Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322


Khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối của Hoàng Khánh Ngân hiện lên vẻ lạnh lùng.


Sự việc trước đó của Hoàng Song Thư và ông bác sĩ cũng đã xuất hiện trên mạng, nhiều người chỉ trích Hoàng Song Thư là người phụ nữ ham giàu, nói rằng cô vốn dĩ là một cô gái đứng đường gi đó, tóm lại những gì trên mạng nói đều cực kỳ khó nghe.


Làm em gái của Hoàng Song Thư thì sao Hoàng Khánh Ngân có thể không biết được? Khi những người đó biết Hoàng Khánh Ngân là em gái của Hoàng Song Thư, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi, Hoàng Khánh Ngân là sinh viên năm nhất, mà người ép buộc Hoàng Khánh Ngân lên đại học chính là Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư biết mình không có khả năng đến trường, nên đã đưa hết cơ hội cho Hoàng Khánh Ngân, mong rằng sau này có ta sẽ có tiền đồ. Và Hoàng Khánh Ngân cũng không phụ kỳ vọng thi đậu vào một trường đại học danh tiếng trong thành phố.


Còn Hoàng Song Thư, vì bệnh tim của Hoàng Khánh Ngân cần phải phẫu thuật nên cô bắt buộc trở thành gái đứng đường, kiếm chút tiền để thanh toán tiền thuốc men cho Hoàng Khánh Ngân Tuy nhiên, vì chuyện của Hoàng Song Thư mà Hoàng Khánh Ngân xấu hổ không dám ngẩng đầu lên trước mặt các bạn cùng lớp, điều này khiến sự oán hận của Hoàng Khánh Ngân với Hoàng Song Thư trở nên cực kỳ nghiêm trọng.


“Cô ấy không phải là chị gái của tôi.” Hoàng Khảnh Ngân nhíu mày, hừ lạnh nói với các bạn cùng lớp.


Bạn nữ cùng lớp đang nói chuyện nghe thấy vậy thì hơi xấu hổ nhìn Hoàng Khánh Ngân, sau đó nói: “Không phải thì thôi, có lẽ là mình nhìn nhầm rồi.” Tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau, không ai lại không biết điều đi chọc thủng vẻ bề ngoài khó tính này.


“Chị xinh đẹp sao vậy?” Bé Gạo Tẻ thích ăn hạt hạnh nhân ở cửa hàng này, và hạt hạnh nhân ở đây cũng ăn rất ngon, Sau khi bé Gạo Tẻ ăn xong, liếm môi một cái thì phát hiện Hoàng Song Thư đang ngẩn người nhìn về phía gần cửa sổ cách đó không xa, bé Gạo Tẻ tò mò ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư, khó hiểu chớp chớp đôi mắt hỏi.


Hoàng Song Thư hơi cô đơn, cô lấy lại tinh thần rồi xoa đầu bé Gạo Tẻ nói: “Không sao đầu, ăn ngon không?”


“Ừm, ăn ngon lắm, Gạo Tẻ phải ăn nhiều một chút, nếu không anh hai mà nhìn thấy em ăn cái này, chắc chắn sẽ lại tức giận cho xem.” Bé Gạo Tẻ nghiêm mặt chu mỏ nói với Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư nhìn dáng vẻ đáng yêu như vậy của bé Gạo Tẻ, không nhịn được bật cười một tiếng.


Lúc này, điện thoại của Hoàng Song Thư vang lên, lông mày của cô hơi nhíu lại.


Cô lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì vẻ mặt trở nên cực kỳ cung kính.


“Cậu Phi.” Hoàng Song Thư cầm điện thoại, cung kính nói với Trần Quân Phi ở đầu bên kia điện thoại.


Nghe vậy, Trần Quân Phi ngồi trên xe lạnh lùng nói: “Quản gia nói cô đưa bé Gạo Tẻ ra ngoài, hai người đã đi đâu?”


Sau khi nghe xong, Hoàng Song Thư lập tức nói: “Tôi và bé Gạo Tẻ đang ở cửa hàng hạnh nhân, Gạo Tẻ nói rất thích đồ ở đây, nên.”


“Chờ tôi ở đó.”


Trần Quân Phi lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi lập tức dập máy Nghe tiếng tút tút vô tình từ bên kia điện thoại truyền đến, vẻ mặt Hoàng Song Thư hơi ảm đạm.


Cô cắn chặt đôi môi, nhìn điện thoại ngẩn ngơ mà không nói gì.


Bé Gạo Tẻ nhận thấy tâm trạng của Hoàng Song Thư thay đổi, cô bé nghi ngờ vươn tay ra, nắm lấy áo của Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng giật giật áo của cô, nhỏ giọng nói: “Chị xinh đẹp, chị sao vậy?”


Hoàng Song Thư miễn cưỡng lấy lại tinh thần rồi cất điện thoại đi, nói: “Không có gì đâu, chờ một chút nữa cậu Phi sẽ tới đón cô chủ về nhà.”


“Đã nói rồi, đừng gọi em là cô chủ, gọi bé Gạo Tẻ là được rồi, chị xinh đẹp và mẹ trông rất giống nhau, Gạo Tẻ rất yêu thích chị.”


Bé Gạo Tẻ hồn nhiên nhìn Hoàng Song Thư nói.


Bình thường Gạo Tẻ rất nghịch ngợm, cũng thích trêu chọc người khác, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đã mời rất nhiều giáo viên đến dạy bé Gạo Té học, nhưng đều bị bé trêu chọc đến mức phải bỏ đi.


Nhưng bé Gạo Tẻ lại cực kỳ thích Hoàng Song Thư, không trêu chọc cô một lần nào.


Mẹ? Đây là lần đầu tiên Hoàng Song Thư nghe thấy chữ mẹ phát ra từ miệng bé Gạo Tẻ. Hoàng Song Thư cũng có chút hiểu biết về nhà họ Trần, nghe nói khi ấy Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi cũng là hai người có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn trong toàn thành phố. Bởi vì muốn ở cạnh vợ của mình nên Trần Thanh Vũ giao việc công ty cho cậu con trai duy nhất xử lý, còn mình thì đưa Huỳnh Bảo Nhi đi du lịch vòng quanh thế giới, còn đối với Huỳnh Bảo Nhi thì mọi người chỉ có chút hiểu biết cực kỳ mơ hồ mà thôi.


“Mẹ của bé Gạo Tẻ là một người phụ nữ rất đẹp phải không?” Hoàng Song Thư ôm bé Gạo Tẻ và lặng lẽ ngồi chờ Trần Quân Phi đến.


“Ừm, mẹ chính là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này. Mặc dù bé Gạo Tẻ không tiếp xúc nhiều với Huỳnh Bảo Nhi. Hơn nữa vợ chồng Trần Thanh Vũ cũng chỉ trở về nhà vào dịp tết, phần lớn thời gian đều là du lịch bên ngoài, sau đó bọn họ sống cùng đảm Vũ Khả ở Provence luôn.


“Chị cũng nghĩ vậy, tổng đốc Huỳnh Bảo Nhi là một người phụ nữ huyền thoại, chị cũng đã nghe về bà ấy rất Hoàng Song Thư nói với vẻ mặt hâm mộ.


Người phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp ấy, bất kể người đàn ông nào cũng đều sẽ bị hấp dẫn phải không? “Gạo Tẻ.” Ngay khi Hoàng Song Thư đang ngẩn ngơ nhìn gương mặt của bé Gạo Tẻ thì Trần Quân Phi xuất hiện trước cửa hàng. Sự xuất hiện của người đàn ông đã gây náo loạn cả cửa hàng, dù sao thì khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này cũng khiến người ta phải xuýt xoa lên.


Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Quân Phi, ngay cả đám Hoàng Khánh Ngân cũng vậy.


