“Lê Châu Sa, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo như vậy sao?” Nguyễn Viết Dũng thấy Lê Châu Sa thở dài nhẹ nhõm một hơi thì cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
“Tin chứ, Phan Huỳnh Bảo là chồng em, giữa hai vợ chồng, điều quan trọng nhất không phải là tin tưởng lẫn nhau sao?” Lê Châu Sa hơi không hiểu Nguyễn Viết Dũng đang nói gì, cô ấy nghi ngờ đáp.
Nguyễn Viết Dũng cười lạnh một tiếng, nói với Lê Châu Sa: “Tin tưởng? Lê Châu Sa, em đang đùa cái gì vậy?”
“Nguyễn Viết Dũng, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo sẽ không có quan hệ gì với người phụ nữ khác đâu.” Lê Châu Sa thở dài một hơi, nói với Nguyễn Viết Dũng.
“Em cho rằng, trong giới này, giữa vợ chồng còn có niềm tin gì sao? Năm đó mẹ em chết như thế nào? Em đã quên rồi sao?” Lời nói của Nguyễn Viết Dũng làm sắc mặt Lê Châu Sa trở nên trắng bệch.
Sở dĩ Lê Châu Sa phóng đãng như vậy, thật ra là có nguyên nhân.
Lúc trước bố mẹ cô ấy là một đôi vợ chồng mẫu mực, hai người yêu nhau từ lúc học đại học, sau đó kết hôn sinh ra Lê Châu Sa.
Nhưng cuộc hôn nhân bao nhiêu người hâm mộ này chỉ duy trì được mười năm mà thôi. Năm Lê Châu Sa mười tuổi, bố cô ấy nuôi bồ nhí ở bên ngoài, sau khi mẹ cô ấy biết thì rất buồn bã rồi tự sát.
Lê Châu Sa vẫn luôn vì cái chết của mẹ mà canh cánh trong lòng, ngay cả khi sau này bố đã đuổi người thứ ba đi, người phụ nữ kia cũng chưa sinh được một đứa con. Nhưng với Lê Châu Sa, chuyện bố ngoại tình có ảnh hưởng rất lớn với cô ấy, cho nên cô ấy mới trở nên phóng đãng, mỗi ngày đều ở chợ đen và những nơi ăn chơi đó.
“Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo có thân phận gì tôi không cần phải nói, em cũng biết rõ hơn anh, với thân phận của anh ta thì không thể chỉ có mình em, em biết anh ta có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài không?”
“Anh ấy sẽ không, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa nhìn Nguyễn Viết Dũng, lắc đầu nói.
“Hy vọng sau này em vẫn có thể nói ra những lời này” Nguyễn Viết Dũng cười khổ một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Nhìn bóng dáng Nguyễn Viết Dũng rời đi, bàn tay Lê Châu Sa khẽ nắm chặt thành nắm đấm.
Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn khách sạn trước mắt, nghĩ đến vừa rồi Phan Huỳnh Bảo dẫn theo một cô gái đi vào, tâm trạng cô ấy tự nhiên có chút bực bội.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lê Châu Sa không lập tức trở về mà đi đến nhà họ Trần.
Hoàng Song Thư thấy Lê Châu Sa đến đây thì lập tức tiến lên nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô chợt nhận ra tay Lê Châu Sa vô cùng lạnh lẽo.
“Châu Sa, em làm sao vậy?” Ảnh mắt Hoàng Song Thư mang theo lo lắng hỏi Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Thư với biểu cảm mệt mỏi: “Chị dâu, chị tin tưởng anh hai không?”
Hoàng Song Thư kéo Lê Châu Sa ngồi lên ghế sô pha, thấy Lê Châu Sa hỏi như vậy, cô hơi buồn cười nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chị vấn đề này?”
“Chị dâu nói đi, chị có tin tưởng anh hai không?”
Lê Châu Sa cố chấp nhìn Hoàng Song Thư.
“Chị tin tưởng Quân Phi.”
“Nếu anh hai đi vào khách sạn cùng một người phụ nữ khác, chị cũng tin tưởng sao?” Lê Châu Sa nhìn vào mắt Hoàng Song Thư nói.
Hoàng Song Thư khó hiểu nhìn Lê Châu Sa, rồi vẫn gật đầu: “Chị tin Quân Phi sẽ không làm bậy.”
Hoàng Song Thư rất tin tưởng Trần Quân Phi, Lê Châu Sa nhìn ánh mắt kiên định của cô, sau đó mỉm cười giống như đã nghĩ thông suốt.
“Nếu chị dâu tin tưởng anh hai như vậy, em cũng sẽ tin tưởng Phan Huỳnh Bảo, nếu anh ấy dám có lỗi với em thì em sẽ không bỏ qua đâu.”
“Đang yên lành sao lại nói như vậy?”
Hoàng Song Thư buồn cười nhìn Lê Châu Sa hỏi.
Lê Châu Sa mím môi, nói thầm: “Không phải vì tên khốn Phan Huỳnh Bảo đó sao.”
Nghe vậy, Hoàng Song Thư cười to một trận.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Châu Sa nói: “Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo là một người rất chung thủy.”
“Em biết.” Lê Châu Sa gật gật đầu, nhìn Hoàng Song Thư.
Lúc trước Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo hấp dẫn vì điều đó, Lê Châu Sa theo đuổi Phan Huỳnh Bảo rất lâu mới có thể ở bên anh ấy, bây giờ còn trở thành vợ Phan Huỳnh Bảo, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình với anh đâu.
Huống chi, Lê Châu Sa bây giờ không chỉ có một mình, cho dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con của mình.
“Cho nên, nếu hai đứa có hiểu lầm gì thì nhất định phải nói ra, biết chưa? Đừng để hiểu lầm càng ngày càng nhiều.”
“Vâng.” Lê Châu Sa gật gật đầu, tính trở về sẽ hỏi rõ Phan Huỳnh Bảo.
Hôm nay Phan Huỳnh Bảo có một cuộc họp, sau đó lại có xã giao, cho nên phải bận đến khuya mới về nhà.
Lúc về đến nhà, Phan Huỳnh Bảo cho rằng Lê Châu Sa đã ngủ rồi, nhưng khi vào phòng ngủ thì lại thấy cô ấy đang ngồi đọc sách trên giường.
“Sao muộn rồi còn chưa ngủ?” Phan Huỳnh Bảo kéo cà vạt ra, cười hỏi Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa buông quyển sách trên tay xuống, nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo nói: “Sao hôm nay anh về muộn vậy?” Từ trước đến nay Phan Huỳnh Bảo rất ít khi về muộn, nhưng hôm nay đến khuya anh ấy mới về.
“Hôm nay hơi nhiều việc.” Phan Huỳnh Bảo nói xong, cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Lê Châu Sa nhìn bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo, khẽ đặt tay lên bụng mình.
Cô ấy im lặng chờ Phan Huỳnh Bảo đi ra, mười mấy phút sau, Phan Huỳnh Bảo ẩm ướt đi ra khỏi phòng tắm.
“Làm sao vậy? Hôm nay gặp chuyện gì không vui à?” Phan Huỳnh Bảo lấy khăn lau đầu, thấy dường như Lê Châu Sa đang không vui, anh ấy xốc chăn lên giường ôm Lê Châu Sa hôn một cái.
Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, vươn tay sờ lên mặt anh ấy nói: “Phan Huỳnh Bảo, anh có lừa em chuyện gì không?”
“Nói bậy gì vậy? Anh lừa em cái gì?” Phan Huỳnh Bảo dường như đã quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của vợ mình.
Anh ấy nhẹ nhàng nhéo mũi Lê Châu Sa một cái, khẽ cười nói.
Lê Châu Sa chép miệng, kéo tai Phan Huỳnh Bảo, vô cùng khó chịu nói: Anh thật sự không lừa em?”
“Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Phan Huỳnh Bảo bận rộn cả ngày, thể xác và tinh thần đêu mỏi mệt nên chỉ muốn ngủ.
Lê Châu Sa bực mình nhìn Phan Huỳnh Bảo, tức giận vì anh trả lời qua loa với mình.
Thấy Lê Châu Sa hơi tức giận, Phan Huỳnh Bảo xoay người đè cô ấy xuống dưới thân, ám muội luồn tay vào trong váy ngủ của Lê Châu Sa.
“Làm sao? Muốn à?” Lê Châu Sa là một người thẳng thắn, muốn gì thì sẽ biểu hiện ra ngoài, Phan Huỳnh Bảo cũng thích sự nhiệt tình của cô ấy.
“Phan Huỳnh Bảo, anh không lên giường với người khác đúng không?”
Lê Châu Sa có chút yếu ớt nhìn khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo trong bóng tối.
Lúc này Phan Huỳnh Bảo mới hiểu ra, hôm nay Lê Châu Sa vẫn luôn rầu rĩ không vui thì ra là bởi vì lo anh ấy có người khác ở bên ngoài.
Phan Huỳnh Bảo buồn-cười nhéo mũi Lê Châu Sa nói: “Nói bậy gì vậy?
Sao anh có thể có người khác được?”
Nói xong, anh ấy ngậm lấy đôi môi mỏng của cô. Lê Châu Sa động tình ôm Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
“Đừng… chờ một chút.” Lúc bàn tay Phan Huỳnh Bảo dần dần đi xuống, Lê Châu Sa hoảng loạn nắm lấy tay anh.
Phan Huỳnh Bảo không hiểu nhìn hai má nóng bừng của Lê Châu Sa: “Làm sao vậy? Em không muốn sao?”
Đôi mắt Lê Châu Sa dâng lên một tầng sương mù, hẳn là rất muốn.
Trước kia đối với loại chuyện này, Lê Châu Sa đều tương đối chủ động, nhưng hôm nay cô ấy lại chống cự, Phan Huỳnh Bảo có chút không hiểu.
Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, đặt bàn tay của anh ấy lên bụng mình.
Phan Huỳnh Bảo không hiểu Lê Châu Sa muốn làm gì.
“Làm sao vậy? Có phải bụng không thoải mái không?” Phan Huỳnh Bảo bật đèn, khẩn trương bế Lê Châu Sa lên.
Sức khỏe Lê Châu Sa vẫn luôn tương đối tốt, rất ít khi bị bệnh, bây giờ thấy Lê Châu Sa đặt tay mình lên bụng cô ấy, đương nhiên Phan Huỳnh Bảo sẽ vô cùng sốt ruột.
Phan Huỳnh Bảo nói xong, khuôn mặt Lê Châu Sa không khỏi tối sầm lại.
Cô ấy tức giận liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là đồ ngốc.”
Cô ấy đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà Phan Huỳnh Bảo vẫn không hiểu?
Không phải Phan Huỳnh Bảo rất thông minh sao? Vì sao cô ấy cảm thấy Phan Huỳnh Bảo thật sự rất ngốc nghếch nhỉ.
Vô duyên vô cớ bị Lê Châu Sa mắng một câu, Phan Huỳnh Bảo tỏ vẻ mình thật sự vô tội.
Lúc anh ấy định nói gì đó thì thấy Lê Châu Sa đỏ mặt nói: “Em… mang thai.”
Lúc đầu khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt anh ấy lại đột nhiên cứng đờ.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo không nói gì, cô ấy nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo thì thấy mặt anh ấy lạnh như băng mang theo sự nghiêm trọng khó tả.
Biểu cảm của anh ấy không phải sự vui sướng khi được làm bố, mà lại hiện lên sự âm trầm và quỷ dị.
Lê Châu Sa hơi hoảng hốt trước biểu cảm của Phan Huỳnh Bảo, thậm chí cô ấy còn bất an ôm bụng, lắp bắp nói: “Huỳnh Bảo, anh làm sao vậy? Có phải anh không thích trẻ con không?”
Nếu Phan Huỳnh Bảo dám nói không thích trẻ con, Lê Châu Sa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo xoay người đi xuống giường, bóng dáng của người đàn ông làm Lê Châu Sa cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Lê Châu Sa ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, cho đến khi anh ấy cầm lấy thuốc lá và bật lửa trên tủ đầu giường, chậm rãi hút thuốc, Lê Châu Sa mới kéo chăn che lên người.
Trong ấn tượng của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo hút thuốc không nhiều lắm, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ anh ấy giống như đang rất bực bội phiên muộn.
Rốt cuộc tại sao Phan Huỳnh Bảo lại bực mình như vậy? Vì đứa bé sao?
“Phan Huỳnh Bảo… Lê Châu Sa kiên cường siết chặt nắm tay, cho dù Phan Huỳnh Bảo không thích đứa bé, cô ấy sẽ tự mình nuôi nấng. Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà cô ấy chưa từng thấy trước đây.
“Châu Sa, bỏ đứa bé đi.”
Đùng!
Giống như có thứ gì đó nện xuống đầu cô ấy, môi Lê Châu Sa vẫn luôn run lẩy bẩy.
Cô ấy không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mắt, giống như là lân đầu tiên quen biết Phan Huỳnh Bảo vậy.
“Anh nói gì? Anh nói lại lần nữa xem?” Phan Huỳnh Bảo nói bỏ đứa bé đi sao?
“Nghe lời anh, bỏ đứa bé đi được không?” Phan Huỳnh Bảo ném mẩu thuốc vào thùng rác, nắm bả vai Lê Châu Sa nói.
Anh ấy vẫn luôn làm biện pháp bảo vệ, không ngờ Lê Châu Sa dùng chiêu trò để lừa anh ấy và mang thai.
Không phải Phan Huỳnh Bảo không biết tâm tư của Lê Châu Sa, anh ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai, Lê Châu Sa muốn có con, nhưng anh ấy không thể cho Lê Châu Sa một đứa con được.
“Em… không, anh không muốn đứa bé này, nhưng em muốn.” Lê Châu Sa ôm bụng, gầm lên với Phan Huỳnh Bảo.
“Châu Sa, chỉ có hai người chúng ta không tốt sao? Sao phải có con?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, ánh mắt mang theo một chút chua xót nói.