Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 267


“Anh Đức và cô Trần đây trai đơn gái chiếc lại…”


“Không biết có phải tai cô Linh chi bị điếc không nữa? Chẳng lẽ cô không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Anh Đức uống say, tôi giúp anh ta ngâm nước lạnh để tỉnh rượu, mà thật không biết, trong đầu cô Linh Chi nghĩ tôi sẽ làm gi em chồng mình đây? Không phải Phan Huỳnh Đức chính là em trai Trần Thanh Vũ sao? Dù tôi có là loại người cấm thú đến mức nào, cũng sẽ không thể ra tay với em chồng đâu.” Tôi nhìn Mai Linh Chi, khẽ cười nói.


Nếu để so về khoản diễn kịch thì tôi không hề kém Mai Linh Chi, nếu cô ta đã nhất quyết phải hất bát nước bần lên người tôi và Phan Huỳnh Đức, vậy thì được thôi, tôi cũng không cần phải khách khí nữa.


Nét mặt Mai Linh Chi thoáng cứng đờ, những tên phóng viên đứng sau cũng bị lời nói của tôi dọa sơ, bọn họ nhao nhao lên nói: “Cô Trần, cho hỏi những gì cô mới nói là sự thật sao? Anh Đức và tổng giám đốc Vũ là anh em sao?””Không sai, Phan Huỳnh Đức chính là em trai sinh đội của Trần Thanh Vũ, lúc mới sinh ra đã bị người khác bắt đi, chuyện này chính tôi cũng mới biết tứ mấy ngày trước thôi,”


Tôi nhìn những tay phóng viên, trà lời ho với nét mặt không thể chân thành hơn.


Rất nhanh sau đó, đảm phóng viên đã đối mục tiêu, bọn họ chạy đến vây quanh Phan Huỳnh Đức. Khuôn mặt Phan Huỳnh Đức xám như tro tàn, quay qua lườm tôi.


“Phan Huỳnh Đức, em hãy nói chuyện rõ ràng với phóng viên đi nha, chuyện em chính là em trai sinh đôi của Trần Thanh Vũ đó.”


Cho dù xảy ra chuyên gì đi nữa thì chuyện Phan Huỳnh Đức là em trai sinh đôi của Trần Thanh Vũ là mãi mãi không thể thay đổi được, dù hiện giờ tôi chưa biết năm đó rốt cuộc đã xày ra chuyện gì, nhưng tôi hi vọng, quan hệ giữa Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ có thể bình thường giống những cặp anh em khác. Cho nên nếu phải phơi bày mối quan hệ giữa hai người họ ra ngoài ánh sáng, thì đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.


Hơn nữa, nếu mối quan hệ giữa Phan Huỳnh Đức và Trấn Thanh Vũ bị phanh phui, thì đám người này sẽkhông quan tâm tới quan hệ giữa tôi và Phan Huỳnh Đức nữa, ngược lại họ sẽ để ý đến mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức hơn,


Đám phóng viên kia bắt đầu chen lần nhau, còn tôi thì bị đẩy ra tới cửa, vô tình lại đụng trúng Mai Linh Chi.


Mai Linh Chi trào phúng nhìn tôi, ném ra một câu nói không rõ nghĩa: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã xem thường cô rồi.”


“Tôi cũng đánh giá cao cô Linh Chi rồi.” Tôi nhìn Mai Linh Chi, cười nhạo. Bày ra mấy thù đoạn để tiện này chỉ để hủy hoại


tôi, Mai Linh Chi, sao cô không nhìn cho rõ xem tôi là ai?


“Nhưng mà, trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, Huỳnh Bảo Nhi à.”


Mai Linh Chi nói câu này xong, cô ta lập tức rời đi. Nhìn bóng dáng Mai Linh Chí dẫn khuất khỏi tấm nhìn, tôi khẽ cụp mắt xuống.


Người phụ nữ tên Mai Linh Chi thật sự không thể xem thường được, tôi nhất định phải dốc toàn bộ sức lực để chiến đấu với cô ta.


“Rốt cuộc giữa em và Phan Huỳnh Đức đã xày rachuyện gi?”


Cuộc họp báo lần này thật đùng là quá nguy hiểm, lúc tôi và Trần Thanh Vũ trở về, anh ngồi trên xe, khuôn mặt vẫn luôn duy trì trạng thái lạnh lùng, nằm tay tôi hỏi.


Khi những tay phóng viên bắt đầu hỏi và nói ra những điều vô căn cứ, Trần Thanh Vũ không xuất hiện ngay. Tôi biết, anh cố tình làm vậy là muốn để tôi có không gian riêng, anh tin tưởng tôi có thể xử lý tốt mọi chuyện.


Nhưng có lẽ, trong lòng Trần Thanh Vũ vẫn cảm thấy hơi khó chiu?


“Anh nói gì?” Tôi tới gần Tran Thanh Vũ, cắn một cái thật mạnh lên cắm anh.


“Cậu ta hôn em à?” Trần Thanh Vũ khẽ nheo mắt,


anh nắm lấy cảm tôi, khuôn mặt đẹp trai kia hiện lên vẻ không vui,


“Có hôn mấy cái, nhưng bị em đánh lại mấy cái bạt tai rồi.” Tôi thành thật trả lời.


Khuôn mặt Trấn Thanh Vũ đen kit lại, sắc mặt anh bây giờ trông cực kỳ khó coi.


“Nhưng cậu ta đã hôn em rối.” Nét mặt Trần Thanh Vũ lộ rõ về ghen tức, anh nhìn chằm chằmmiệng tôi.


Biểu cảm này của Trán Thanh Vũ khiến tôi buốn cười, tôi vuốt ve khuôn mặt anh, nói với về bang qud: “Xem ra anh Trần Thanh Vũ ăn nhiều giấm chua quá rồi.”


“Hừ, sau này em không được đến gắn tên khốn nạn đỏ nữa.”


“Cậu ta là em trai anh đấy.” Tôi liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ, không biết phải nói thế nào với anh.


“Nhưng nó đâu có muốn nhận làm người nhà họ Trần đâu.” Trần Thanh Vũ hừ lạnh, dùng sức cần cánh môi tôi, anh nói.


“Trần Thanh Vũ… chuyện năm đó… Vì sao anh ta lại ở bên ngoài? Em cũng chưa từng nghe ai nói rằng nhà họ Trần có hai người con cả? Em cứ nghĩ rằng anh là con một chứ?”


Bị Trần Thanh Vũ cắn, môi tôi có hơi tê dại, nhẹ nhàng đẩy anh ra thử thăm dò xem sao.


Trần Thanh Vũ nghe vậy, anh lại càng giữ chặt eo tôi hơn, không hề có ý định trả lời câu hỏi của tôi.


“Làm sao vậy? Hay là có vấn để gì không thể nói cho em biết?” Lúc trước tôi cũng đã hỏi thư Trần Thanh Vũ về chuyện này, nhưng anh không hề trà lời.Không lẽ chuyện này là một bí mật riêng của nhà họ Trần sao?”


“Anh cũng không rõ lắm, nhưng trước kia anh từng hỏi một người làm lâu năm ở nhà họ Trần, bọn họ nói vì đôi mắt của cậu ta, nên bị ông có vut ra ngoài.”


Vứt ra ngoài?


Chi vì đôi mắt xanh lục hiếm có ấy của Phan


Huỳnh Đức thôi sao?


“Ông cổ từng là một người vô cùng mê tín, hơn nữa, ông còn rất độc đoán.”


Chính là người sáng lập ra nhà họ Trần sao?


Trước kia tôi cũng từng nghe qua về ông ấy, nghe nói ông là một người thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả khi đã về già, ông vẫn hô mưa gọi gió, chống đỡ và quản lý toàn bộ trên dưới nhà họ Trần.


Nếu đó thật sự là mệnh lệnh của ông, chỉ sợ ngay cả ông nội cũng không thể không nghe, hình như ông ấy, cũng sống đến một trăm tuổi thì phải.


“Nếu vậy thì chẳng phải Phan Huỳnh Đức rất đáng thương sao?” Thảo nào Phan Huỳnh Đức lại chán ghét nhà họ Trần như vậy.


“Người đưa Phan Huỳnh Đức đi lúc ấy chỉnh là một người khá thân cận với ông nội. Anh nghĩ chắcông nội không đành lòng để Phan Huỳnh Đức chiu khổ bên ngoài, nhưng ông cũng không thể chống đối lại mệnh lệnh của bó minh, nên đành phải giao Phan Huỳnh Đức cho người khác. Tuy nhiên, người kia lại là một kẻ bất lương, tên đó nuôi dưỡng Phan Huỳnh Đức là vì muốn lấy nó ra để đối phó với nhà họ Trần, nhưng có lẽ chính tên đó cũng không ngờ, Phan Huỳnh Đức lại không hề có hứng thú với mấy chuyện này.”


Nghe xong lời giải thích của Trấn Thanh Vũ, tôi khẽ thờ dài một hơi.


Nhưng mà, Phan Huỳnh Đức đã tự dựa vào thực lực của bản thân để có được ngày hôm nay cũng không phải là đơn giản.


“Hôm nay Phan Huỳnh Đức đã bị người ta hạ độc.” Tôi căng thẳng nhìn Trần Thanh Vũ.


“Phan Huỳnh Đức sẽ không ngốc đến nỗi để người khác lợi dụng đâu, dám hạ độc cậu ta, người kia chắc chắn không sống lâu được.”


Trần Thanh Vũ cười nhạo một tiếng, ám muội hôn lên mí mắt tôi.


Tôi cười cười, cảm thấy lời Trần Thanh Vũ nói cũng có lý.


Mai Linh Chi cũng thật to gan, dám làm vậy với Phan Huỳnh Đức, với tỉnh cách của anh ta, chắc chắnPhan Huỳnh Đức sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Mai Linh Chi đâu.


“Bánh Gạo, vẫn không chịu lại gần mẹ à?”


Tôi nhìn Bảnh Gạo đang văn vẹo người, cách đó không xa, Vũ Khà Hân đang nhìn tôi với nét mặt buồn bã. nói.


“Sẽ tốt thôi.” Vũ Khả Hân nắm tay tôi, nhẹ giọng


“Khà Hân, Bánh Gạo cử dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn tôi, thực sự khiến tôi rất đau lòng.” Hai con mắt tôi phiếm hồng, nhìn Vũ Khả Hân nói,


“Chị biết, Vân Hạ, nhưng giờ Bánh Gạo vẫn chỉ là một đứa trẻ, thời gian trôi đi nó sẽ quên mau thôi, em cứ tin chi đi.”


Vũ Khả Hân biết tôi khổ sở thể nào, có lẽ cô ấy cũng không biết phải an ủi tôi bằng cách nào nên đành nói vậy.


Tôi ngồi xổm xuống, nhìn Bánh Gạo, thấp giọng nói: “Bánh Gạo, con thật sự không muốn nhìn mặt mẹ đến vậy sao?”


“Lê Hồng San, Bánh Gạo chi can Lê Hồng San thôi,” Bánh Gao quay đầu nhìn tôi, thắng bé hét lớn.Quan hệ giữa Bánh Gạo và Lê Hồng Sơn tốt như vậy từ bao giờ?


Tôi buốn bã nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần nhợt nhạt của Bánh Gạo.


Bánh Gạo vẫn chưa hồi phục sau lần rửa ruột đỏ, cho nên lúc nào thằng bé cũng làm loạn lên đòi đi tìm Lê Hồng San.


Nhưng vì lần trước Lê Hồng Sơn đã từng tự sát, nên tôi cũng không còn cách nào khác đành phải tiễn cô ta đi.


“Khả Hân, chị đi tìm Lê Hồng San rồi đưa tới đây được không?”


Cuối cùng tôi đành chọn cách thỏa hiệp, đối mặt với Bánh Gạo, tôi không thể làm gì khác ngoài việc thỏa hiệp với thằng bé.


“Vân Hạ.” Vũ Khả Hân lo lắng nhìn tôi, dường như cô ấy không hiểu việc tôi đang làm.


“Chỉ khi gặp được Lê Hồng San thắng bé mới chịu ăn cơm. Cho nên việc tôi làm lúc này chỉ có thể là để Lê Hồng San tới đây cho nó ăn.”


Tôi nhìn Vũ Khả Hân giải thích.


Vũ Khả Hân thờ dài một hơi, sau đó kêu người làm đi tìm Lê Hồng San đến.Từ lần đó cho tới giờ, Lê Hồng San đã thay đối không ít, hơn nữa hiện giờ tôi cũng chưa tìm thấy có điểm giao thoa nào giữa Mai Linh Chi và Lê Hồng San.


Chi sợ đến cuối cùng Mai Linh Chi cũng không giữ được cải mạng của mình, thật không hiểu cô ta lấy đầu ra dũng cảm đi bẫy Phan Huỳnh Đức.


Có lẽ Mai Linh Chi thật sự cho rằng cô ta có thể nắm bắt được tất cả mọi chuyện chăng? Nhưng cô ta đã quên mất một điều, trên thế giới này, không phải chỉ mình cô ta có đầu óc.


Vi chuyện lần trước nên Phan Huỳnh Đức đã đưa ra một loạt kế hoạch để trà thù Mai Linh Chi. Cho nên hiện giờ cô ta vẫn đang đau đầu ứng phó mọi thủ đoạn của Phan Huỳnh Đức, căn bàn là không có thời gian đi câu dẫn Trần Thanh Vũ.


“Lê Hồng San.” Lúc tôi đang mải mê suy nghĩ thì Lê Hồng Sơn đã được quản gia đưa tới. Sau khi nhìn thấy Lê Hồng San, Bánh Gạo trợn to đôi mắt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, chạy về phía Lê Hồng


San nhanh như chớp.


Nhìn thấy hành động này của Bánh Gạo, lòng tôi lại có cảm giác chua xót khó tà.


Đến khi nào Bảnh Gạo mới đối xử như vậy với tôi đây? Mỗi lần nhìn thầy tôi, Bánh Gạo đều tỏ ra chánghét không vui, thậm chí thắng bé còn không tiếc rẻ gì mà mắng tôi là đổ phụ nữ xấu xa.


Tôi biết, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Bánh Gạo sẽ không thể nào tiếp nhận tôi, nhưng chi cần nghĩ đến đứa con trai trước kia từng bám tôi không rời, giờ lại dùng ánh mắt chán ghét này nhìn tôi, thật sự lòng tôi đau như bị cắt thành trăm mành.


“Sao Bánh Gạo lại không chịu ăn cơm?”


Lê Hồng San liếc mắt nhìn tôi, sau đó cô ta bế bổng Bánh Gạo lên, giống như là đang khiêu khích tôi vậy.


Tôi cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Bánh Gạo chỉ ăn cơm khi thằng bé được gặp cô, vậy nên cô hãy chăm sóc nó thật tốt nhé.”


Sắc mặt Lê Hồng San có hơi khó coi, dường như cô ta đang không vui thì phải.


Tôi lôi Vũ Khả Hân đi ra cửa, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Lê Hồng Sơn nói: “Lê Hồng San, có một số việc tôi không nói ra, không có nghĩa là tôi không biết, tốt nhất cô hãy tự xử lý đi, đừng để đến lúc tôi không kim chế được.”


Dứt lời, tôi cũng không nhìn khuôn mặt cứng đờ của Lê Hồng San Lâm thêm nữa, trực tiếp quay gót roi đi.Tôi cùng Vũ Khả Hân qua thăm mẹ Trinh Phương Thảo, bà được chăm sóc bởi đội ngũ y tế mà tôi mời đến.


Bà vẫn khép kin trong thế giới của riêng mình, chẳng tốt hơn được chút nào.


Nhưng tôi tin, vào một ngày nào đó, mẹ tôi chắc chắn sẽ tình lại.


Tôi ngồi bên mép giường, cầm cái khăn lông mềm mại sạch sẽ, nhẹ nhàng lau ngón tay bà.


“Mẹ, Bánh Gạo vẫn không chịu tha thứ cho con, giờ con không biết mình phải làm sao nữa, nếu có mẹ Ở đây, chắc chắn mẹ sẽ nghĩ ra cách giúp con đúng không?”


Hai mắt tôi bắt đầu đỏ lên, tôi nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của bà.


Mẹ Trịnh Phương Thảo có khuôn mặt rất xinh đẹp, hơn nữa bà rất có khí chất, dù đã đến tuổi trung niên, nhưng trên người bà vẫn toát lên vẻ đẹp và sức hút của một thiếu nữ đôi mươi. Có một số người, tuổi càng lớn càng có sức hút, và Trịnh Phương Thảo, mẹ chính một trong số những người đó chăng?


“Mẹ, người phài mau chóng khỏe lại đây, mẹ biết không hà? Con vẫn luôn ở đây đợi ngày mẹ tinh lại, cả bố nữa, mẹ không thể bỏ lại con và bố như vậy, dù cóchuyện gì xảy ra, bổ nhất định sẽ không”


“Vân Hạ, Vân H..”


Lúc tôi đang nói chuyện với ma, Vũ Khá Hân hối hà chạy từ ngoài vào, tôi cũng bị dáng về này của Vũ Khả Hân dọa sợ, lập tức quay đầu lại hỏi: “Vũ Khả Han, chị làm gì vậy? Chị dọa chết em rồi.”


“Lê Hoàng Long… Lê Hoàng Long nói, bố em tinh lại rồi.”


Rắm!


Câu nói của Vũ Khả Hân giống như tiếng sấm rển nổ vang bên tai tôi, khiến tôi nhìn cô ấy với nét mặt không thể tin được.


Vũ Khả Hân nói, bố tôi đã tình lại rồi sao? “Là sự thật, chúng ta đến bệnh viện nhanh đi.”


Vũ Khà Hân đi đến chỗ tôi, cô ấy nằm chặt cánh tay tôi nói.


Tôi lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn mẹ vẫn đang nằm im trên giường, không kìm được mà khóc nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK