“Có điều, bây giờ anh đã thua rồi.” Một câu của Lê Châu Sa đã phá tan toàn bộ lý trí của Trương Thiên Toàn.
Theo lời nói của Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn đã thua, thua triệt để.
“Ha ha… tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô nghe cho rõ đây, tôi tuyệt đối… sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Sau khi Trương Thiên Toàn tức tối nói những lời này thì lảo đảo rời khỏi đó.
Nhìn bóng dáng chật vật của Trương Thiên Toàn, trong mắt Lê Châu Sa không hề có một chút đồng tình nào.
Kết cục ngày hôm nay của Trương Thiên Toàn là anh ta tự tìm lấy, nếu Trương Thiên Toàn vẫn ngoan cố không chịu tỉnh ngộ thì cũng là do anh ta tự làm tự chịu, Lê Châu Sa tuyệt đối sẽ không đồng tình với anh ta dù chỉ một chút.
Lê Châu Sa ngồi trong văn phòng của Lê Hoàng An, cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi nói: “Không ngờ ông chủ của Cảnh Phong lại là anh?”
Lê Hoàng An nghiền ngẫm một chốc rồi nhưởng mày, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, không ngờ lại là tôi.”
Lê Châu Sa nhìn gương mặt bất cần đời của Lê Hoàng An, lơ đễnh nói: “Công ty của Trương Thiên Toàn trở thành như vậy là do anh làm sao?”
“Là tôi đấy, cô thấy thế nào, có hả giận không ? Bây giờ có thể nói Trương Thiên Toàn không có cách nào xoay người nữa rồi. Anh ta hại Trần Quân Phi thành thế này, cô nói xem, tôi là bạn thân nhất của Trần Quân Phi thì sao lại có thể bỏ qua cho Trương Thiên Toàn như vậy được chứ?”
“Lê Hoàng An, tôi hỏi anh chuyện này.” Lê Châu Sa mím môi, im lặng nhìn Lê Hoàng An hồi lâu.
Lê Hoàng An nghe vậy bèn ngả ngớn nhướng mày, dáng vẻ không thèm để ý nói: “Chuyện gì, nói đi?”
“Có phải Phan Huỳnh Bảo đang ở chỗ anh không?” Ánh mắt Lê Châu Sa đầy kiên định nhìn Lê Hoàng An, lạnh lùng hỏi.
Trái tim Lê Hoàng An đột nhiên giật thót, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có hơi nghi ngờ nhìn Lê Châu Sa, thấp thỏm nói: “Cô đang nói gì vậy? Cô hỏi Phan Huỳnh Bảo? Không phải là Phan Huỳnh Bảo đã chết rồi sao? Mấy ngày trước tôi còn nghe nói bên phía cảnh sát đã tìm được thi thể của Phan Huỳnh Bảo mà? Sao đang yên lành cô lại hỏi có phải tôi đang ở cùng với Phan Huỳnh Bảo hay không chứ?
“Thi thể kia không phải của Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa nhìn Lê Hoàng An, trả lời vô cùng kiên định.
Lê Hoàng An cong cong khỏe môi, ngón tay xoa xoa mép ly cà phê, cười cười rồi lạnh nhạt nói: “Vì sao… cô lại khẳng định thi thể kia không phải là của Phan Huỳnh Bảo?”
“Tôi khẳng định như thế, Lê Hoàng An, anh đừng lừa tôi, có phải Phan Huỳnh Bảo đang ở cùng với anh hay không? Dựa vào năng lực của anh, vốn dĩ không có cách nào lật đổ được tên cáo già xảo quyệt Trương Thiên Toàn, vậy chỉ có khả năng là Phan Huỳnh Bảo còn sống và đang ở chỗ anh mà thôi.”
“Những lời này của cô đúng là có hơi quá đáng rồi đấy, dù sao tôi cũng là tinh anh trong tình anh mà, chẳng lẽ cô lại nghi ngờ thủ đoạn trên thương trường của tôi sao?”
“Không phải tôi hoài nghi sự chuyện nghiệp của anh, nhưng mà tôi biết anh chỉ giỏi về mặt y học, còn trong chuyện kinh doanh, anh vốn dĩ không hiểu gì cả.”
“Lê Châu Sa, có lẽ vì cô quá nhớ Phan Huỳnh Bảo nên sẽ có loại ngộ nhận sai lầm này, không có gì kỳ quái cả.” Lê Hoàng An ngạo mạn nhìn Lê Châu Sa, trong mắt ẩn chứa chút thương hại lờ mờ.
“Không phải… tôi không có… tôi thật sự… tin Phan Huỳnh Bảo còn sống, nhất định anh ấy còn sống. Lê Hoàng An, anh nói cho tôi biết Phan Huỳnh Bảo đang ở đâu được không? Tôi xin anh đấy.
Lê Châu Sa nắm lấy cánh tay Lê Hoàng An, sắc mặt tái nhợt cầu xin anh ta.
Lê Hoàng An thấy Lê Châu Sa như vậy cũng hơi đau lòng, thật ra anh ta rất muốn nói cho Lê Châu Sa biết hết toàn bộ mọi chuyện nhưng cuối cùng anh ta vẫn lạnh nhạt đẩy tay Lê Châu Sa ra, thở dài nói: “Lê Châu Sa, tôi thật sự… không ở cùng với Phan Huỳnh Bảo, cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Không phải… anh ấy nhất định còn sống, nhất định còn sống.”
Lê Châu Sa lầm bầm lầu bầu rời khỏi văn phòng của Lê Hoàng An.
Ban đầu cô ấy cho rằng Phan Huỳnh Bảo nhất định ở chỗ Lê Hoàng An, sau đó anh ấy lên kế hoạch phá hủy công ty của Trương Thiên Toàn. Nhưng mà bây giờ Lê Hoàng An lại nói với cô ấy rằng Phan Huỳnh Bảo đã chết, anh ta chỉ muốn báo thù cho Trần Quân Phi nên mới ra tay với Trương Thiên Toàn.
Lê Châu Sa không tin lời nói của Lê Hoàng An, không tin một chút nào.
Nhìn Lê Châu Sa thất hồn lạc phách rời đi, Lê Hoàng An không đành lòng nói vọng ra căn phòng phía sau lưng: “Đây là kết quả mà anh muốn sao? Phan Huỳnh Bảo.” Rõ ràng biết Lê Châu Sa hy vọng nhiều thế nào nhưng lại vẫn muốn làm ra những việc này, đây chính là kết quả mà Phan Huỳnh Bảo muốn sao?
“Như vậy cũng rất tốt, cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Phan Huỳnh Bảo kéo cửa ra, trên gương mặt tuấn tú ẩn chứa nỗi bị thương.
Vừa rồi anh ấy đã nhìn thấy Lê Châu Sa, anh ấy rất muốn bước đến ôm lấy Lê Châu Sa nhưng mà anh ấy biết mình không thể nào xuất hiện trước mặt cô ấy được.
Cứ để cho cái tên Phan Huỳnh Bảo được chôn sâu trong lòng Lê Châu Sa là tốt rồi.
Anh ấy không muốn Lê Châu Sa nhìn thấy dáng vẻ này của mình, anh ấy hy vọng trong lòng Lê Châu Sa, anh ấy vĩnh viễn là người đàn ông hoàn mỹ nhất.
“Anh nói hạnh phúc mới chính là Lâm Thanh Tùng sao? Tên kia đúng là một người đàn ông không tệ, hơn nữa người ta còn thích Lê Châu Sa lâu như vậy, tin rằng nếu Lê Châu Sa gả cho Lâm Thanh Tùng, trở thành cô chủ của nhà họ Lâm thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Lê Hoàng An ngả ngớn nhưởng mày, không biết là có phải anh ta cố ý hay không mà lại dùng giọng điệu nghênh ngang lười biếng nói với Phan Huỳnh Bảo.
Gương mặt vốn dĩ lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo lại hiện lên một lớp sương mờ nhàn nhạt.
Lê Hoàng An đảo tròng mắt, liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói tiếp: Lê Châu Sa trông xinh đẹp như vậy, lại còn là người thông minh, thật là hâm mộ Lâm Thanh Tùng mà. Anh nói xem, lúc Lê Châu Sa nằm trong lòng Lâm Thanh Tùng, bị anh ta đi vào cơ thể, anh có cảm nhận được…
“Lê Hoàng An.” Khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo sầm lại, lạnh giọng cảnh cáo Lê Hoàng An.
“Dù sao hai người bọn họ cũng muốn kết hôn rồi, làm vài chuyện vợ chồng nên làm thì chẳng phải rất bình thường sao?” Lê Hoàng An vuốt cằm, cười tủm tỉm nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, anh ấy biết rõ Lê Hoàng An đang cố ý khiêu khích mình nhưng mà không thể phủ nhận một điều là phép khích tướng của Lê Hoàng An rất có hiệu quả. Bây giờ Phan Huỳnh Bảo chỉ cần nghĩ đến việc Lê Châu Sa sẽ nằm trong lòng Lâm Thanh Tùng, thậm chí là làm chuyện ấy với Lâm Thanh Tùng thì Phan Huỳnh Bảo cảm giác như trái tim mình bị thứ gì đó bóp nát, rất đau rất đau…
“Nhìn vẻ mặt của anh là biết anh vẫn còn yêu Lê Châu Sa rất nhiều rồi, anh nói xem tại sao anh lại phải làm như vậy chứ?” Lê Hoàng An đứng dậy đi đến cạnh Phan Huỳnh Bảo, vỗ bả vai anh ấy rồi lắc đầu thở dài đầy bất lực.
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, sau đó quay lưng đi khỏi đây.
Lê Hoàng An nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo bỏ đi thì khẽ vuốt cằm, đáy mắt ẩn chứa sự nghiền ngẫm nhàn nhạt và bất lực.
Rõ ràng vẫn rất luyến tiếc Lê Châu Sa, vì sao lại không chịu thừa nhận bản thân không thể buông bỏ được tình cảm với Lê Châu Sa chứ?
Lê Châu Sa ôm cục cưng nhỏ trong lòng, hai mẹ con ngồi phơi nắng ngoài vườn hoa. Dường như cục cưng nhỏ rất thích phơi nắng, cậu bé mở to đôi mắt màu xanh lục ngó nghiêng xung quanh, cười khanh khách vô cùng đáng yêu.
Nghe được tiếng cười vang dội của con, ánh mắt Lê Châu Sa vô cùng dịu dàng.
“Cục cưng nhỏ, con nói xem khi nào bố con mới có thể trở về?” Lê Châu Sa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cục cưng nhỏ.
Thật ra cục cưng nhỏ không hiểu Lê Châu Sa đang nói gì, thằng bé chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó hé miệng cười thật tươi.
“Chị dâu, để em chăm cục cưng nhỏ cho.” Hai người Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ đi đến, thấy Lê Châu Sa đang ôm cục cưng nhỏ phơi nắng thì Trần Thanh Thảo nhịn không được lên tiếng nói.
Gần đây Lê Châu Sa rất bận rộn, Trần Thanh Thảo luôn muốn làm một vài chuyện giúp đỡ cô ấy.
Lê Châu Sa nhìn Trần Thanh Thảo rồi đưa cục cưng nhỏ đang cười khanh khách trong lòng cho cô bé.
“Em chăm sóc thằng bé nhé, chị vào nấu cơm với chị hai đã.”
“Dạ.” Trần Thanh Thảo gật đầu, nhìn Lê Châu Sa rời đi rồi cô bé mới trêu đùa cục cưng nhỏ trong lòng.
“Gạo Tẻ, em thích trẻ con sao?” Vũ Vĩnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ Trần Thanh Thảo khi chơi đùa cùng với trẻ con rất đỗi dịu dàng, cũng rất xinh đẹp nên nhịn không được bèn hỏi cô bé.
“Đúng vậy, rất thích. Anh xem, Bánh Quy rất đáng yêu, thằng bé cũng rất đáng yêu, anh không thấy trẻ con rất đáng yêu sao?” Trần Thanh Thảo ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói.
“Vậy… chúng ta cũng sinh một đứa con, được không?” Gương mặt tuấn tú của Vũ Vĩnh Kỳ ửng đỏ lên nhưng ánh mắt nhìn Trần Thanh Thảo lại vô cùng kiên định.
Trần Thanh Thảo nghe vậy, sợ tới mức suýt nữa thì đánh rơi cục cưng nhỏ trong lòng.
Khóe mắt cô bé đột nhiên trợn to lên, ho khan một tiếng rồi rút một bàn tay ra sờ trên trán Vũ Vĩnh Kỳ: “Vũ Vĩnh Kỳ, anh nóng quá nên ủng não rồi à?”
“Em không muốn sinh con cho anh sao?” Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, ánh mắt kiến nghị nhìn cô bé.
Rõ ràng rằng đây là đề tài rất xấu hổ nhưng lại bị Vũ Vĩnh Kỳ dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn vào mình khiến cho Trần Thanh Thảo tự dưng cảm thấy chuyện này giống như là một chuyện vô cùng nghiêm túc đúng đắn. Trần Thanh Thảo xấu hổ họ khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ nghiêm trang nói với Vũ Vĩnh Kỳ: “Đừng nói bậy, sinh con gì chứ, chúng ta còn đang đi học”
“Cơ thể của anh là của em, nếu em muốn thì lúc nào cũng có thể. Anh… cũng muốn em.” Từ trước đến nay, Vũ Vĩnh Kỳ là người nói thẳng, nghĩ gì muốn gì đều luôn nói thẳng một mạch.
Trần Thanh Thảo không biết nói gì, chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn cậu bé.
Cô bé xách lỗ tại của Vũ Vĩnh Kỳ lên rồi nói: “Hằng ngày trong đầu anh nghĩ gì thế? Em cảnh cáo anh, không được coi mấy cái video đó.”
“Anh không xem, anh chỉ nhìn thấy ảnh chụp của em… Sau đó… rất muốn.” Vũ Vĩnh Kỳ hà hơi thủ thỉ bên tại Trần Thanh Thảo, rồi tiếp tục nói: “Anh… thấy bố mẹ anh đều làm như vậy. Mẹ rất thoải mái, lúc nào cũng kêu lên, bố sẽ ôm lấy mẹ.
“Vũ Vĩnh Kỳ. Cho dù da mặt Trần Thanh Thảo có dày thế nào cũng không cách nào dày đến độ này.
Gương mặt cô bé đỏ bừng đến độ có thể hấp được bánh bao, hoàn toàn nóng rực.
Vũ Vĩnh Kỳ khó hiểu nhìn gương mặt đỏ hồng của Trần Thanh Thảo, mù mờ hỏi: “Gạo Tẻ, em đang xấu hổ sao? Khi em còn nhỏ đã từng nói, cơ thể anh là của em, lúc em muốn anh thì sẽ nhìn cơ thể của anh. Còn nữa, khi em còn nhỏ rất thích bóp chỗ này của anh Vũ Vĩnh Kỳ nói rồi kéo tay Trần Thanh Thảo đặt lên giữa hai chân mình.
“Chỗ này đã lớn hơn rồi, nhưng em không sở nữa.”
“Vũ Vĩnh Kỳ, anh đúng là đồ ngốc mà.” Trần Thanh Thảo cảm thấy thanh danh cả đời của cô bé đều đã bị hủy hoại trong tay Vũ Vĩnh Kỳ.
Cô bé thở phì phì ném cục cưng nhỏ vẫn luôn ê a trong lòng ngực cho Vũ Vĩnh Kỳ, che khuôn mặt nóng rực rồi bỏ chạy khỏi vườn hoa.
Gương mặt cương nghị tuấn mỹ của Vũ Vĩnh Kỳ đầy rẫy nghi ngờ, cậu bé cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng rồi nói: “Nếu em bé mà Gạo Tẻ sinh cho anh cũng đáng yêu như vậy thì tốt nhỉ, không biết em bé mà Gạo Tẻ sinh là con trai hay con gái nữa? Anh rất thích con gái, nhất định sẽ rất giống Gạo Tẻ, có phải là rất đáng yêu hay không?” Cục cưng nhỏ chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, dường như không hiểu Vũ Vĩnh Kỳ đang lầm bầm lầu bầu cái gì, chỉ hé cái miệng nhỏ cười ngây ngô.
Ở một chỗ khác trong vườn cây, có một bóng đen đứng ngay đó, không biết đã nhìn về phía bên này bao lâu rồi.
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lòng ngực Vũ Vĩnh Kỳ, thậm chí anh ấy còn có một loại xúc động muốn đi lên ôm lấy con của mình.
Vào ngày đứa trẻ được sinh ra, Phan Huỳnh Bảo đã từng nhìn thấy đứa trẻ trong lồng ấp, rồi sau đó chưa từng gặp lại bé nữa.
Không biết bao nhiêu lần, Phan Huỳnh Bảo chỉ có thể đứng ở nơi tối tăm này nhìn Lê Châu Sa ôm đứa trẻ tự an ủi bản thân mình.
Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo ngập tràn cô đơn và hiu quạnh.
Con của anh ấy, là con của anh ấy và Lê Châu Sa. Thằng bé lớn lên rất khỏe mạnh, thật may.
“Xoảng.” Cái chén Lê Châu Sa cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Hoàng Song Thư hoảng sợ, lo lắng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lê Châu Sa.
“Châu Sa, sao vậy? Có phải gần đây mệt mỏi quá rồi không?” Câu hỏi của Hoàng Song Thư giúp Lê Châu Sa lấy lại tinh thần Cô ấy liếm môi, lắc đầu nói với Hoàng Song Thư: “Không sao..
Vừa rồi, hình như cô ấy đã nghe được giọng nói của Phan Huỳnh Bảo, có lẽ chỉ là ảo giác của cô ấy mà thôi.
Nhìn cơ thể nho nhỏ của Lê Châu Sa ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, ánh mắt Hoàng Song Thư ẩn chứa nỗi lo lång.
Cô đưa tay ra nhặt những mảnh vỡ lên rồi dịu dàng nói với Âu Tịnh: “Những cái này để chị nhặt hết cho, em đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.” Lê Châu Sa vứt mảnh nhỏ vào trong thùng rác bèn đứng dậy ra khỏi đây.
Sau khi Lê Châu Sa đi rồi, ánh mắt Hoàng Song Thư ẩn chứa một chút nỗi lo lắng nhàn nhạt.
Từ lúc tìm được thi thể của Phan Huỳnh Bảo, trạng thái tinh thân của Lê Châu Sa vẫn luôn không tốt, Lê Châu Sa vẫn không tin thi thể đó là của Phan Huỳnh Bảo.
Nhưng mà cho dù có tin hay không thì cuối cùng cũng vẫn phải quay về hiện thực.
Trần Thanh Thảo ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa vỗ vỗ gương mặt vừa xem tivi. Nhìn thấy Lê Châu Sa đi ra, cô bé lập tức đi lên ôm lấy cơ thể Lê Châu Sa rồi nói: “Chị ba, chị làm sao vậy?”
“Chị hơi mệt”
“Vậy chị ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, chị muốn ăn gì cứ nói với em, em đi lấy cho chị.” Trân Thanh Thảo nhìn sắc mặt Lê Châu Sa, cẩn thận hỏi.
Lê Châu Sa luôn nhìn vào tivi, đột nhiên đứng dậy chạy nhanh ra ngoài cửa.
“Chị dâu, chị sao vậy?” Trần Thanh Thảo bị hành động đột ngột của Lê Châu Sa dọa cho hoảng sợ, cô bé không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng mà thấy Lê Châu Sa như vậy thì hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Phan Huỳnh Bảo… ra đây.” Lê Châu Sa đứng trong sân nhìn về rừng cây cách đó không xa, lớn tiếng gọi.
Ở gần chỗ bọn họ ở có một vườn cây lớn, rất tươi tốt.
“Chị dâu, chị sao vậy?” Trần Thanh Thảo nhìn thấy Lê Châu Sa như vậy thì rất lo lắng nắm lấy tay cô ấy.
“Phan Huỳnh Bảo, anh ra đây đi, rốt cuộc là đến khi nào anh mới chịu ra?
Đến khi nào chứ?” Lê Châu Sa không trả lời Trần Thanh Thảo, chỉ gầm lên với rừng cây ở đối diện.
“Hu hu hu.” Có lẽ vì dáng vẻ xúc động mất khống chế của Lê Châu Sa ảnh hưởng đến cục cưng nhỏ. Từ nãy đến giờ Vũ Vĩnh Kỳ ôm cục cưng nhỏ chơi đùa, thằng bé cũng rất vui vẻ. Thế nhưng vào lúc Lê Châu Sa đột nhiên hét lên, cảm xúc của thằng bé cũng đã bị ảnh hưởng.
Cục cưng nhỏ khóc rất lớn, tiếng khóc lảnh lót thút thít, trong sân vườn im lặng có vẻ vô cùng đột ngột.
“Chị dâu, cục cưng nhỏ bị chị dọa đến mức khóc rồi.”
Trân Thanh Thảo đau đầu nhìn Lê Châu Sa, sau đó đi về phía Vũ Vĩnh Kỳ.
Mà lúc này, Lâm Thanh Tùng đang dẫn người đến đây, mang một ít nhân sâm và tổ yến cho đám người Lê Châu Sa.
Lâm Thanh Tùng nghe thấy tiếng khóc đáng thương của cục cưng nhỏ, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ sầu lo: “Sao lại khóc vậy, để bố nuôi ôm một chút nhé.”
Tuy rằng bề ngoài Lâm Thanh Tùng rất lạnh lùng nhưng đối xử với đứa trẻ lại vô cùng dịu dàng.
Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ đưa đứa trẻ cho Lâm Thanh Tùng thì đứa trẻ lúc nãy còn đang khóc không ngừng đột nhiên nín đi, còn hé miệng cười với Lâm Thanh Tùng.