Dứt lời, Vũ Phương Thủy lập tức cúp điện thoại, cô ta mặc vội quần áo, sau đó chay tới quán bar tìm Phan Huỳnh Bảo.
Lúc cô ta tới đến nơi, Phan Huỳnh Bảo đã say đến nỗi điện dại rồi, anh ấy liên tục nắm chặt quần áo của phục vụ trong quán bar, miệng cứ lầm bầm người ta tìm vợ lại cho mình.
“Cậu Huỳnh Bào.” Vũ Phương Thùy nhìn về mặt bất đắc dĩ của phục vụ, cô ta liếc mắt nhìn một cái như ngỏ ý xin lỗi, sau đó tiến tới đỡ cơ thể loạng choạng của Phan Huỳnh Bảo.
“Lê Châu Sa… tôi… tôi chỉ cần Lê Châu Sa thôi… Có nghe không hà, trả Lê Châu Sa… Mau trà cô ấy lại cho tôi đi… Trả Lê Châu Sa lại cho tôi.” Cặp mắt màu xanh lục của Phan Huỳnh Bảo lúc này bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mịt, nhưng nhìn vào lại thấy rất hút hồn.
Anh ấy nhìn chằm chằm Vũ Phương Thùy, gian dữ hét lên với cô ta.
Vũ Phương Thủy nhìn bộ dạng này của Phan Huỳnh Bảo, lòng cô ta càng thêm thâm trầm tức tối.
Lại là Lê Châu Sa? Những lần Phan Huỳnh Bảo trở nên thảm hại như vậy đều là vi Lê Châu Sa. Hiện giờ cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc người phụ nữ tên Lê Châu Sa đó tốt hơn cô ta ở điểm nào chứ? “Tôi đưa anh đi tìm Lê Châu Sa.” Vũ Phương Thủy thẩm chôn giấu cảm xúc của mình, cô ta nhìn Phan Huỳnh Bảo nói với thái độ cực kỳ ôn hòa.
Phan Huỳnh Bảo ngần người nhìn cô ta, nét mặt mừng rỡ của anh ấy lúc này trông chẳng khác gì một đứa trẻ. Tiếp đó, giọng nói ni non của Phan Huỳnh Bào lại vang lên: “Thật… thật không? Cô sẽ đưa tôi… đi tìm Lê Châu Sa sao?”
Vũ Phương Thùy đặt tay anh ấy lên vai mình, động tác như muốn dìu Phan Huỳnh Bảo đi, trong lòng cô ta lúc này đang cố nén suy nghĩ đi giết Lê Châu Sa xuống đáy lòng, thấp giọng nói: “Ừ… tôi đưa anh… đi tìm Lê Châu Sa, vậy được chưa?”
“Lê Châu Sa… Anh… yêu em… xin em, đừng rời bỏ anh… Anh sai rồi… anh không nên uống rượu, Lê Châu Sa, Lê Châu Sa..” Phan Huỳnh Bảo đã thật sự say rối, anh ấy không còn dáng vè hững lar hay kiêu ngạo như thường ngày nữa, mà thay vào đó lại là một Phan Huỳnh Bào dang cầu xin sự tha thứ, trông anh ấy lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ mắc lỗi với bố mẹ chủng cả.
Vũ Phương Thùy diu Phan Huỳnh Bảo lên xe, sau đó cô ta cũng chui vào xe ngồi, mở miệng nói với tài xế địa chỉ tới tiếp theo, kêu tài xế đưa hai người họ về.
Ngồi trong xe, Phan Huỳnh Bảo vươn tay ôm Vũ Phương Thùy, miệng thì không ngừng kêu tên Lê Châu Sa.
Vũ Phương Thùy vươn tay, nhe nhàng vuốt ve từng bộ phận trên khuôn mặt anh ấy, đáy mắt cô ta hiện lên sự si mê và cố chấp đến tột độ.
“Cậu Huỳnh Bào… Em cũng… rất yêu anh, anh quên Lê Châu Sa đi không phải sẽ tốt hơn sao? Người phụ nữ đó vốn dĩ không xứng với anh.”
“Lê Châu Sa…” Phan Huỳnh Bảo ni non kêu tên Lê Châu Sa, trái tim Vũ Phương Thùy thì càng thêm đau đớn, điều này đã khiến nỗi hận cô ta dành cho Lê Châu Sa càng tăng vọt lên cao.
Phan Huỳnh Bảo thích Lê Châu Sa bao nhiêu, thì Vũ Phương Thủy cô ta càng muốn hủy hoại Lê Châu Sa bấy nhiêu. Cô ta nhất định phải… hủy hoại Lê Châu Sa… Vũ Phương Thủy ngẩng đầu, đôi mắt cô ta hiện lên sự tàn độc của một con thú hoang. Trong bóng tối, sự tối tăm quỷ quyệt tòa ra từ người cô ta khiến người ngoài nhìn vào phải sợ hãi.
“Châu Sa, cuối cùng em cũng tình rồi.” Hoàng Song Thư chăm sóc Lê Châu Sa cả buổi tối, cuối cùng cơ thể nóng hừng hực của cô ấy cũng giảm nhiệt.
Hoàng Song Thư tho phào một hơi, lúc cô đang cảm thấy mệt mỏi định giơ tay xoa xoa huyệt thái dương thì đúng lúc nhìn thấy lông mi Lê Châu Sa giật giật.
Hoàng Song Thư vội tới cầm tay Lê Châu Sa, khi thấy đôi mắt cô ấy đã chịu mở lại, cô vui vẻ kêu tên Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhíu mày, mơ hồ mờ mắt, sau khi nhìn thấy người trước mắt mình là Hoàng Song Thư, mí mắt cô ấy lại căng ra.
“Em khó chịu chỗ nào sao?” Hoàng Song Thư bưng một cốc nước ấm lên, cô đưa đến bên miệng Lê Châu Sa, nhìn cô ấy dò hỏi.
Lê Châu Sa lắc đầu, cô lại nhắm mắt thêm lần nữa, như muốn cơn hôn mê được tiếp tục.
Hoàng Song Thư bất lực cười gượng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lần thử hai Lê Châu Sa tỉnh lại là mười một giờ sáng hôm sau. Cô mơ màng mở to hai mắt, sau khi phát hiện mình vẫn nằm trong phòng, cô ấy sững sờ hưởng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thầy Lê Châu Sa cứ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt Hoàng Song Thư hiện lên sự bất lực, cô vươn tay nắm chặt lấy tay Lê Châu Sa, nhẹ giọng nói: “Châu Sa, em đừng trách Huỳnh Bải, là do cậu ấy quá lo lắng cho em thôi.”
“Chị hai… em thấy đói bụng rồi.” Dường như Lê Châu Sa muốn cự tuyệt mọi câu nói có tên Phan Huỳnh Bảo, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư nói với giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
Hoàng Song Thư há mồm, cô đang muốn nói giúp Phan Huỳnh Bào mấy câu, nhưng thật không ngờ, Lê Châu Sa thậm chí còn không muốn nghe thấy tên anh ấy nữa là khác. Rơi vào bước đường cùng, cô đành phải đứng dậy, kêu quản gia đưa đổ ăn tới.
Sau khi ăn xong bữa sáng, tâm trạng Lê Châu Sa đã tốt hơn rất nhiều. Cô nhìn Lê Châu Sa phần chan hắn lên như vậy thi nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, chi và anh Quân về trước, nếu em có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho chị đấy, biết chưa hà?”
Nghe cô nói vậy, Lê Châu Sa ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: “Chị hai… Mấy ngày tới, em có thể tới nhà họ Trần ở được không?”
Hoàng Song Thư nghe thấy vậy, cô liếc mắt nhìn Lê Châu Sa, sau đó lập tức trà lời: “Cơ thể em bây giờ vẫn còn yếu lắm, hay là đợi đến lúc em…”
“Không… em không muốn nghỉ ngơi ở chỗ này, đặc biệt là… nghi ngoi trong chính căn phòng này thì lại càng không.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa hiện lên vẻ quật cường, cô ấy nhìn thằng Hoàng Song Thư rồi nói.
Hoàng Song Thư nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ kiên trì nhưng không ít sự hờ hững lạnh nhạt của Lê Châu Sa, cuối cùng cô đành chạy đi nói chuyện với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi lên phòng Lê Châu Sa, anh nhìn thấy sự kiên trì hiện rõ trong mắt cô ấy, biết rõ cô ấy đã quyết định phải rời khỏi Phan Huỳnh Bảo nên đành chịu. Dù sao thì đây cũng là chuyện giữa hai vợ chống cô ấy, anh không the cam cô ấy ly hôn với em trai minh, lại càng không thể chen lời vào nói những chuyện không đâu. Cuối cung dành phải đồng ý để Lê Châu Sa dọn đến nhà họ Trần Ở, …
“Cậu Huỳnh Bào, cuối cùng anh cũng tinh roi.” Ở một căn phòng xa lạ khác, Phan Huỳnh Bào đang cảm thấy đầu óc choáng váng vì tối quả đã uống quá nhiều rượu.
Anh ấy ngồi trên giường, giơ tay gõ go vào đầu. Lúc thấy Vũ Phương Thùy bê một chén cháo tới rồi nói với mình bằng giọng điệu dịu dàng đó, khuôn mặt anh ấy lập tức khôi phục lại vẻ hung ác nham hiểm như cũ.
Phan Huỳnh Bảo nheo mắt nhìn vè mặt vui sướng đó của Vũ Phương Thùy, giọng nói của anh lạnh thêm vài phần: “Tại sao tôi lại ở đây?”
“Tối hôm qua anh uống say, cậu phục vụ ở quầy bar đó đã gọi điện kêu em tới đón anh về. Sao vậy, anh còn đau đầu sao?” Vũ Phương Thùy cụp mắt xuống, làm ra bộ dạng dịu dàng hòa nhã giống một cô vợ nhỏ, cô ta lo lắng nhíu mày nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.
“Tôi đã ngủ… bao lâu rồi?” Phan Huỳnh Bảo lật chăn ra rồi xuống giường xỏ giày, giọng nói anh ấy hơi khân khản, ngữ điệu lạnh lùng mà xa cách.
Nhìn động tác vô tình đó của Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm. Cô ta cắn môi, hình như cô ta dang tức giận nhìn Phan Huỳnh Bào thì phải.
“Anh không ngủ lâu lắm dâu, anh Huỳnh Bảo, anh ăn lót bụng trước đi đã, tối hôm qua anh đã uống nhiều rượu lắm đấy…”
“Vũ Phương Thủy, tốt nhất cô đừng khiêu chiến với sự kiện nhẫn của tôi, mau giết đứa con trong bụng cô ngay đi, nếu cô không làm, tôi sẽ tự mình làm.” Phan Huỳnh Bào ngẩng đầu, chiếc cằm tinh xảo nhưng tòa ra sức lạnh đó chia ra, khuôn mặt điển trai cuốn hút ấy như tạo nên phong ba bão táp trong lòng đối phương. Giọng nói lạnh nhạt vang lên như khuấy đảo sự sợ hãi đến tột cùng của Vũ Phương Thùy.
Khuôn mặt Vũ Phương Thùy trở nên trắng bệch, cô ta nhìn Phan Huỳnh Bào với ảnh mắt tràn đầy nỗi đau và khổ sở, mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Đây cũng là con anh mà, anh nhẫn tâm muốn giết nó thật sao? Không phải cô Châu Sa đã không thể sinh con được nữa rồi à? Anh Huỳnh Bảo, em xin anh, em sẽ đưa đứa trẻ này đi, sẽ không để nó quấy rầy anh và cô ấy nữa.”
“Tôi đã nói rồi, đừng có khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi. Tôi không yêu cô, thich cô thì càng không. Nếu cô không muốn ra tay với đứa nhỏ này thì để tôi ra tay, tôi tuyệt đối không cho phép cô dùng đứa trẻ này làm tổn thương Lê Châu Sa thêm nữa.” Sắc mắt Phan Huỳnh Bảo bình tĩnh lạnh lùng đến đáng so, anh ấy nhìn thang Vũ Phương Thủy nói.
Lời nói tuyệt tình của người đàn ông ấy vang lên đã khiến trái tim Vũ Phương Thùy đau như bị ai giằng xé.
“Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu cô không phá cái thai đó đi, thì tôi sẽ ra tay.” Phan Huỳnh Bảo không thèm quan tâm tới khuôn mặt trắng bệch của Vũ Phương Thùy, sau khi ném cho cô ta mấy lời nhẫn tâm tàn độc này thì lập tức rời đi, không thèm ngoái đầu lại nhìn lấy một lần.
Vũ Phương Thùy đứng trơ mắt nhìn bóng dáng Phan Huỳnh Bảo khuất dần, sức lực trong người cô ta dường như đã bị rút cạn trong khoảnh khắc anh ấy nói ra câu đó.
Cô ta ngồi bệt xuống đất, giơ tay so lên bụng mình, nhớ lại thái độ lạnh nhạt hung ác của Phan Huỳnh Bảo đổi với mình, khóe môi cô ta khẽ cong lên thành một đường, trông vô cùng tàn ác.
Phan Huỳnh Bào… Anh muốn em giết quân cờ này đi sao? Ha… Anh đừng có mo…
“Tôi muốn gặp cô.” Bốn giờ chieu, Lê Châu Sa cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn trước nên muốn đi dạo trong hoa viên nhà họ Trần, nhưng vừa mới đến giàn nho ngồi thì lại nhận được tin nhắn của Vũ Phương Thủy,
Nhìn dòng tin nhắn trơ trên đó, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái của Lê Châu Sa hiện lên sự thờ d.
Cô ấy không nói thêm gì nữa mà trực tiếp rời khỏi nhà họ Trần, kêu tài xế đưa mình tới quán cà phê Hoa Hồng.
Khi vừa bước chân vào quán cà phê, Lê Châu Sa đã xác định được vị trí cạnh cửa sổ là nơi người phụ nữ đó đang ngồi. Dĩ nhiên, Vũ Phương Thùy cũng nhận ra sự xuất hiện của Lê Châu Sa, cô ta đứng dậy, miệng nở nụ cười với Lê Châu Sa nói: “Chào cô Sa.”
Lê Châu Sa không tính số đo với cách xưng hô của Vũ Phương Thùy, nét mặt cô ấy vẫn không thể hiện cảm xúc gi: “Cô gọi tôi tới đây để nói chuyện gì?”
Vốn dĩ cô ấy nghĩ Vũ Phương Thùy dã từ bỏ, nhưng thật không ngờ, cô ta lại cổ chấp chui vào quan hệ giữa hai người, vô liêm sỉ bám lấy Phan Huỳnh Bào.
Vũ Phương Thùy đã cướp đi toàn bộ sự kiện nhẫn và thiện lương vốn có của Lê Châu Sa, lúc này cô ấy cực kì chán ghét Vũ Phương Thùy, cuc kỳ chán ghét…
“Tôi biết cô rất chán ghét tôi.” vũ Phương Thùy như nhìn thấu suy nghĩ của Lê Châu Sa vậy, bên môi cô ta nở một nụ cười chua xót, nhìn Lê Châu Sa nói với giọng khàn khàn.
Lê Châu Sa nhưởng mày, cô ấy không phản bác câu nói của Vũ Phương Thùy, chi chậm rãi cầm muỗng cà phê, nhẹ nhàng khuấy khuấy cà phê trong cốc.
“Nếu cô đã biết tôi chán ghét cô giống như là chán ghét một con gián, thì cô còn mời tôi tới đây để làm gì?”
Lê Châu Sa hờ hững nói trắng ra, khiến Vũ Phương Thùy cười nhẹ một tiếng, cô ta ngầng đầu, vẻ mặt ngại ngùng và ánh mắt nhu nhược kia dường như đã biến mất, thay vào đó là sự khiêu khích.
“Vì sao tôi lại mời cô ra đây sao? Người thông minh như cô đây chắc cũng đoán ra được rồi nhi.”
Thái độ của Vũ Phương Thùy lúc này, Lê Châu Sa chưa từng nhìn thấy bao giờ. Lê Châu Sa nhớ rõ, lần đầu cô ấy gặp Vũ Phương Thùy, cô ta là một cô gái nhút nhát lại hay ngại ngùng. Cả chuyện trước đây Vũ Phương Thủy đã từng ly hôn, cuộc sống hôn nhân của cô ta không được hạnh phúc, khi ấy Lê Châu Sa còn thấy đồng cảm với cô gái này là dẳng khác.
“Tôi không biết vì sao cô mời tôi ra đây.” Lê Châu đặt lại cái muong vào ly cà phê, đôi mắt lạnh bằng nhìn chằm chằm Vũ Phương Thủy.
“Tôi có con với Phan Huỳnh Bảo, cô Sa, chuyên này đúng là tôi sai, tôi muốn nói lời xin lỗi cô. Nhưng dù gì chuyện cũng đã xày ra rồi, nếu giờ tôi mở mồm nói lời xin lỗi, chẳng phải sẽ bị coi là giả tạo sao?” Sắc mặt Vũ Phương Thùy hoi tái đi, cô ta nhìn Lê Châu Sa với ảnh mắt oan ức.
Nhìn dáng vè khổ sở này của Vũ Phương Thùy đúng là đáng thương thật, Lê Châu Sa thảm cười khẩy trong lòng.
“Nếu cô biết như vậy là giả tạo, thì đừng nói nữa.” Dứt lời, Lê Châu Sa lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Cô ấy không muốn gặp Phan Huỳnh Bảo, cũng không muốn gặp Vũ Phương Thùy. Dĩ nhiên, đứa con trong bụng cô ta, cô ấy càng không muốn gặp hay muốn nghĩ đến.
Chỉ cần tưởng tương đứa nhỏ này là con của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà cầm dao thọc chết Vũ Phương Thùy, hay thậm chí là chọc chết đứa con trong bụng cô ta rồi lôi ra ngoài.
“Cô Sa, giờ cô đã không thể mang thai nữa rồi. Không lẽ cô muon anh Huỳnh Bào cũng không thể có con cháu gì sao?”