Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141


Làm sao có thể? Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?


Vào lúc tâm trạng tôi vô cùng căng thẳng, radio trước mặt đã bắt đầu trực tiếp cuộc thi tranh giải lần này.


Tôi cẩn thận nghe người phát ngôn nói chuyện, vô cùng hồi hộp.


Đang lúc tôi sợ hãi bất an thì vào lúc này, nghe thấy bên kia truyền đến một âm thanh ồn ào, giống như đã xảy ra chuyện gì bất ngờ vậy. “Tít tít.” “Sao vậy? Tại sao lại không nghe thấy âm thanh bên kia nữa?” Đột nhiên chiếc radio phát ra âm thanh tít tít, tôi lo lắng hỏi tài xế trước mặt.


Người tài xế nhìn tôi rồi giải thích: “Có thể là bên kia đã xuất hiện chuyện gì đó nên bên đây mới bị nhiễu sóng như vậy.”


Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì rồi?


Vào lúc tôi đang lo sợ bất an thì âm thanh trong radio lại vang lên một lần nữa. “Kính thưa các vị, bởi vì cuộc thi thiết kế lần này đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bây giờ sẽ hủy bỏ cuộc thi. Người phụ trách của tập đoàn Trần Thăng cũng sẽ bị cảnh sát tạm giam. Về những việc liên quan đến cuộc điều tra lần này thì bên phía cảnh sát sẽ đưa tin sau, hoan nghênh mọi người tiếp tục theo dõi.”


Tạm giam?


Trần Thanh Vũ bị cảnh sát tạm giam?


Tôi bị tin tức trong radio truyền ra kích thích toàn thân, bàn tay đang đặt trên bụng của tôi siết chặt lại. Trần Thanh Vũ bị tạm giam sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Đã xảy ra chuyện gì rồi?


Cuộc thi thiết kế bị tạm ngưng, Trần Thanh Vũ bị tạm giam? “Cô Bảo Nhi, đã đến nơi rồi.”


Trong lúc tôi vô cùng sợ hãi bất an thì chiếc xe đã chạy đến biệt thự của Lê Minh Quang. Hai người bảo vệ mời tôi bước xuống xe.


Sau khi tôi bước xuống xe thì bọn họ lập tức dẫn tôi vào trong biệt thự, để tôi ngồi đợi trong phòng khách rồi sau đó bọn họ đứng hai bên cửa.


Tôi hốt hoảng nắm chặt điều khiển trên bàn, mở ti vi lên. Trùng hợp ngay kênh có đưa tin về cuộc thi thiết kế lân này nhưng mà các tin tức cũng kết thúc rất nhanh.


Tin tức trên ti vi không chỉ nói đến vấn đề này mà phía trên còn để cập tới rất nhiều lời bàn tán, nói rằng cửa hàng quần áo dưới trướng Trần Thanh Vũ có những quan hệ không rõ ràng, đã làm chết người.


Chết người…


Làm sao lại chết người được chứ?


Bởi vì bây giờ internet rất phát triển, trên mạng đã xuất hiện thêm nhiều lời bàn tán về việc Trần Thanh Vũ bị tạm giam lần này.


Vốn là có một người mẫu tham gia cuộc thi thiết kế lần này, bởi vì mặc trang phục áo cưới dùng để thi đấu nên cuối cùng lại chết. Trải qua sự giám định của pháp y thì cửa hàng bán quần áo dưới trưởng của Trần Thanh Vũ, vì muốn cắt xén nguyên liệu nên đã chế tạo ra những vật chất có hại đến cơ thể con người, vi khuẩn làm chết người là từ quần áo truyền vào da.


Sau khi xảy ra chuyện của người mẫu này thì lần lượt nổi lên mấy vụ chết người vì mặc phải quần áo của công ty Trần Thanh Vũ, trên mạng còn nói sở dĩ trước đây không đưa ra ánh sáng là bởi vì đã bị Trần Thanh Vũ đè xuống.


Rốt cuộc những tin tức này là sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ có chứng cứ sao?


Khi tôi đang bất an xem những tin tức kia thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe ô tô. Nghe thấy âm thanh này, tôi biết rằng Lê Minh Quang đã trở về nên lập tức nhìn về phía cửa.


Lê Minh Quang từ bên ngoài đi vào, anh ấy ném chiếc áo khoác trong tay cho vệ sĩ rồi sãi bước đi tới chỗ tôi. “Rốt cuộc chuyện trên mạng là sao?” Tôi đứng dậy, cắn răng nhìn Lê Minh Quang rồi nói.


Chuyện này tuyệt đối không thể nào đơn giản như vẻ bề ngoài được, bên trong chắc chắn còn có ẩn tình khác, có lẽ cũng chỉ có Lê Minh Quang mới biết hết tất cả mọi chuyện. “Không phải em đã thấy rồi sao? Chính là giống như trên mạng đã nói đấy thôi.” Lê Minh Quang nhàn nhạt nhìn tôi, ngồi trên ghế sa lon đối diện với tôi.


Tôi thấy Lê Minh Quang giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, tôi vọt tới trước mặt anh ấy rồi tức giận nói: “Tất cả những chuyện này đều là do anh làm đúng không?” “Ừ” Hai tay Lê Minh Quang đặt trên bụng, đối mặt với sự chất vấn của tôi thì anh ấy rất thẳng thắn mà thừa nhận. “Tại sao phải làm như vậy?” Tôi nhìn Lê Minh Quang, cười khổ nói. “Tại sao à? Huỳnh Bảo Nhi, em không biết tôi oán hận người nhà họ Trần bao nhiêu đâu, chuyện này em không cần quan tâm bởi vì em cũng không có năng lực để quan tâm đâu.” Lê Minh Quang nhìn tôi, cười lạnh nói. “Chỉ một chút chuyện như vậy mà anh nghĩ rằng có thể hạ gục Trần Thanh Vũ sao?” Tôi nhìn Lê Minh Quang, trào phúng nói.


Thế lực sau lưng Trần Thanh Vũ không đơn giản, làm sao có thể bị đánh gục bởi một chuyện nhỏ thế này chứ. “Lần này Trần Thanh Vũ chạy không thoát đâu.” Ánh mắt của Lê Minh Quang hiện lên vẻ quỷ quyệt nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt của Lê Minh Quang quá sâu, khiến cho cơ thể tôi không khống chế được run lên. “Em sẽ hiểu nhanh thôi, lần này nhà họ Trần sẽ hoàn toàn biển thành một lịch sử.”


Ánh mắt thâm sâu của Lê Minh Quang liếc nhìn tôi rồi đứng dậy đi lên lầu. “Minh Quang, dáng vẻ này của anh sẽ khiến em sợ hãi đấy.”


Tôi nhìn theo bóng lưng của Lê Minh Quang, thấp giọng nói.


Dáng vẻ này của Lê Minh Quang thật sự đã khiến tôi sợ hãi. “Bởi vì em vẫn chưa hiểu rõ anh thôi.” Lê Minh Quang nhàn nhạt quay đầu lại nhìn tôi rồi mới đi mất.


Tôi nhìn theo bóng lưng Lê Minh Quang, cắn môi rời khỏi biệt thự của anh ấy. “Cô chủ, cô trở lại rồi.” Vào lúc tôi trở lại biệt thự thì quản gia vẫn cung kính nhìn tôi như cũ. Tôi cuống cuồng nói: “Trần Thanh Vũ trở về rồi sao?” “Cậu chủ… bị bắt rồi.” Trong giọng nói của ông ấy dường như hơi cô đơn.


Thật sự… bị bắt rồi sao?


Lời nói của ông ấy khiến tôi phải giật mình, không thể nói được câu nào nữa mà chỉ có thể ngơ ngác nhìn khuôn mặt buồn rầu của quản gia. “Chuyện lần này rất nghiêm trọng, chỉ sợ lần này cậu chủ khó thoát khỏi tai kiếp.” “Làm sao lại như vậy? Chuyện này cảnh sát cũng phải tra rõ ràng chứ?” Tôi lắc đầu một cái, căng thẳng ôm chặt bụng. “Vô dụng thôi, vừa rồi bà chủ đã liên lạc với luật sư nổi tiếng nhất để tìm cách đưa cậu chủ ra ngoài nhưng mà cảnh sát bên kia hoàn toàn không làm gì cả. Lần này nhân chứng vật chứng đều có đủ, bây giờ công xưởng của tập đoàn Trần Thăng cũng bị niêm phong để điều tra. Không chỉ như vậy, bọn họ còn đều tra ra được nhiều sản phẩm không hợp quy cách ở tập đoàn Trần Thăng. Đả kích lần này đã đánh rất mạnh vào toàn bộ nhà họ Trần.”


Làm sao lại trở nên như vậy chứ…


Là do tôi làm hại sao? “Cô chủ.” Tôi nhìn quản gia há miệng muốn nói gì đó, xong lại cảm thấy rất chán ghét bản thân mình. Lúc này, ở cửa lại truyền đến giọng nói của Trần Danh.


Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút bi thương của Trần Danh nói: “Trần Danh, bây giờ Trần Thanh Vũ thế nào rồi?” “Lần này cậu chủ gặp chút phiền phức rồi, tôi đến đây là muốn đưa cô rời khỏi thành phố này.” Trần Danh nhìn tôi rồi cung kính nói. “Rời khỏi đây sao…” Tôi nhìn Trần Danh rồi khẽ lắc đầu nói: “Tôi không muốn rời khỏi đây.”


Bây giờ Trần Thanh Vũ đang gặp phải chuyện như vậy, làm sao tôi có thể rời khỏi đây chứ? “Lần này cậu chủ bị người khác hãm hại, chỉ sợ không thể nào ra khỏi đó nhanh như vậy. Thị trường chứng khoán của tập đoàn


Trần Thăng đã hỗn loạn hết cả lên rồi, toàn bộ tập đoàn Trần


Thăng sẽ phá sản ngay lập tức. Vì để tránh cho cô bị ảnh hưởng nên trước khi cậu chủ bị bắt đã bảo tôi phải đưa cô rời khỏi đây, càng xa càng tốt.” Có phải anh đã biết chuyện này từ trước rồi không? Trần Thanh Vũ… có phải anh đã biết chuyện này do tôi làm rồi không. “Trần Danh, đưa tôi đến đồn công an đi” Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng cứu Trần Thanh Vũ ra khỏi nhà giam đó.


Tôi bắt lấy cánh tay của Trần Danh, muốn Trần Danh đưa tôi đến đồn công an.


Tôi phải nói cho những người đó biết, tôi mới là người thả bột thuốc vào trong quần áo, tất cả những chuyện này đều do tôi làm. “Cô chủ, cô muốn đến đồn công an nói ra những bột thuốc phấn đó là do cô làm sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Trần Danh nhìn chăm chằm vào tôi rồi nói. “Anh… biết sao? Quả nhiên, Trần Thanh Vũ cũng biết đúng không?” Lời nói của Trần Danh khiến cho cả người tôi trở nên mềm nhũn, thì ra tôi tự cho rằng mình làm rất bí mật nhưng không ngờ


Trần Thanh Vũ đã biết chuyện này từ lâu. Nếu biết thì tại sao anh lại không ngăn cản chứ? Còn muốn tôi để những bột thuốc đó lên quần áo? “Cậu chủ đã biết trước Lê Minh Quang sẽ làm những chuyện gì, nhưng mà cậu ấy không hề ngăn cản. Cậu ấy chỉ muốn xem thử cô hận cậu ấy nhiều bao nhiêu mà thôi, cậu chủ nói cho dù cô làm chuyện gì thì cậu ấy cũng sẽ không trách cô.” “Trần Thanh Vũ, tại sao anh ấy phải làm như vậy?” Tôi nghe xong lời nói của Trần Danh thì tim đã đau đến mức không chịu nổi, nhưng lại càng tức giận hơn.


Tại sao anh cứ làm ra vẻ như bản thân là người chịu mọi hy sinh như vậy chứ?


Anh cho rằng như vậy thì tôi sẽ cảm động sao? Đừng vọng tưởng, tôi sẽ không vì chuyện này mà cảm động đầu. “Cô chủ, máy bay đã chuẩn bị xong rồi, cô đi thu dọn một chút đi rồi tôi sẽ đưa cô đến nơi khác” Trần Danh thúc giục tôi. “Tôi không đi, tôi đã nói chuyện này là do tôi làm, tôi sẽ tự đến đồn công an tự thú”


Cuối cùng, Lê Minh Quang vẫn vì thù hận mà lợi dụng tôi, đưa Trần Thanh Vũ vào ngục giam.


Tôi sẽ không để Trần Thanh Vũ nhận tội thay mình đâu. “Vô dụng thôi, Lê Minh Quang đã thiết kế bẫy hết cả rồi. Cho dù cô có nói bột phấn là do cô làm thì cũng không thể nào cứu cậu chủ ra được nữa.” Trần Danh ngăn cản tôi, anh ta lắc đầu nói với tôi. “Tại sao lại vô dụng chứ? Thuốc bột đó là do tôi vẩy vào đống quần áo kia mà. Lê Minh Quang nói muốn ngăn cản người của Trần Thanh Vũ dự thi, tôi không biết mọi chuyện lại như vậy. Tôi cứ nghĩ rằng những bột kia chỉ khiến người khác ngủ mê thôi, không… nghĩ sẽ chết người.” “Cô không cần tự trách, Lê Minh Quang đã thiết kế xong tất cả rồi, không làm gì được nữa hết. Mời cô đi theo tôi rời khỏi đây.” “Tôi… không đi, anh dẫn tôi đến đồn công an thăm Trần Thanh Vũ đi.”


Lê Minh Quang đã thiết kế xong hết tất cả mọi thứ, mỗi một bước của anh ấy đều rất ổn định và vững vàng nhưng tôi lại không hề hay biết.


Tôi bị người khác lợi dụng nhưng lại hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.


Trần Danh thấy tôi kiên định như vậy, vốn dĩ không muốn dẫn tôi đến đồn công an nhưng cuối cùng vẫn đưa tôi đi gặp Trần


Thanh Vũ. Trên đường đi, Trần Danh nói hết tất cả những chuyện này cho tôi biết, lần này Trần Thanh Vũ quả thật gặp phải một rắc rối vô cùng lớn.


Không biết Lê Minh Quang đã dùng thủ đoạn gì mà sai khiến được người thân của những người mặc trang phục của tập đoàn Trần Thăng đưa đơn kiện ra tòa.


Cổ phiếu của tập đoàn dao động cực lớn, người góp vốn rút lui ào ạt, những công ty có hợp tác với tập đoàn Trần Thăng ngày trước cũng rút vốn hết sạch.


Bây giờ có thể nói rằng tập đoàn Trần Thăng đang đứng bên bờ vực phá sản.


Chuyện này còn chưa phải tồi tệ nhất, phía sau còn truyền ra tin Trần Thanh Vũ đã dùng thủ đoạn bất chính đối phó với những công ty đối thủ, thậm chí còn nói Trần Thanh Vũ đã dùng tiền hối lộ quan chức, trốn thuế nhiều năm liên, thậm chí trên những tài liệu kia còn có cả con dấu của Trần Thanh Vũ.


Tất cả những thứ này đều hoàn hảo đến mức không chê vào đầu được, không tìm thấy bất kỳ cơ hội thoát thân nào.


Ngay cả luật sư nổi tiếng nhất khi đối mặt với những bằng chứng kia thì cũng không cách nào thay đổi được. “Mấu chốt bây giờ là lời khai của những người đó đều đồng loạt hướng về phía cậu chủ” Tôi nghe thấy từng bước thiết kế của Lê Minh Quang, trong lòng hoàn toàn lạnh run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK