Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, anh ấy hơi lo lắng nhìn Lâm Huy Thành. Dẫn Lâm Huy Thành theo đi tìm Trần Quân Phi sao? Với tình huống bây giờ của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo… không biết phải trả lời thế nào.
Nghĩ đến đây, Phan Huỳnh Bảo có hơi do dự. Vì nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo do dự, gương mặt đẹp trai của Lâm Huy Thành không khỏi lạnh xuống “Cậu chủ Bảo, anh đang do dự sao?”
“Anh Thành, anh lên xe đi” Phan Huỳnh Bảo day day huyệt thái dương, anh ấy cảm thấy chuyện này cần phải có đủ ba người có liên quan là bọn họ, hy vọng Trần Quân Phi đừng u mê mãi không tỉnh nữa. “Lâm Huy Thành và Phan Huỳnh Bảo cùng đến đây thật sao?” Trần Quân Phi ngồi trong phòng sách, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói. “Da đúng, cần tôi ngăn cản cậu ba không ạ?” Bảo vệ nhìn Trần Quân Phi rồi hỏi anh.
Trần Quân Phi lạnh lùng lắc đầu nói: “Không cần, anh đi xuống trước đi.”
Sau khi bảo vệ đi ra khỏi phòng sách, Trần Quân Phi bèn chinh trang lại quần áo một chút rồi lập tức đi ra khỏi phòng đi về phía phòng của Hoàng Song Thư.
Cửa vừa mở, một mùi hương nồng đậm hòa trộn với hơi thở mập mờ xông thẳng vào mũi. Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh đèn le lói soi sáng
Hoàng Song Thư đang nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, vẻ mặt cô trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn giống như là một con búp bê vải không có linh hồn vậy.
Sau khi Trần Quân Phi bỏ thuốc Hoàng Song Thư khiến cho hai người xảy ra quan hệ thì cô đã từng náo loạn ầm ĩ, từng tự sát nhưng cuối cùng cũng không làm được gì cả. Trần Quân Phi dùng mạng sống của Lâm Huy Thành để uy hiếp Hoàng Song Thư, nếu cô chết thì Lâm Huy Thành sẽ phải chết theo.
Hoàng Song Thư rất sợ, cô không dám đánh cược tính mạng của Lâm Huy Thành, vì thể chỉ có thể lần lượt khuất phục dưới thân Trần Quân Phi, mỗi này đều nhớ mong đến anh ấy.
Cô muốn được ở bên Lâm Huy Thành. “Lâm Huy Thành mà em luôn ngày đêm nhớ mong sắp đến rồi, em có vui không?” Trần Quân Phi nhìn đôi mắt đờ đẫn của Hoàng Song Thư, đôi mắt lạnh băng của anh nhuốm màu máu, nói.
Anh năm lấy cầm Hoàng Song Thư, lạnh lùng nói với cô.
Hoàng Song Thư siết tay lại thành quyền, khuôn mặt vốn đĩ vô cảm nhưng sau khi nghe thấy ba chữ Lâm Huy Thành thì cảm xúc trên mặt cô dao động rất lớn.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lên giường thì Trần Quân Phi cũng đã từng thử nói chuyện với Hoàng Song Thư nhưng cô đều không có chút phản ứng nào, trong lòng Trần Quân Phi ngập tràn ham muốn tội lỗi, rất muốn giết chết Lâm Huy Thành.
Anh sẽ không để chuyện này xảy ra, Hoàng Song Thư chắc chắn phải là của anh! Vốn dĩ nên là của Trần Quân Phi anh. “Muốn Lâm Huy Thành chết hay sống? Song Thư yêu dầu, hắn là em biết phải làm thế nào nhỉ?”
“Trần Quân Phi… nếu anh làm ra chuyện gì thì cũng chi có thểkhiển tối hận anh thêm thôi.” Hoàng Song Thư đã một tuần không mở miệng nói chuyện, cuối cùng cô cất giọng khàn khàn gào lên với Trần Quân Phi.
Nghe thấy lời nói của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi chỉ cười nhẹ một tiếng rồi cần mạnh lên ngực cô, anh say mê nhìn những dấu vết trên người Hoàng Song Thư, toàn bộ những dấu vết này đều là anh làm ra.
Mỗi ngày anh đều cho Hoàng Song Thư uống thuốc, nhìn cả thể xác và tâm hồn của cô đều tập trung lên người mình, Trần Quân Phi càng thêm hưng phấn,
Dần dần Hoàng Song Thư sẽ quen thuộc với cơ thể anh, sau đó sẽ không cách nào rời khỏi cơ thể anh được.
Lâm Huy Thành có tư cách gì mà tranh giành với anh chứ? Người đàn ông kia vốn dĩ đã không đủ tư cách. “Vậy thì sao? Chỉ cần em mang thai con của tôi thì em sẽ không thể hận tôi được. Song Thư, rõ ràng em yêu tôi mà, không phải sao?”
Hoàng Song Thư nghe những lời nói điên khùng của Trần Quân Phi thì chỉ lựa chọn cách im lặng.
Cô không biết vì sao Trần Quân Phi lại trở thành như vậy nhưng mà bây giờ Hoàng Song Thư không muốn để ý đến anh, cũng không muốn nhìn anh.”
“Cậu hai, cậu ba và cậu Thành, còn có cô chủ cũng đã tới.”
Trong lúc Hoàng Song Thư để mặt cho Trần Quân Phi muốn làm gì thì làm trên người mình, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của người giúp việc.
Hoàng Song Thư nghe được hai chữ cậu Thành thì cảm xúc cực kỳ kích động. Cơ thể cô vẫn luôn run rẩy, hô hấp dần dần trở nên dồn dập hơn.
Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Hoàng Song Thu, đáy mắt Trần Quân Phi lập tức tối sâm lại.
Anh cười lạnh, đè chặt hai chân Hoàng Song Thư rồi dùng sức đẩy ra, thô bạo đi vào. “Á” Hoàng Song Thư khổ không thể tả, cô nằm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, đau đớn hét lên thảm thiết.
Nghe thấy Hoàng Song Thư kêu thảm thiết, Trần Quân Phi cười lạnh nói: “Đừng để cho tôi biết em đang nghĩ đến Lâm Huy Thành, nếu không tôi sẽ nhịn không được mà nghiền nát anh ta ra.”
Trần Quân Phi đang cảnh cáo Hoàng Song Thư, nếu cô dám khiêu khích anh thi anh sẽ lập tức xuống tay với Lâm Huy Thành.
Trần Quân Phi nói vậy khiến cho Hoàng Song Thư không dám nghĩ nữa,
Cô đau khổ năm lấy khăn trải giường, cố chịu đựng hành động của Trần Quân Phi, một lần rồi một lần cho đến tận khi anh thỏa mãn mới bế Hoàng Song Thư lên, giúp cô mặc quân áo vào.
Không biết có phải Trần Quân Phi cố ý hay không, lúc giúp Hoàng Song Thư thay quần áo, vậy mà lại chọn một cái vái lộ vai, để lộ phần lớn làn da của cô ra, khoe bày hết toàn bộ dầu vết mờ ám.
Hoàng Song Thư hơi sợ hãi nhìn Trần Quân Phi, tái mặt nói: “Không… không được.”
Cô không muốn xuất hiện trước mặt Lâm Huy Thành trong tình cảnh này, nếu anh ấy thấy cô như vậy thì nhất định sẽ thất vọng, nhất định rất thất vọng. “Xem ra là em muốn Lâm Huy Thành chết đúng không?” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư hứng thú nói.
Lời nói lạnh lùng tàn nhân của người đàn ông khiến cho cả người Hoàng Song Thư căng cứng.
Cô mở to mắt, con ngươi tràn ngập sự sợ hãi. “Song Thư, đừng chọc giận tôi, chọc tôi sẽ không có lợi gì cho em đâu, ngoan ngoan đi gặp người yêu của em với tôi đi.” Trần Quân Phi kề môi đến gần Hoàng Song Thư, nhìn cô rồi nói ra một câu mập mờ. Đôi mắt Hoàng Song Thư tràn ngập bi thương, cuối cùng chỉ có thể bất lực để Trần Quân Phi dẫn đi.
Mấy người Phan Huỳnh Bảo ngồi dưới lầu chờ Trần Quân Phi, đợi gần một giờ thì cuối cùng cũng chờ được anh đi xuống. Nhưng mà không chỉ có một mình Trần Quân Phi mà còn có cả Hoàng Song Thư nữa.
Hôm nay Hoàng Song Thư rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, chiếc váy vừa vặn với dáng người. Đương nhiên nếu bỏ qua những dấu vết trên mập mờ trên người Hoàng Song Thư thì cô như vậy trông rất xinh đẹp. “Song Thư” Sau khi Lâm Huy Thành nhìn thấy Hoàng Song Thư thì anh ấy không rảnh quan tâm đến những thứ khác, chỉ nhào qua phía cô.
Hoàng Song Thư nhan nhịn không nhìn về phía Lâm Huy Thành, đúng vào lúc khi anh ấy đụng vào cô thì có một bàn tay khác lạnh lùng ngăn cản anh ấy lại. “Song Thư, nói cho Lâm Huy Thành biết quyết định của em đi” Trần Quân Phi ôm lấy Hoàng Song Thư rồi ngồi lên số pha, ngón tay tùy ý quẩn quẩn mái tóc cô.
Trần Quân Phi giống như đang cảnh cáo Hoàng Song Thư, cô cảm thấy cổ họng mình không khỏi khô khốc lại.
Cô cổ hết sức siết chặt tay lại, hốc mắt phú một lớp sương mù nhàn nhạt.
Đã nhiều ngày không gặp Lâm Huy Thành, bây giờ lại nhìn thấy được gương mặt tuấn tú của anh ấy, Hoàng Song Thư cóchút không khống chế được cảm xúc muốn bổ nhào vào trong lòng ngực anh ấy ngay lập tức.
Trước kia, những lúc cô tủi thân hay uất ức đều có Lâm Huy Thành ở bên, vì thế mà giờ phút này Hoàng Song Thư vô cùng muốn được ở cạnh Lâm Huy Thành.
Nhưng mà, cô chỉ có thể.. “Lâm Huy Thành, em muốn ở bên cạnh Trần Quân Phi, rất xin lỗi.”
Hoàng Song Thư quay đầu lại, đôi mắt mang theo sự bi thương và đau khổ nói với Lâm Huy Thành.
Lâm Huy Thành nghe vậy thì đáy mắt tràn ngập bất ngờ không dám tin, anh ấy cổ hết sức nắm chặt tay lại, giọng nói còn có hơi nghẹn ngào và rối rắm: “Em đang nói gì vậy? Song Thư, hôm nay anh đến đón em về nhà, em quên rồi sao? Chúng ta sắp kết hôn rồi mà.”
Cơ thể Lâm Huy Thành hơi run rẩy nhìn Hoàng Song Thư, anh ấy đưa tay ra muốn chạm vào có nhưng lại bị Trân Quan Phi ngăn lại.
Giọng nói run rẩy và đau thương của anh ấy làm trái tim của Hoàng Song Thư nhói lên. “Lâm Huy Thành, em xin lỗi, từ trước đến nay anh luôn chăm sóc em,em cũng rất biết ơn anh nhưng mà em không có cách nào quên được Trần Quân Phi.”
Hoàng Song Thư cổ hết sức nói với Lâm Huy Thành những lời trải với lương tâm.
Mọi chuyện trở thành như vậy, Hoàng Song Thư tự nhủ cô đã không có tư cách được ở cạnh Lâm Huy Thành nữa rồi, không còn một chút tư cách nào. “Em nói gì vậy Song Thư? Có phải người đàn ông này uy hiếp em không? Em đứng sợ, anh sẽ bảo vệ em” Sau khi Lâm Huy Thành nghe thấy Hoàng Song Thư nói vậy, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phần nộ nhìn về phía Trần Quân Phi vẫn đang ôm cô vào lòng.
Từ lúc bắt đầu, Lâm Huy Thành đã tự động bỏ qua những dấu vết trên người Hoàng Song Thư, anh ấy lừa mình dối người nói với chính mình rằng cô không có chút quan hệ nào với Trần Quân Phi cả.
Hoàng Song Thư thấy Lâm Huy Thành vẫn cố chấp như vậy, lo lắng Trần Quân Phi sẽ làm tổn thương Lâm Huy Thành, ngón tay không khỏi bấm chặt vào lòng bàn tay rồi giả vờ bực bội nói: “Lâm Huy Thành, em đã nói em không thích anh rồi mà, rốt cuộc anh có nghe thấy rõ lời em nói hay không vậy?”
“Anh không tin, Song Thư, chúng ta về nhà, chúng ta về Cần Tho di.”
Lâm Huy Thành lắc đầu, anh ấy đưa tay ra muốn nằm lấy tay Hoàng Song Thư. Thấy vậy, đôi mắt Trần Quân Phi dâng lên một tầng băng giá, anh giơ một chân lên đá thật mạnh lên cơ thể Lâm Huy Thành.
Cả người Lâm Huy Thành run rẩy rồi quỳ rap trên mặt đất, dù co the nào cũng không thể đứng dậy được. “Lâm Huy Thành.” Hoàng Song Thư kinh ngạc hét chói tai ten anh ấy.
Cô hoảng sợ muốn đến đỡ Lâm Huy Thành nhưng lại bị Trần Quân Phi ôm chặt lấy cơ thể, tay Trần Quân Phi dùng hết sức ôm chặt lấy vòng eo Hoàng Song Thư giống như đang cảnh cáo cô.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư tái mét. “Anh Thành không nghe rõ sao? Hoàng Song Thư đã không thích anh nữa.”
“Là anh, nhất định là anh uy hiếp Song Thư, tên khốn này, tôi giết anh.” Giờ phút này, gương mặt vốn đẹp trai của Lâm Huy Thành trở nên cực kỳ dữ tợn và đáng sợ khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Song Thư nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Huy Thành, cô nhìn chằm chằm vào anh ấy, bàn tay không kìm được siết chặt lại. “Mời câu Thành đi xuống.”
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Lâm Huy Thành rồi lãnh đạm nói.
Cú đấm của Lâm Huy Thành còn chưa chạm đến người
Trần Quân Phi thì một đám bảo vệ từ phía sau vot lên mang
Lâm Huy Thành đi.
Lâm Huy Thành phân nộ, giận dữ gầm lên với Trần Quân Phi: “Trần Quân Phi, anh là đồ hèn hạ, anh đừng mơ có thể cướp được Song Thư, tôi nói cho anh biết anh đừng có mơ”
“Lâm Huy Thành..”
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Huy Thành bị bảo vệ dẫn đi, vẻ mắt tái nhợt cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng ngực Trần Quân Phi nhưng lại bị anh ôm chặt.
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư giống như cảnh cáo, ánh mắt lạnh như bằng liếc nhìn cô rồi nói: “Hoàng Song Thư, em muốn làm cái gì hả?”
Một câu nói làm cho Hoàng Song Thư không dám động đây, nay gio Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn im lặng không nói gì, anh ấy đứng dậy đi đến trước mặt Trần Quân Phi rồi lạnh nhạt nói với anh: “Trần Quân Phi, anh muốn làm gì?”
Trần Quân Phi không nói gì cả, anh ôm chặt lấy Hoàng Song Thư đi lên trên lầu, thậm chỉ còn ra lệnh cho bảo vệ: “Mời cậu ba về đi”
“Anh hai.” Phan Huỳnh Báo không muốn làm Trần Quân Phi mắc thêm lỗi lầm nữa nhưng mà tính cách Trần Quân Phi quá cố chấp khiến cho Phan Huỳnh Bảo không thể làm gì được.
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo gọi mình, cả người Trần Quân Phi căng cứng.