Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338


“Cậu ấy luôn được ở bên cạnh em. Có nhiều lúc, anh thực sự ghen tị với cậu ấy.” Trần Thanh Vũ đặt tay lên trái tim trên ngực của Huỳnh Báo Nhi, lẩm bẩm một mình.


Anh ghen tị vì Phan Huỳnh Đức có thể ở bên Huỳnh Bảo Nhi mãi mãi. Ngay cả khi chết đi, anh ta cũng sẽ ở cùng Huỳnh Bảo Nhi, quanh quần bên thân thể Huỳnh Bảo Nhi. “Nếu như có kiếp sau…”


Huỳnh Bảo Nhi dựa vào vòng tay của Trần Thanh Vũ, nhìn ra ngoài cửa sổ và tự mình lấm bấm.


“Em đừng nghĩ tới. Nếu như có kiếp sau, anh sẽ đến sớm hơn Phan Huỳnh Đức, nhanh chóng lấy em về nhà. Đời này, nếu anh cần đối xử tốt với một người thì người đó chi có một mình em thôi”


Lời hứa mãi mãi là những lời nói hoa mỹ đẹp đẽ nhất trên thế giới này. “Cô tỉnh rồi à?” Đầu Hoàng Song Thư cử ong ong, không biết chật vật bao lâu mới có thể mở mắt ra. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của Trần Quân Phi. Giọng nói của một người đàn ông, nghe kỹ ra có thể thấy sự lo lắng nặng nề ở trong đấy.


Hoàng Song Thư mơ màng nhìn Trần Quân Phi, sau đó cô ôm bụng hoảng hốt hét lên: “Con tôi đâu? Con tôi đâu? Hoàng Song Thư, cô bình tĩnh lại một chút đi.” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư kích động như vậy, anh cảm thấy rất sợ hãi.


Anh cau mày nhìn bàn tay đang chuyển dịch của Hoàng Song Thư, anh giữ chặt tay Hoàng Song Thư lại, ngăn cô tự làm chính mình bị thương. “Cút đi. Con tôi đi đâu rồi? Con tôi ở đâu?” Lần đầu tiên Hoàng Song Thư dám dùng lực Trần Quân Phi ra một cách mạnh mẽ như vậy.


Hoàng Song Thư của trước đây, mỗi khi nhìn Trần Quân Phi đều cẩn thận thăm dò biểu cảm của Trần Quân Phi từng tí một. Nhưng giờ đây, có lẽ nỗi đau mất con quá đau đớn, hoặc cũng có thể là cái chết của đứa bé đã khiến Hoàng Song Thư hoàn toàn thức tỉnh. không còn nữa rồi” Khuôn mặt điển trai của Trần Quân Phi nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Song Thư đầy đau khổ thể này, giọng nói bất giác mang theo cảm giác đờ đẫn đến lạ thường. “Con… không còn nữa Hoàng Song Thư như bị sét đánh, bàn tay đặt trên bụng không thể nào buông xuống được.


Trần Quân Phi nhìn dáng vẻ của Hoàng Song Thư. Anh chặt môi lại, muốn đỡ Hoàng Song Thư Nhưng dường như Hoàng Song Thư bị thứ gì đó kích thích, dùng tất cả sức lực còn lại đẩy mạnh Trần Quân Phi ra. Bởi vì cô kích động nên đã khiến máu ở kim chuyên chảy ngược lên, nhưng Hoàng Song Thư không hề cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt hận đông cứng nhìn Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi nhìn dáng vẻ đau đớn của Hoàng Song Thư, vẻ mặt anh mang theo sự u ám: “Hoàng Song Thư, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cút..”


Hoàng Song Thư dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Quân Phi.


Cô hạ mình yêu người đàn ông trước mặt như một vị thần, cho dù cô bị đối xử như nào đi nữa, Hoàng Song Thư cô vẫn một lòng một dạ yêu người đàn ông trước mặt này. Nhưng mà… không có được, cuối cùng cũng không có được. Thứ không thuộc về mình mãi mãi vẫn không thuộc về Tất cả đều là ước vọng xa hoa, một người phụ nữ bẩn thiu như cô, làm sao có thể có được hạnh phúc? Làm sao có thể?


Hoàng Song Thư nhếch môi, phẫn hận rút kim chuyền ra khỏi mu bàn tay.


Nhìn thấy động tác dút khoát của Hoàng Song Thư, vẻ mặt của Trần Quân Phi lập tức thay đổi. “Hoàng Song Thư, mẹ nhà cô.. Trần Quân Phi, anh đi đi.”


Trần Quân Phi vẫn chưa nói xong, Hoàng Song Thư đã ngắt lời anh.


Sắc mặt người phụ nữ mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt đen như có như không nhìn Trần Quân Phi không hề có một chút biểu cảm.


Cô thờ ơ nhìn Trần Quân Phi, tàn nhẫn nói: “Đi đi, tôi cầu xin anh đấy.”


Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.


Trái tim của Trần Quân Phi dường như bị thứ gì đó đập vào, đặc biệt là khi Hoàng Song Thư nhìn anh bảng ánh mắt thờ ơ, thậm chí tuyệt vọng đó. Tâm trạng của Trần Quân Phi trở nên cáu kinh một cách bất thường mà không ai có thể giải thích được. “Hoàng Song Thư, xin lỗi cô. Tôi… không biết cô đang mang thai. Có lẽ ông trời đang cảnh cáo tôi đừng mơ tưởng viến vông” Hoàng Song Thư hơi khép môi, cụp mắt xuống nói. Người bẩn thỉu như cô lại mơ ước được Trần Quân Phi thích. Quả nhiên là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả mọi thứ đều là giấc mơ tự mình thêu dệt. “Hoàng Song Thư… đợi cô khỏe hơn, chúng ta… thứ qua lại, có được không?” Sau khi đấu tranh rất lâu, Trần Quân Phi mới đến trước mặt Hoàng Song Thư, sau đó đưa tay ra nằm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, nhỏ giọng nói với cô.


Anh muốn xác nhận lại phần tình cảm này. Anh cũng muốn yêu một người, cũng muốn được một người yêu.


Anh muốn cảm nhận hương vị tình yêu mà Huỳnh Bảo Nhi đã nói.


Trần Quân Phi trước kia, ở một mình trong ngõ nhỏ, dù có cố gắng giãy dụa thể nào cũng không thể thoát khỏi. Trần Quân Phi bày giờ, chi muốn ở bên Hoàng Song Thư như trước đây, muốn có bao dung cho mình, muốn cô yêu thương mình. “Tôi sẽ thay đổi. Tôi đã từng đối xử không tốt với cô, làm tổn thương cô. Tôi đã xử lý những người kia. Chuyện đó là do tôi … “Xin lỗi, tôi không làm đưoc.”


Những lời này của anh, nếu là trước đây thì Hoàng Song Thư chắc chắn sẽ hạnh phúc đến mức đầu óc lâng lâng.


Nhưng mà Hoàng Song Thư của bây giờ đã hoàn toàn từ bỏ rồi. Cái chết của đứa bé khiến Hoàng Song Thư nhận thức rõ rằng được thực tại.


Cô không hận Trần Quân Phi, cô chỉ hận bản thân mình, tai sao lại phải ôm lòng mộng tưởng. “Hoàng Song Thư ” Lời nói của Hoàng Song Thư khiến vẻ mặt của Trần Quân Phi vặn vẹo đến khó nhìn.


Lần đầu tiên anh nói muốn được ở bên một người phụ nữ, nhưng khi nhận được câu trả lời, sắc mặt của Trần Quân Phi trở nên kỳ lạ. “Xin anh rời khỏi đây được không? Tôi hơi mệt.”


Hoàng Song Thư phớt lờ sắc mặt trở nên xấu xí của Trần Quân Phi, cô lật người quay lưng về phía Trần Quân Phi. Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư quay lưng về phía minh, không tự chủ được siết chặt nắm tay.


Nếu trong lúc bình thường, có người phụ nữ nào dám lộ biểu cảm như thế này trước mặt anh, Trần Quân Phi nhất định sẽ không bao giờ cho qua, Trần Quân Phi hit một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi trở về bảo quản gia hầm một ít thuốc bổ cho “Hoàng Song Thư, tôi thực sự nghiêm túc. Trước đây tôi biết tôi rất khốn nạn, tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ luôn đối xử tốt với cô.”


Khi Trần Quân Phi chuẩn bị rời đi, anh nghiêm túc nói về phía Hoàng Song Thư, người đang năm quay mặt vào trong tường.


Nói xong, Trần Quân Phi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Sau khi Trần Quân Phi rời đi, Hoàng Song Thư mở mắt ra, trống rỗng nhìn lên trần nhà ở phía trên đầu.


Con người ở trên thế giới này luôn phải trải qua những thăng trầm, như thế mới là lẽ sống.


Hoàng Song Thư với những khó khăn và thất bại trước đó đều nghiên răng chống choi. Dù bị chính người khác cưỡng hiếp, dụ dỗ, thậm chí là em gái hiểu lầm, ghét bỏ. Hoàng Song Thư vẫn kiên trì sống sót.


Lần này Hoàng Song Thư cũng có thể sống sót, cô muốn được bắt đầu lại từ đầu.


Cô không muốn phải hạ mình để yêu người khác, cô muốn bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống mới. “Song Thư tỉnh rồi à?” Huỳnh Bảo Nhi vừa ngủ trưa dậy. Cô xuống lầu thì đã thấy Trần Quân Phi đang cùng quản gia hầm thuốc bổ trong bếp. Thấy Trần Quân Phi như vậy, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy an tâm phần nào.


Trần Quân Phi làm như thế này chính là vì Hoàng Song Thư phải không? Trần Quân Phi cũng biết quan tâm đến người khác, điều này khiến Huỳnh Bảo Nhi vô cùng vui vẻ. “Mẹ ngủ trưa dậy à?” Khuôn mặt của Trần Quân Phi hơi tối sầm, như thể anh đang buồn bực không vui.


Làm sao mà Huỳnh Bảo Nhi lại không biết? Cô nhìn ra vẻ mờ mịt trong mắt Trần Quân Phi, nhẹ nói: “Quân Phi, trước đây Song Thư đã đuổi theo con rồi. Lần này nhất định con phải theo đuổi được Song Thư đấy. Song Thư là một cô gái ngoan ngoãn, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, hãy để cô ấy rời đi, con hiểu không? Con sẽ không để cô ấy rời đi, cô ấy thích con, phải không mẹ?” Trần Quân Phi nám chặt tay, cố chấp nhìn Huỳnh Bảo Nhi nói. Nhìn thấy vẻ bướng bỉnh khác thường của Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi bất lực gật đầu: “Nhưng mà sau chuyện này, con có chắc Song Thư sẽ tiếp tục yêu con không? Song Thư cũng là con người, cô ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện, mà những chuyện đau khổ đó vốn dĩ đều là con mang đến cho cô ây Mẹ, bây giờ con phải làm sao đây?” Trần Quân Phi cúi đầu, khuôn mặt lộ ra vài phần mất mát hỏi Huỳnh Bảo Nhi.


Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi , người luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại mang dáng vẻ đau khổ này, Huỳnh Bảo Nhi cũng rất khó chịu.


Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Quân Phi rồi thấp giọng nói: “Quân Phi, con nên dịu dàng một chút, biết không?” Trần Quân Phi nghe xong, trong mắt anh xuất hiện một tia sáng mờ. Sau khi nghe những lời của Huỳnh Bảo Nhi, dường như Trần Quân Phi đã biết mình cần phải làm gì.


Anh sẽ khiến Hoàng Song Thư yêu anh một lần nữa. Mặc dù trước đây anh là một tên khốn, nhưng nhất định anh sẽ thay đối, thay đổi để Hoàng Song Thư yêu anh. “Cô đã quyết định chưa?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư đang sắp xếp đồ đạc, hai đầu lông mày hơi nhăn lại.


Anh ấy vừa đến gặp Hoàng Song Thư, nhân tiện nói vài câu tốt giúp Trần Quân Phi. Nhưng không ngờ, Hoàng Song Thư lại nói cô muốn rời khỏi thủ đô và cô hy vọng Phan Huỳnh Bảo có thể giúp cô rời khỏi đây. “Quyết định rồi, tôi muốn sống một cuộc sống khác.” Hoàng Song Thư quay đầu lại nhìn Phan Huỳnh Bảo, chân thành nói. “Cô còn yêu anh trai tôi không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư , ánh mắt hơi phiên não. “Tôi đã… buông xuống rồi”


Những thử tra tần, hành hạ cô đã khiến tình cảm hèn mon của Hoàng Song Thư dành cho Trần Quân Phi biến mất hoàn toàn.


Hoàng Song Thư của bây giờ không muốn chạm vào thứ tình cảm này nữa, cô muốn đi theo con đường riêng của mình. “Hãy tôn trọng quyết định của cô. Nếu nếu sau này có chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.” Phan Huỳnh Bảo đứng dậy, sau đó đưa cho Hoàng Song Thư một tấm danh thiếp cùng một thẻ ngân hàng. Hoàng Song Thư nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp và thẻ ngân hàng mà Phan Huỳnh Bảo đưa cho, nhưng cô không nhận nó.


Đôi mắt xanh ngọc lục bảo xinh đẹp của Phan Huỳnh Bảo hiện lên một tia sáng yếu ớt, anh ấy trầm giọng nói: “Đây là khoản bồi thường mà tôi thay mặt cho người anh trai vô dụng của tôi gửi tới cô. Tuy số tiền không nhiều, nhưng cuộc sống sau này rất cần tới, cô vẫn nên nhận lấy. Lúc nào cô có tiền, có thế gửi lại cho tôi. Không, anh ấy không nợ gì tôi cá. Tôi cũng không cần số tiền này.” Hoàng Song Thư đẩy tay Phan Huỳnh Bảo ra, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút bướng bỉnh.


Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư , đôi mắt của anh ấy tối sầm lại nói: “Trên người cô vẫn nên có tiền, nếu cô muốn rời khỏi thủ đô, trên người cô. Tôi có thể kiếm tiền, tôi muốn từ bỏ quá khứ của mình và bắt đầu lại”


Hoàng Song Thư siết chặt đôi bàn tay, nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng ánh mắt kiên định khác thường.


Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt người phụ nữ, trong mất cô có một tia sáng, và môi cô đang khẽ nhếch lên. “Hoàng Song Thư, tôi mong chờ sự bắt đầu tốt đẹp của cô, để khiến anh trai tôi phải hối hận vì đã đánh mất một người phụ nữ như cô. Còn nữa, xin lõi cô.”


Phan Huỳnh Bảo đột nhiên nói xin lỗi khiến Hoàng Song Thư kinh ngạc.


Cô nhìn Phan Huỳnh Bảo, dường như cũng không hiểu tại sao Phan Huỳnh Bảo lại muốn nói lời xin lỗi với chính mình.


Phan Huỳnh Bảo mờ mit nhìn Hoàng Song Thư, nói khẽ: “Những chuyên mà Trần Quân Phi đã gây ra cho cô, tôi giúp anh ấy nói xin lỗi cô.”


Những tổn thương mà Trần Quân Phi gây ra cho Hoàng Song Thư, làm sao một câu xin lỗi là có thể giải quyết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK