Đáy mắt Lâm Tấn Sang lóe lên ánh sáng, ngón tay anh ta quệt qua gò má nóng hổi của Hoàng Song Thư rồi cười khẽ nói: “Nóng lâm à? Đừng có gấp, anh giúp em ngay đây.
Lâm Tấn Sang vừa dứt lời thì cúi xuống hôn lên môi Hoàng Song Thư. Cơ thể cô nóng đến mức chạm vào là phỏng, lại thêm hành động hôn hít này của Lâm Tấn Sang khiến Hoàng Song Thư nhịn không được mà rên khẽ một tiếng.
Cô cựa quậy người, dường như muốn được nhiều hơn nữa.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên ướt át, trên giường là hai bóng người đang dây dưa với nhau. Lúc Lâm Tấn Sang định tách hai chân của Hoàng Song Thư ra thì cánh cửa đột nhiên bị người khác đạp ngã.
Đôi mắt Lâm Tấn Sang toát ra vẻ nguy hiểm, anh ta nheo mắt lại, còn chưa kịp phản ứng thì Phan Huỳnh Bảo đã nhanh như chớp lao đến nên một phát lên mũi Lâm Tấn Sang. “A..” Cả người Lâm Tấn Sang bị Phan Huỳnh Bảo đánh ngã xuống đất, anh ta che mũi lại, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Cậu chủ Bảo, có phải anh hơi quá đáng rồi không vậy” Anh ta che mũi, ánh mắt toát lên vẻ hung ác nói với Phan Huỳnh Bảo. “Quá đáng? Giờ tôi muốn giết cậu cũng dễ như trở bàn tay đấy” Gương mặt anh tuần của Phan Huỳnh Bảo không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào, anh ấy giơ chân đạp vào ngực của Lâm Tấn Sang một phát, ánh mắt lạnh lùng trào phúng.
Anh ấy dời mắt nhìn về phía Hoàng Song Thư, con người màu xanh lục hắn lên từng tia máu. Phan Huỳnh Bảo dùng sức đấm mạnh lên mặt Lâm Tấn Sang, gương mặt tuấn tú của anh ta giờ sắp trở thành cái đầu heo.
Anh ấy hung hăng đá Lâm Tấn Sang, cơ thể anh ta lùi về sau. Sau đó Phan Huỳnh Bảo nhanh chóng đi đến lấy drap giường bọc cơ thể Hoàng Song Thư lại. Thấy sắc mặt có rõ ràng không được bình thường, Phan Huỳnh Bảo lại đi qua giảm một phát nữa lên ngực Lâm Tấn Sang.
Thân thủ của Phan Huỳnh Bảo rất tốt, tên Lâm Tấn Sang kia hiển nhiên không phải đối thủ của anh ấy. Gương mặt anh ta giờ phút này trở nên vô cùng vặn vẹo và dữ tợn. Phan Huỳnh Bảo âm u nhìn chấm chằm vào Lâm Tấn Sang, đôi mắt tối đen lại, nói với anh ta: “Lâm Tần Sang, tôi biết cậu muốn làm gì, tôi sẽ không để cậu làm được điều đó đâu.”
Lâm Tấn Sang? Không phải là Lý Tấn Sang à? Nói cách khác, Phan Huỳnh Bảo đã biết rõ thân phận của anh ta rồi ư?
Cơ thể Lâm Tấn Sang không ngừng run rẩy, anh ta năm chặt tay lại, đôi mắt loé lên vẻ hung ác, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. “Không hổ là cậu chủ Bảo nhỉ, thật… không đơn giản chút nào.” Lâm Tần Sang lau máu bên khoé môi, cười nhạo nói với Phan Huỳnh Bảo. “Đừng có khiêu chiến sức chịu đựng của tôi.” Vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo tràn đầy khinh miệt, anh ấy cười một tiếng rồi sau đó ôm lấy Hoàng Song Thư rời khỏi phòng ngủ của Lâm Tấn Sang Lâm Tấn Sang lạnh lùng đứng dậy, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo rời đi, sự hung tàn dưới đáy mắt anh ta càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Phan Huỳnh Bảo, anh cho rằng như vậy là xong rồi à? Có phải anh quá ngây thơ rồi không? “Sao rồi? Có đau không anh?” Trương Khánh Toàn vẫn trốn trong tủ quần áo nãy giờ, nhìn thấy Lâm Tấn Sang dây dưa với Hoàng Song Thư thì suýt chút nữa anh ta muốn chạy ra cản lại. Thế nhưng anh ta lại yêu Lâm Tấn Sang, không dám thách thức anh ấy nên lo lắng việc mình lỗ mãng sẽ khiến Lâm Tấn Sang chán ghét.
Trương Khánh Toàn bước ra khỏi tủ quần áo, thấy mặt Lâm Sang sưng cả lên thì vẻ mặt anh ta cũng trở nên khó coi, “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi” Lâm Tấn Sang vẻ không sao dùng tay quệt vết máu trên mặt, hừ lạnh một tin. chúng ta phải làm gì Trương Khánh Toàn thấy dáng vẻ Lâm Sang như vậy thì đôi mắt chợt tối lại, trầm giọng nói. “Em nhờ người sửa đổi người trong đoạn clip đó thành Phan Huỳnh Bảo Đôi mät Lâm Tấn Sang lóe lên vẻ quyệt, anh ta chỉ vào nơi đặt camera cách đó không xa rồi nói với Trương Khánh Toàn. Muốn đổi nhân vật chính trong đoạn clip đó, việc này không khó đối với Trương Khánh Toàn. muốn hai anh em họ trở mặt thành thù à?” Trương Khánh Toàn ở cùng với Lâm Tấn Sang một thời gian dài nên anh ta muốn làm gì thì chỉ cần một ánh mắt hay một động tác thôi là Trương Khánh Toàn đã biết rõ rồi.
Lâm Tấn Sang lười biếng cười nhẹ một tiếng, con vốn lùng nay lại trở nên bình tĩnh mà u ám: “Đúng vậy, anh muốn hai anh em bọn họ trở mặt thành Sau khi hai chân Trần Quân Phi không thể đi lại thì tính tình cũng trở nên vô cùng yếu ớt mẫn cảm. Nếu để Trần Quân Phi biết người em trai thân thiết nhất của mình ở bên người phụ nữ mà mình yêu thì chẳng phải câu chuyện sẽ càng trở nên đặc sắc hay sao? “Hoàng Song Thư đâu?” Tối đến, Trần Quân Phi ôm Bánh Quy hỏi Hoàng Khánh Ngân.
Lúc trưa trở về nhà, anh có hỏi Hoàng Khánh Ngân là Hoàng Song Thư rồi nhưng cô ta lại ấp úng nói là Hoàng Song Thư không có ra khỏi cửa.
Nào ngờ đến tối rồi mà vẫn chưa thấy cô cả, tâm trạng của Trần Quân Phi bị ảnh hưởng rất nhiều, cảm xúc cũng trở nên nóng nảy hơn.
Hoàng Khánh Ngân cũng sợ Trần Quân Phi, giờ lại bị anh dùng ảnh mắt lạnh như băng này nhìn vào người khiến cả cơ thể cô ta trở nên cứng ngắc, Cô ta lắp bắp nói: “Em.. em cũng không biết chị ấy đi đâu nữa, chị ấy..”
“Hiện tại Hoàng Song Thư đang ở đâu?” Trần Quân Phi nheo mắt lại, đôi mắt xếch lạnh lùng khiến cho người khác nhìn vào là sợ hãi.
Bị Trần Quân Phi nhìn chăm chăm như thế, Hoàng Khánh Ngân cũng rất hốt hoảng. Cô ta sốt ruột siết chặt nắm tay, nghĩ đến lời của người thần bí kia nói với minh, không chừng đây là cơ hội tốt để khiến Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi trở mặt thành thù.
Cô ta vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên, là tin nhắn của người thần bí kia. “Nhà họ Phan, Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư” Tin nhận chỉ có mấy chữ như vậy, Hoàng Khánh Ngân nhìn mà không hiểu, hoàn toàn không biết đối phương có ý gì.
Trần Quân Phi thấy Hoàng Khánh Ngân ấp ủng không nói lời nào thì sầm mặt lại. Bánh Quy được Trần Quân Phi ôm trong lòng cũng nhận ra tâm trạng của anh biến hóa, thằng bé bắt lấy ngón tay anh, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Trần Quân Phi.
Anh nhìn thấy đôi mắt ấy của thằng bé thì cơn xúc động trong lòng không hiểu sao dần yên ổn lại. “Cậu chủ Bảo.. chị ấy đến chỗ của cậu chủ Bảo” Hoàng Khánh Ngân thấy sắc mặt Trần Quân Phi ngày càng khó coi thì lắp bắp nói ra.
Phan Huỳnh Bảo? Hoàng Song Thư đến chỗ Phan Huỳnh Bảo làm gì? Từ khi nào mà quan hệ giữa hai người bọn họ lại tốt như vậy? Nghe những lời Hoàng Khánh Ngân nói, gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Trần Quân Phi ngày càng âm u, anh giao Bánh Quy cho quản gia bế rồi sau đó bảo Minh Cường đưa mình đến nhà họ Phan.
Lúc Trần Quân Phi đi qua, người giúp việc trong nhà họ Phan thấy thể thì hơi bối rổi. Nguyên nhân chính là vừa rồi Phan Huỳnh Bảo ôm Hoàng Song Thư đi vào, biểu hiện của hai người họ rất kỳ quái. Giờ Trần Quân Phi lại tới đây, người giúp việc lo là sẽ bùng nổ chiến tranh mất. “Cậu chủ Phi… sao cậu lại tới đây?” Người hầu nhìn Trần Quân Phi, lắp bắp nói.
Trần Quân Phi không có biểu cảm gì, anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: “Em trai tôi đâu?”
“Cậu chủ Bảo… cậu chủ Bảo vẫn chưa về” Đám người giúp việc liếc nhau một cái, lập tức thông minh đáp. Đáng tiếc, vẻ mặt này của bọn sao có thể qua mắt được Trần Quân Phi? Anh nhìn ra ngay bon họ có chuyện giấu mình. “Minh Cường, đẩy tôi lên lầu.” Trần Quân Phi lạnh lùng liếc nhìn đám người đó rồi ra lệnh cho Minh Cường Ở đây có lắp đặt đường dành riêng cho xe lăn, chủ yếu là để thuận tiện cho Trần Quân Phi. Minh Cường hỗ trợ đay Trần Quân Phi lên lầu, người giúp việc thấy vậy thì bối rối muốn ngăn lại, vẻ mặt anh lập tức trở nên âm u: “Cút.”
Người giúp việc cũng không dám chọc tức anh, đành phải lui sang một bên.
Minh Cường đẩy Trần Quân Phi lên lầu, đi thẳng đến phòng của Phan Huỳnh Bảo, bên trong vang lên những âm thanh kỳ lạ. Trần Quân Phi nhận ra đó chính là giọng của Hoàng Song Thư, khuôn mặt anh lập tức thay đổi.
Minh Cường nhận được ánh mắt của Trần Quân Phi thì đẩy mạnh cửa ra, cảnh tượng trong phòng khiến gương mặt tái nhợt của anh trở nên âm u.
Phan Huỳnh Bảo nằm trên giường, anh ấy và Hoàng Song Thư đang dây dưa với nhau. Hoàng Song Thư không mặc quần áo, còn quần áo của Phan Huỳnh Bảo thì xộc xệch, bầu không khí mập mờ ướt át. Những gì hai người đang làm anh đều nhìn thấy rõ. “Cậu chủ Phỉ… cậu… đừng hiểu lầm, chuyện không phải như vậy đâu..” Sau lưng Trần Quân Phi chính là quản gia, ông ấy phát hiện vẻ mặt của anh vô cùng khó coi thì không khỏi rụt cổ lại, lắp bắp giải thích.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào quản gia, ông ấy lập tức không dám nói gì nữa. “Minh Cường, đẩy tôi vào.” Tay Trần Quân Phi đặt trên chỗ vin của xe lăn, vì dùng sức mà đã trở nên biến dạng, anh hít sâu một hơi rồi ra lệnh cho Minh Cường Sau khi đẩy Trần Quân Phi vào, Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy anh thì vẻ mặt chợt biến hóa, anh ấy muốn giải thích, thể nhưng vì thuốc phát tác mà Hoàng Song Thư cứ sáp lại mãi, khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo cũng sầm xuống. “Anh hai, Song Thư bị chuốc thuốc, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Phan Huỳnh Bảo bất đắc dĩ nhìn Hoàng Song Thư muốn đẩy cô ra nhưng cô vẫn cứ đeo lấy anh ấy, làm sao cũng không chịu buông.
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, cười khẽ nói: “Tôi nghĩ thế nào?”
“Minh Cường, mang Hoàng Song Thư qua đây.” Giọng nói của Trần Quân Phi trở nên âm u lạ thường khiến người ta son gai ốc.
Phan Huỳnh Bảo đau đầu nhìn Trần Quân Phi, hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành phải bất lực rũ tay xuống.
Minh Cường gọi một người giúp việc nữ đến giúp Hoàng Song Thư mặc quần áo, mặt cô ửng đỏ cả lên, sau khi ôm cô qua thì lập tức rời khỏi đây.
Phan Huỳnh Bảo thấy sắc mặt Trần Quân Phi vô cùng đáng sợ thì biết anh đã hiểu lầm mình với Hoàng Song Thư.
Anh ấy cảm thấy một số việc cần phải giải thích mới được, vì vậy Phan Huỳnh Bảo đứng trước mặt Trần Quân Phi rồi trầm giọng nói: “Anh hai, em và Song Thư không làm chuyện có lỗi với anh.”
“Nếu tôi không đến thì sao?” Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt anh hiện lên chút âm u rồi nói.
Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Quân Phi như thế thì biết mình có giải thích nữa cũng vô ích. Anh ấy siết chặt nắm tay, đôi con ngươi xanh ngọc kiên định nói: “Dù sao đi nữa em cũng muốn nói cho anh biết, em và Song Thư không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh cả, anh đừng để những kẻ xấu gian xảo lừa gat.”
“À.”
Trần Quân Phi nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ tin những gì mà mình thấy” Dứt lời anh lập tức dẫn Minh Cường rời khỏi đây.