Lần đầu tiên Hoàng Khánh Ngân nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như thế này, cô ta si mê ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Trần Quân Phi. Mãi cho đến khi nhìn Trần Quân Phi đi về phía của Hoàng Song Thư, thì Hoàng Khánh Ngân cảm thấy hơi kinh ngạc.


“Trời ơi, người đàn ông kia không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Aliba sao? Nghe nói anh ấy là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất thành phố, anh ấy tiếp quản công ty của bổ từ rất sớm, hơn nữa còn rất đa tình.”


Bạn của Hoàng Khánh Ngân líu ríu nói bên tai cô ta.


Hoàng Khánh Ngân không nhịn được siết chặt năm đấm, cô ta môi, yên lặng nhìn dáng vẻ Trần Quân Phi đang đi về phía Hoàng Song Thư. Trong lòng cô ta không thể không nghĩ rằng chẳng lẽ Hoàng Song Thư là… người phụ nữ của Trần Quân Phi ư? “Cậu Phi.”


“Anh hai, sao anh lại ở đây.” Hoàng Song Thư nhìn thấy Trần Quân đi về phía mình, lập tức đứng dậy, hai gò má hơi nóng bừng lên.


Bé Gạo Tẻ thì trực tiếp nhảy ra khỏi lòng Hoàng Song Thư, lao tới hướng Trần Quân Phi rồi ôm lấy cơ thể anh, dùng gương mặt nhỏ cọ cọ vào người anh nói.


Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Trần Quân Phi, sau khi tròng thấy bé Gạo Tẻ lập tức trở nên hết sức dịu dàng.


Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy cả người bé Gạo Tẻ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, giá vờ giận hờn nói: “Lần sau em còn dám ra ngoài ăn vặt mà không có sự cho phép của anh, thì anh hai sẽ rất tức giận đó.”


Vừa nghe đến việc Trần Quân Phi sẽ tức giận, miệng bé Gạo Tẻ lập tức mếu máo, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn anh.


“Anh hai, bé Gạo Tẻ sai rồi”


“Ngoan, chúng ta về nhà thôi.” Trần Quân Phi nhéo nhéo khuôn mặt đảng yêu của bé Gạo Tẻ, sau đó ôm lấy cô bé bước nhanh về phía ngoài cửa hàng.


Đáy mắt Hoàng Song Thư hiện ra một chút ưu phiền, cô cần một, đi theo hai người bọn họ.


“Chị.” Ngay khi Hoàng Song Thư chuẩn bị ngồi lên xe của Trần Quân Phi thì Hoàng Khánh Ngân đột nhiên bước tới. Kể từ sau chuyện đó, Hoàng Khánh Ngân đã không còn gọi Hoàng Song Thư là chị nữa, bây giờ nghe Hoàng Khánh Ngân gọi mình như vậy, ánh mắt cô lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.


“Khánh Ngân.“Chị xinh đẹp ơi, mau lên xe đi.” Bé Gạo Tẻ ngồi trên đùi Trần Quân Phi, thấy Hoàng Song Thư không có trong xe thì vội vàng vẫy tay gọi cô. Hoàng Song Thư áy náy nhìn Hoàng Khánh Ngân nói: “Khánh Ngân, bây giờ chị còn đang có việc, đợi chị về nhà rồi sẽ nói chuyện với em sau nhé.”


Hoàng Song Thư nói xong thì lập tức lên xe, mặc dù cô rất muốn nói chuyện với Hoàng Khánh Ngân, nhưng Trần Quân Phi không kiên nhẫn đợi được nữa, cô không dám xúc phạm Trần Quân Phi, cũng không muốn anh cảm thấy bất mãn về mình.


Hoàng Khánh Ngân nhìn bóng lưng của Hoàng Song Thư rời đi, không nhịn được siết chặt nắm đấm.


Bạn của Hoàng Khánh Ngân đi đến trước mặt cô ta, bày ra vẻ mặt phần khích rồi vỗ vai cô ta nói: “Hoàng Khánh Ngân, không ngờ rằng chị của cậu lại có giá tốt như vậy đầy? Vậy mà lại có thể trở thành người phụ nữ của Trần Quân Phi? Cậu không biết đâu, nghe nói khẩu vị của anh ấy cực kỳ khó chiều.”


“Chị của mình không phải là người phụ nữ của anh ấy” Hoàng Khánh Ngân lấy lại tinh thần, tức giận nhìn bạn cùng lớp của mình rồi thở phì phò rời khỏi đây.


Các bạn cùng lớp của cô nhìn nhau chằm chằm, sau đó đuổi theo sau lưng Hoàng Khánh Ngân. Hoàng Khánh Ngân nắm chặt năm đấm, hai mắt tràn đầy tia tức giận.


Từ nhỏ đến lớn đều như thế này, tất cả mọi người có vẻ đều thích chị, rõ ràng chị chỉ là một người phụ nữ không có học thức, tính cách yếu đuối đã đành, lại không có kỹ năng gì hết. Còn cô là một sinh viên, lại là sinh viên duy nhất trong thôn thi đậu một trường đại học danh tiếng, nhưng những người trong thôn kia mỗi lần gặp cô đều nói mấy câu kiểu: “Hoàng Khánh Ngân, chị của con thật sự rất xinh đẹp và có năng lực, sau này con có tương lai, nhất định phải hiểu kính chị minh thật tốt.”


“Đúng vậy, Hoàng Khánh Ngân, chị của con đã rất cố gắng vì con rồi, con cũng không thể có lỗi với chị được, biết chưa?”


“Đứa nhỏ Song Thư này thực sự rất tài giỏi.”


Những lời này, không biết Hoàng Khánh Ngân đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, mỗi lần nghe vậy, Hoàng Khánh Ngân đều rất muốn nổi giận với những người kia, cô muốn nói cho bọn họ biết, Hoàng Song Thư có gì đặc biệt hơn người? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích Hoàng Song Thư? Tại sao chứ?


Trước mất Hoàng Khánh Ngân không khỏi hiện ra bóng lưng của Trân Quân Phi, người đàn ông kiêu ngạo đẹp trai đó, nếu như… cô ta có thể yêu người đàn ông đó thì sao? Thì có thể chứng minh rằng mình lợi hại hơn chị, phải không? “Chị xinh đẹp, người vừa rồi gọi chị là chị, chính là em gái của chị sao?” Bầu không khí trong xe có vẻ hơi gượng gạo.


Toàn thân Hoàng Song Thư đều cảm thấy căng thẳng, cô ngồi cạnh Trần Quân Phi nhưng cố tình cách xa hơn một chút, không dám tới gần, người phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này chính là bé Gạo Tẻ.


Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vẫn luôn im lặng của Trần Quân Phi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm.”


“Không thích.” Bé Gạo Tẻ bĩu môi, ngôi ở trong lòng Trần Quân Phi nói thầm một tiếng. Bởi vì giọng nói của bé Gạo Tẻ hơi nhỏ, nên Hoàng Song Thư không nghe thấy.


Sau khi xe về đến biệt thự, Trần Quân Phi bước thẳng từ trên xe xuống, anh quay đầu lại nhìn Hoàng Song Thư đang xuống xe, mặt không thay đổi ra lệnh: “Hoàng Song Thư, cô nghe rõ cho tôi, không có sự cho phép của tôi thì từ nay không được tự tiện đưa bé Gạo Tẻ ra ngoài, nghe rõ chưa?”


Trong giọng nói của người đàn ông thể hiện rõ sự nghiêm khắc, khiến sắc mặt của Hoàng Song Thư không thể không tái nhợt.


Hai mắt của cô bao trùm một lớp ảm đạm, buồn phiền, cô tỏ thái độ hơi khiêm tốn nói: “Tôi… biết rồi.”


“Anh hai, là bé Gạo Tẻ bảo chị xinh đẹp đưa ra ngoài chơi, anh không được phép tức giận với chị xinh đẹp.” Bé Gạo Tẻ hất cằm lên, phồng má trợn mắt tức giận nhìn Trần Quân Phi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK