“Lớp màng này cô và bao nhiêu lần rồi, hả?” Đinh Kiến Quốc không hề tin Trần Thanh Thảo lại là xử nữ, theo anh thấy thì bởi vì Trần Thanh Thảo muốn tiếp cận anh nên mới vá lại lớp màng này mà thôi.
Đối mặt với những lời nhục nhã của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không hề nói câu nào. Khóe mắt cô long lanh sóng nước, cả người trông vô cùng quyến rũ dịu dàng.
Cổ họng Đinh Kiến Quốc khẽ chuyển động, anh bấu vào hông Trần Thanh Thảo rồi nhanh chóng luật động.
Cảm giác chặt chẽ khiến Đinh Kiến Quốc sắp phát điên, mỗi một lần tiến vào đều rất mạnh bạo. Ban đầu Trần Thanh Thảo còn cảm thấy đau đớn, nhưng về sau lại chìm ngập trong khoái cảm. Cô nắm lấy bả vai Đinh Kiến Quốc, khàn giọng gọi tên anh.
“Đinh Kiến Quốc… nhẹ một chút, đau quá.”
“Đau? Cô hao tâm tổn sức đưa tới cửa như vậy, chẳng phải muốn tôi làm cô sao?” Đinh Kiến Quốc châm biếm nhìn về phía Trần Thanh Thảo, bàn tay anh mạnh bạo nắm lấy tóc cô khiến cả gương mặt Trần Thanh Thảo đều bị kéo lại.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc, há miệng cắn lên cổ anh. Đinh Kiến Quốc cố gắng chịu đựng cơn đau, ánh mắt nhìn cô lại càng u ám hơn, động tác cũng thô lỗ hơn rất nhiều.
Từng cơn gió lạnh buốt bên ngoài đập vào khung cửa sổ, thế nhưng bên trong căn phòng lại là một cảnh tượng nóng bỏng.
Sau một trận mây mưa kịch liệt, Đinh Kiến Quốc cũng mệt mỏi ngã người xuống giường. Anh đưa tay đặt lên ngực Trần Thanh Thảo rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, thế nhưng Trần Thanh Thảo lại không ngủ được.
Đinh Kiến Quốc rất thô lỗ, từng động tác mạnh bạo của anh khiến cả người cô đều đau đớn nhưng cô rất vui vė.
Rốt cuộc cô cũng có thể ở bên cạnh Vũ Vĩnh Kỳ rồi, cho nên cô rất vui vẻ.
Trần Thanh Thảo cẩn thận đến gần cơ thể Đinh Kiến Quốc, cô tựa đầu mình lên ngực anh, nghe từng nhịp đập của trái tim. Một tiếng, lại một tiếng, vô cùng rõ ràng, cứ giống như Vũ Vĩnh Kỳ đang kêu gọi cô vậy.
Trần Thanh Thảo đưa tay đặt lên tim Đinh Kiến Quốc, nước mắt không thể khống chế được lăn dài trên má.
Vĩnh Kỳ, em đến rồi, anh có cảm nhận được không? Em đã đến rồi.
Hôm sau, Đinh Kiến Quốc tỉnh lại bèn thấy Trần Thanh Thảo vùi đầu vào ngực mình giống như một đứa trẻ yếu ót.
Đầu óc anh lập tức thanh tỉnh, anh híp mắt lại nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt dời xuống vết máu đỏ tươi trên giường.
Nhìn thấy vết máu màu đỏ chói mắt kia, tâm trạng Đinh Kiến Quốc đột nhiên hơi phiền não.
Anh đẩy cơ thể Trần Thanh Thảo ra, hành động của anh cũng đã khiến Trần Thanh Thảo tỉnh dậy. Cô kinh ngạc nhìn đầu tóc rối loạn của Đinh Kiến Quốc, theo phản xạ kêu tên: “Vĩnh Kỳ.”
“Cô nói gì?” Đinh Kiến Quốc không nghe rõ Trần Thanh Thảo gọi tên gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô tỏ vẻ dò hỏi.
Trần Thanh Thảo lắc đầu, cô vừa động đậy cơ thể một chút đã cảm thấy bên dưới đau nhói, cả gương mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch ra.
Thấy Trần Thanh Thảo lộ ra vẻ mặt như vậy, vốn dĩ Đinh Kiến Quốc không muốn quan tâm nhưng không biết vì sao khi đối mặt với Trần Thanh Thảo, anh lại không tự chủ cảm thấy thương tiếc cô.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc hiện lên chút u ám, gương mặt anh căng cứng lại rồi đứng dậy khỏi giường. Trên ngực người đàn ông còn có một vết quào nổi bật, vết quào này là do hôm qua Trần Thanh Thảo cấu lấy.
Trần Thanh Thảo cũng nhìn thấy vết quào đó, gương mặt lập tức ửng đỏ lên.
Dáng vẻ nhu thuận của Trần Thanh Thảo như thế thật sự khiến người khác vô cùng hải lòng, Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, cổ họng khẽ động đậy không ngừng.
Anh ôm lấy Trần Thanh Thảo từ trên giường, sau đó đi vào phòng tắm. Đột nhiên cơ thể bị người khác ôm lên, Trần Thanh Thảo phát ra một tiếng thét kinh hãi. Ngay khi cô vừa muốn giãy giụa thì Đinh Kiến Quốc đã lạnh nhạt liếc mắt: “Không muốn tắm à?”
Vừa nghe anh nói thế, Trần Thanh Thảo nhất thời dừng động tác lại.
Cô tựa vào trong ngực Đinh Kiến Quốc, khẽ ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, hốc mắt lại ửng đỏ.
Vĩnh Kỳ, từ đầu đến cuối anh đều thương xót em đúng không?
Đến khi tắm xong đã là một tiếng sau, Đinh Kiến Quốc bảo người mang đến cho Trần Thanh Thảo một bộ quần áo khác. Sau khi Trần Thanh Thảo thay đồ xong, quản gia lập tức cầm lấy một ly nước và một viên thuốc đi đến.
Trần Thanh Thảo mơ hồ nhìn quản gia, tỏ vẻ không hiểu.
“Cô Thanh Thảo, đây là do cậu chủ căn dặn, xin cô hãy uống thuốc ngừa thai này.” Quản gia cung kính nói với Trần Thanh Thảo.
Bỗng nhiên, sắc mặt Trần Thanh Thảo trắng bệch.
Cô nhìn xuống viên thuốc màu trắng kia, trong lòng tràn ngập sự chua xót.
“Sao vậy? Không muốn uống à?” Đinh Kiến Quốc từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Trần Thanh Thảo cứ nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay quản gia mà ngẩn người thì cất giọng đầy giễu cợt.
“Cho cho rằng ngủ cùng tôi một đêm thì sẽ mẹ quý nhờ con sao?” Giọng nói mỉa mai khinh miệt của Đinh Kiến Quốc vang lên khiến trái tim Trần Thanh Thảo đau nhói.
“Tôi không có loại suy nghĩ này, chỉ là… tôi muốn ở lại bên cạnh anh mà thôi, cho dù làm bạn giường cũng không thành vấn đề”
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc, ánh mắt của người phụ nữ trong veo tuyệt đẹp khiến cho trái tim Đinh Kiến Quốc không khỏi run lên.
Anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Trần Thanh Thảo, đáy mắt thoáng qua một chút lạnh lùng u ám.
Đinh Kiến Quốc tiến đến nắm lấy cằm Trần Thanh Thảo, lạnh lùng nói: “Uống thuốc đi, đừng hòng giở trò gì đấy. Tôi để cho cô leo lên giường của tôi không có nghĩa sẽ để cô sinh con cho tôi, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Ánh mắt Trần Thanh Thảo nhìn thẳng vào Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc lãnh đạm liếc nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó xoay người rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo từ từ ngồi xuống sàn nhà, sau đó uống thuốc ngừa thai vào bụng.
Vị đắng của thuốc bắt đầu lan tràn khắp miệng, mùi vị này khiến cho Trần Thanh Thảo khó chịu đến sắp phát điên.
Khi uống xong, nước mắt của cô cũng lăn dài trên má, chảy từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.
Thật ra Vũ Vĩnh Kỳ là một người đàn ông rất ấm áp, anh ấy đối xử với Trần Thanh Thảo rất tốt, từ trước đến nay chưa từng làm việc gì tổn thương đến cô cả.
Nhưng mà… Đinh Kiến Quốc trước mặt lại khác biệt một trời một vực với Vũ Vĩnh Kỳ, anh sẽ làm tổn thương Trần Thanh Thảo, sẽ khiến cho Trần Thanh Thảo khổ sở.
Thậm chí Trần Thanh Thảo còn có thể cảm giác được trái tim mình đang nhói đau vô cùng khó chịu, dường như cảm giác này sắp nuốt chửng lấy cả người cô.
Vĩnh Kỳ, trước kia anh vẫn luôn bảo vệ em, yêu thương em. Bây giờ đổi lại thành em bảo vệ anh rồi.
Cho dù anh trở nên như thế nào, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, chờ đợi anh.
“Mẹ, mẹ muốn ly hôn với bố sao?” Bánh Quy nắm lấy quần áo của Hoàng Song Thư, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Bánh Quy vẫn luôn sống trong sự yêu thương của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, cậu bé không ngờ sẽ có một ngày Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư ly hôn. Đối với một đứa trẻ mà nói, đây thật sự là một chuyện rất tàn nhẫn.
Ánh mắt Hoàng Song Thư mang theo chút bi thương nhàn nhạt, cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên tóc Bánh Quy rồi nói: “Bánh Quy ngoan, cho dù mẹ và bố ly hôn thì mỗi ngày vẫn sẽ sang đây thăm con mà.”
Cô muốn để đứa trẻ lại nhà họ Trần, bởi vì thằng bé cần một hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất. Hoàng Song Thư hy vọng Bánh Quy có thể lớn lên ở nhà họ Trần bởi vì nhất định Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ.
“Đừng mà, Bánh Quy không muốn mẹ đi đâu, hu hu hu.” Kể từ sau khi Bánh Quy hiểu chuyện thì không hề khóc lóc làm nũng nữa, đây là lần đầu tiên cậu bé khóc lóc cầu xin Hoàng Song Thư như vậy.
Nghe thấy tiếng khóc của Bánh Quy lỗ mũi Hoàng Song Thư vô cùng chua xót.
Cô ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của Bánh Quy rồi dịu dàng nói: “Bánh Quy, mẹ phải ra nước ngoài, chờ sau khi mẹ ổn định thì sẽ đến đón con ra nước ngoài sống cùng mẹ có được không?”
Bánh Quy nghe thấy Hoàng Song Thư không có ý vứt bỏ mình thì cặp mặt xinh đẹp mở to nhìn Hoàng Song Thư, âm thanh nức nở vang lên: “Mẹ không có lừa gạt Bánh Quy đúng không? Mẹ nhất định sẽ giữ lời hứa đúng không?
“Ừm, mẹ nhất định sẽ giữ lời hứa.” Hoàng Song Thư dịu dàng nhìn Bánh Quy rồi khẽ gật đầu.
“Vậy Bánh Quy sẽ chờ mẹ đến đón con ra nước ngoài, mẹ không thể lừa gạt Bánh Quy được đâu đó. Bánh Quy đưa tay ra ngoéo tay với Hoàng Song Thu.
Nhìn hàng nước mắt trên mặt Bánh Quy, trái tim Hoàng Song Thư âm thầm đau đớn.
Cô ôm lấy cơ thể mập mạp của Bánh Quy, nói chuyện với cậu bé rất lâu. Mãi đến khi Bánh Quy ngủ mất, Hoàng Song Thư mới đắp chăn lại cho cậu bé rồi đứng dậy đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài. Liếc nhìn tờ giấy ly hôn trên mặt bàn, Hoàng Song Thư nhẹ nhàng cầm lên, sau khi ký tên xong mới đi ra khỏi phòng.
Cô vừa đi ra đã nhìn thấy Lê Châu Sa đứng trên hành lang chờ mình. Lê Châu Sa nhìn xuống tờ giấy ly hôn trong tay Hoàng Song Thư, đáy mắt ẩn hiện chút bi thương nhàn nhạt.
“Chị dâu, chị thật sự quyết định rồi sao?” Lê Châu Sa không ủng hộ chuyện Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi ly hôn bởi vì nếu như hai người họ ly hôn thì chẳng phải người phụ nữ Tuyết Mai đó được lợi sao? Nhưng mà chuyện Trần Quân Phi ở cùng người phụ nữ khác, sau đó còn có con cũng đã là sự thật. Trần Quân Phi đã không còn tình cảm như lúc ban đầu với Hoàng Song Thư nữa, vì thế nếu như không ly hôn thì đối với Hoàng Song Thư mà nói, đây chưa chắc là một chuyện tốt.
“Châu Sa, chị đã quyết định rồi, vé máy bay cũng đặt luôn rồi. Ba ngày sau, chị sẽ rời khỏi đây.”
“Chị tính đi đâu?” Lê Châu Sa không ngờ Hoàng Song Thư sẽ rời đi như vậy.
“Paris đi, chị cũng muốn… đi du lịch ở Paris một chút.” Hoàng Song Thư thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ bị thương.
“Đừng cảm thấy chị rất đáng thương, thật ta thì chị nghĩ thế này cũng tốt mà” Hoàng Song Thư nắm lấy tay Lê Châu Sa, kéo cô ấy xuống lầu.
Lê Châu Sa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Song Thư, cố gắng đè nén sự đau đớn trong lòng xuống: “Chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm rồi, sang năm mới lại đi cũng không muộn mà”
“Ừ, cũng được. Vậy thì ở lại thêm mấy ngày nữa, những ngày này chị sẽ bên Bánh Quy thật tốt.”
Hoàng Song Thư nhếch môi, khẽ cười nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, ôm lấy cơ thể cô rồi nói: “Chị dâu, là anh hai có lỗi với chị. Đây là tổn thất của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ hối hận.”
“Chị biết.” Hoàng Song Thư vỗ vỗ sau lưng Lê Châu Sa, khẽ an ủi cô ấy.
Phan Huỳnh Bảo tan việc trở về thì nhìn thấy Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư ôm nhau, đôi mắt màu xanh lục của người đàn ông khẽ nhíu mày, mang theo chút lo lắng nhàn nhạt.
“Châu Sa, Huỳnh Bảo là một người đàn ông tốt, em nhất định phải biết quý trọng đấy có biết không?” Hoàng Song Thư chớp chớp mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo sau lưng rồi quay sang nghiêm túc nói với Lê Châu Sa.
Trước đây, Hoàng Song Thư đã biết rõ Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông tốt. Mặc dù bình thường nói năng thận trọng nhưng thật ra lại ấm áp hơn bất cứ người nào. Hoàng Song Thư chưa từng nhìn thấy Phan Huỳnh Đức nhưng cô nghĩ có lẽ Phan Huỳnh Bảo đã được di truyền tính tình của Phan Huỳnh Đức bởi vì nghe nói bố của Phan Huỳnh Bảo cũng là một người đàn ông vô cùng tốt.
Trên người Phan Huỳnh Bảo chảy dòng máu của Phan Huỳnh Đức, đương nhiên sẽ không hề kém cạnh ông ấy.
“Em biết rồi.”
Lê Châu Sa gật đầu, quay lại nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Đừng khóc mà.” Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy ánh mắt đong đây nước mắt của Lê Châu Sa thì nhức đầu không thôi.
Lê Châu Sa dựa vào trong ngực Phan Huỳnh Bảo, cắn môi không nói lời nào.
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy Lê Châu Sa, sau đó bình tĩnh nói với Hoàng Song Thư: “Đã quyết định xong rồi sao?”
“Ừ, quyết định xong rồi.” Hoàng Song Thư gật đầu.
“Nếu như chị cảm thấy như vậy sẽ hạnh phúc thì em ủng hộ chị.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư một cách sâu xa, sau đó ôm lấy Lê Châu Sa rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư chậm rãi nhắm mắt lại.
Huỳnh Bảo, Châu Sa, hai người nhất định phải hạnh phúc ở bên nhau đấy!