Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281


Tôi nằm lấy tay Bánh Gạo, lắc đầu nói với thằng bé: “Mẹ không sao, mẹ chì rất nhớ bổ con.” “Con nghe thấy giọng nói của bố, bổ đến đây đón


chúng ta, mẹ, chúng ta đi tìm bố được không?”


“Được.” Tôi muốn gặp Trần Thanh Vũ, cho dù bây giờ tôi có như thế nào, tôi cũng muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ.


Tôi ôm Bánh Gạo, cố hết sức đi về phía cửa, nhưng còn chưa đi ra ngoài đã bị bào vệ ngăn càn.


Trước khi Phan Huỳnh Đức rời đi, anh ta không cho tôi rời khỏi phòng, bây giờ tôi cũng không biết anh ta đang nói gì với Trần Thanh Vũ.


“Ông chủ nói, không được để cô ra khỏi phòng một bước.” Bảo vệ ở hai bên dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn tôi nói.


Tôi nhíu mày, liếc nhìn bào vệ rồi nắm chặt tay lại:”Nếu tôi cử đi ra ngoài thì sao?”


“Mong cô đừng làm chúng tôi khó xử” Bảo vệ nhìn tôi bằng ánh mất ái ngai rói nói. “Me.” Bánh Gạo hơi sợ hãi khi nhìn tư thế nghiêm túc của bảo vệ, thằng bé khê kéo áo tôi.


Tôi vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Bánh Gạo, ý bảo thằng bé đừng lo lắng.


“Tôi muốn đi ra ngoài, các người không ngăn cản được tôi đâu, trừ phí các người muốn tôi chết ở đây” Tôi nói như đang uy hiếp bọn họ.


Quả nhiên, nghe tôi nói xong, khuôn mặt hai người bảo vệ đều trở nên khó coi.


“Tôi muốn gặp Trần Thanh Vũ, muốn gặp chống tôi, chuyện tôi muốn làm, ngay cả Phan Huỳnh Đức cũng không cản được, huống chi là hai người?” Tôi nghiêng đầu nhìn họ, lạnh nhạt nói.


Nghe tôi nói như vậy, hai người lập tức biết điều mà tránh đường.


Xem ra, họ cũng biết tình trạng của tôi nên không dám chọc giận tôi.


“Bánh Gạo, chúng ta đi tìm bố thôi.”


Tôi nắm tay Bánh Gạo nói.”Vâng” Bánh Gạo vui vẻ gật gật đầu.


Nhìn khuôn mặt non nớt của Bánh Gạo, hốc mắt


của tôi bắt đầu đò lên. Bánh Gạo… mẹ không muốn rời đi, không muốn chết, làm sao bây giờ? Rốt cuộc tôi phải làm sao bây giờ?


“Huỳnh Bảo Nhi.” Lúc tôi và Bánh Gạo xuống lầu, tôi chưa kịp nhìn rõ thì có một bóng đen lao về phía tôi ôm tôi thật chặt.


Tôi vỗ bà vai Trần Thanh Vũ nói: “Trần Thanh Vũ, anh làm em đau.”


“Huỳnh Bảo Nhi… chết tiệt, em có biết anh tim em bao lâu không? Em muốn hủ anh chết sao?”


“Em biết.” Tôi nhìn khuôn mặt tuần tú tiểu tuy của Trần Thanh Vũ, đau lòng nhẹ nhàng sở lên mặt anh.


“Huỳnh Bảo Nhi, anh thật sự rất muốn bóp chết em, thật sự rất muốn. Trần Thanh Vũ tức giận nhìn tôi, nhưng sau đó anh chỉ củi đấu lưu luyến hôn lên cánh môi tôi như muốn dùng độ ẩm của anh để trấn an tôi.


“Trần Thanh Vũ, nơi này không thích hợp.” Tôi đỏ mặt đẩy Trần Thanh Vũ ra.


Lúc này Trần Thanh Vũ mới buông tôi ra Anh thờ hồn hển, nhìn chăm chú vào mắt tôi.”Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta về nhà đi.” “Đứng lại, giao Mai Linh Chi ra trước đi.”


Không biết Phan Huỳnh Đức đã đứng sau chúng tôi từ bao giờ, lúc Trần Thanh Vũ nói muốn đưa tôi về nhà, anh ta bỗng vươn tay ngăn cản Trần Thanh Vũ và tôi.


Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, rũ mi måt xuống.


Phan Huỳnh Đức, về Mai Linh Chi, tôi đã sắp xếp Xong rồi, cậu không cần nhúng tay vào chuyện này”


“Anh muốn làm gi? Trần Thanh Vũ, Mai Linh Chi là người duy nhất có thể cứu Huỳnh Bảo Nhi, anh muốn làm như thế nào?”


“Đây là chuyên của tôi, không liên quan đến cậu, chuyện cậu bắt Huỳnh Bảo Nhi và con trai tôi nhốt ở đây, tôi còn chưa tính số với cậu đầy.” Trần Thanh Vũ xụ mặt, dùng ảnh mắt lạnh như băng nhìn Phan Huỳnh Đức.


Phan Huỳnh Đức cũng không thoái nhượng, sắc mặt âm trầm nói: “Chuyện này không phải là do anh sao, nếu anh có thể cẩn thận một chút thi bây giờ bệnh của Huỳnh Bảo Nhi sẽ trở nên nguy kịch sao? Trần Thanh Vũ, anh vốn không có tư cách ở bên Huỳnh Bào Nhi, trả cô ấy lại cho tôi, tôi sẽ cứu cô ấy””Vợ của tôi, không cần cậu cứu”


“Trấn Thanh Vü.”


“Phan Huỳnh Đức.


Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức trợn mắt nhìn nhau, rõ ràng hai người là anh em sinh đôi mà cứ giống như kẻ thủ không đội trời chung vậy.


Tôi hoi tức giận nhìn Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức, vừa định muốn ngăn cản hai người họ thi một mùi máu tanh đột nhiên dâng lên trong cuống họng, tôi nhịn không được phun ra một ngụm máu.


“Huỳnh Bảo Nhi.”


“Me.”


Giọng nói của Bánh Gạo và Trần Thanh Vũ, còn có cà Phan Huỳnh Đức vang lên bên tai tôi, cả người tôi đều choáng váng, tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như đều đang xoay vòng, tôi không nhìn rõ lắm.


Tôi mờ miệng muốn gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng một chữ còn chưa nói ra, tôi đã ngất đi rồi.


Sau khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Thanh Vũ


Trần Thanh Vũ thấy tôi đã tỉnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi ôm chặt lấy tôi.


“Anh biết Mai Linh Chi và Phan Huỳnh Đức đã âm mưu bỏ thuốc vào rượu của minh, anh không có uống, không phát sinh bất cứ quan hệ gi với Mai Linh Chi, những gì trên báo chí chỉ do Phan Huỳnh Đức làm giả, nhưng chuyện Mai Linh Chi hạ độc với em, anh không kịp ngăn cản. Cô ta nói, chỉ cắn anh kết hôn với cô ta thi em sẽ được cứu.”


Tôi tức giận khi nghe những lời của Trần Thanh Vũ, trái tim lại cảm thấy khó chiu.


“Trần Thanh Vũ, anh nghe rõ cho em, nếu anh đảm đồng ý với Mai Linh Chi, em sẽ lập tức chết trước mặt anh.”


“Huỳnh Bảo Nhi, chết tiệt, em dám.” Dường như Trần Thanh Vũ đã bị lời nói của tôi kích thích, sắc mặt vốn vô cùng khó coi, giờ phút này lại toát ra khí lạnh làm cho người ta sợ hãi.


“Anh nhìn xem em có dám hay không? Em cành cáo anh, nếu anh dám làm ra loại chuyện này, em sẽ chết trước mặt anh, anh đã mang Mai Linh Chi đến đây đúng không?” Tôi nhấp môi, nhìn Trần Thanh Vũ nói.


Trần Thanh Vũ nhìn tôi không nói gì, nhưng đôi tay đang nằm lại thật chặt.


Tôi nhìn dáng vẻ của anh, mở miệng nói: “Có phảikhông?”


“Em muốn gặp Mai Linh Chi sao?”


“Cho em gặp cô ta một chút.” Tôi từ từ nói ra một câu, cố nén những cơn đau từ vị trí trái tim.


Huỳnh Bảo Nhi, anh muốn cứu em.”


“Nếu anh dùng cách đó để cứu em thì em tình nguyên chết, Trấn Thanh Vũ, những gì chúng ta nói, anh đã quên rồi sao?” Tôi nhìn vào mắt Trấn Thanh Vũ nói.


Cuối cùng, Trần Thanh Vũ cũng đồng ý.


Anh ôm tôi, dẫn tôi đi gặp Mai Linh Chi. Lúc chúng tôi di ra, Phan Huỳnh Đức và Bánh Gạo đều không ở ngoài, tôi định hồi thì Trần Thanh Vũ giống như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi nói: “Phan Huỳnh Đức đang chăm sóc Bánh Gạo.”


Biết Bánh Gạo đang ở với Phan Huỳnh Đức, tôi cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.


Trần Thanh Vũ, chuyện của em, đừng nói cho


Bánh Gạo biết.”


Bánh Gao còn nhỏ như vậy, nếu biết em sẽ ra đi, chắc chắn thằng bé sẽ buồn tủi lắm.


“Em sẽ không sao đâu.”Trần Thanh Vũ sắm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào mất tôi nói.


Tôi nhìn đôi mắt của Tran Thanh Vũ, cười khố một tiếng, bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa số: “Sống chết có SỐ, cho dù chủng ta có làm gì cũng không thể thay đổi được.”


Trần Thanh Vũ ôm tôi thật chặt, anh củi đầu hôn lên mắt tôi nói: “Tin anh, Huỳnh Bào Nhi, em sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.”


“Được, em sẽ không sao, vì anh và Bánh Gạo, em nhất định sẽ không sao.”


Tôi nhìn khuôn mặt thâm trầm của Trần Thanh Vũ, chua xót mim môi.


Bây giờ tôi cũng chi có thể làm vậy để an ủi Trần Thanh Vũ, và cũng để tự an ủi chính mình.


Trần Thanh Vũ dẫn tôi đến nơi giam giữ Mai Linh Chi, bây giờ cô ta đang chật vật ngoi trên sàn trong tầng hầm, chiếc váy màu đỏ tươi cũng hơi dơ bẩn, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị tro bụi che kín, trông khá nhếch nhác.


Lúc cửa được mở ra, Mai Linh Chi nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ đi vào thì lập tức bỏ dậy, mia mai nói với chủng tôi: “Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi, cuối củng hai người cũng xuất hiện.””Mai Linh Chi, cô tráo thuốc của tôi từ khi nào?”


Thuốc của tôi ngay cà người giúp việc cũng không thể chạm vào, rot cuộc Mai Linh Chi đã tráo thuốc của tôi khi nào?


“Trong bữa tiệc ngày hôm đó, có lẽ cô vẫn còn nhớ dúng không?” Mai Linh Chi nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý không có một chút sợ hãi khi đang bị nhốt như vậy. Tôi quên mất, Mai Linh Chí vốn là một người như thế, bây giờ đương nhiên là cô ta không sợ hãi bởi vì cô ta cảm thấy chắc chắn có thể có được thứ mình muốn?


“Thì ra cô đã tráo thuốc của tôi trong lúc đó, cô biết tim tôi có vấn để đúng không?”


“Cô cho rằng có chuyện gì Mai Linh Chi tôi không điều tra được sao?” Mai Linh Chi nhìn tôi châm chọc.


Tôi trấm mặt xuống, không nói gì.


Trần Thanh Vũ tiến lên bóp chặt cổ Mai Linh Chi, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng: “Mai Linh Chi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đưa công thức phối thuốc cho tôi.”


Công thức phối thuốc đó là một loại thuốc có thể ức chế trái tim tôi, Trần Thanh Vũ muốn Mai Linh Chi giao công thức phối thuốc ra để trì hoãn tình trang suy kiệt của tim tôi.


“Được thôi, Trấn Thanh Vũ, lúc trước tôi đã nói vớianh, muốn tôi cứu Huỳnh Bảo Nhi thì phải lập tức ly hôn với Huỳnh Bào Nhi rối kết hôn với tôi, tôi sẽ đưa công thức phối thuốc cho anh. Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có cách ức chế tốc độ suy kiệt của cô ta, không có tôi, Huỳnh Bảo Nhi chi có thể chết.”


“Chỉ cần tôi ly hôn với Trần Thanh Vũ, cô sẽ đưa công thức phối thuốc cho chúng tôi?”


Tôi bình tĩnh nhìn Mai Linh Chi, lạnh nhạt hỏi.


“Đương nhiên, chi cần cô lập tức ly hôn với Trần Thanh Vũ, tôi sẽ đưa…”


“Mai Linh Chi, cô cho rằng trên thế giới này chỉ có minh cô có đầu óc phải không?” Tôi lạnh nhạt ngắt lời của Mai Linh Chi, cười nhạo nói.


Khuôn mặt Mai Linh Chi hơi cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp lập loè chút ảnh sáng nhìn chắm chằm vào tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK