân Phi, lo lăng hói anh: “Cậu chủ, kịch bản này có vấn đề gì không?”
“Không có gì, cậu cho người bắt đầu chuẩn bị đi, Đây là kịch bản đầu tay của cô ấy, nhất định phải tuyên truyền thật tốt một chút.”
Trần Quân Phi ném kịch bản qua cho Minh Cường, nhàn nhạt nói. “Vâng, tôi sẽ nói với ông chủ bên kia.”
Minh Cường gật đầu, cầm kịch bản rời đi. Sau khi Minh Cường rời khỏi, ánh sáng trong căn phòng dần dần trở nên tối đen lại. Ngũ quan của người đàn ông bị bao phủ bởi một tầng u ám và kinh khủng khó tả.