Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 147


“Mẹ giúp đỡ Nguyễn Mỹ như vậy khiến con cảm thấy rất kỳ lạ” Tôi thản nhiên nhìn vẻ mặt cứng đờ của mẹ rồi nói.


Mẹ không dám nói gì nữa, chỉ cắn môi rồi biện minh: “Mẹ chỉ đang giúp con thôi, con nhìn tình hình bây giờ của con xem, Trần Thanh Vũ đã suy sụp, lúc này con không nên đắc tội với nhà họ Nguyễn. Bảo Nhi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.” “Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo đều không phải người không hiểu lý lẽ, tuy con gái của họ chẳng ra gì, nhưng con đã từng gặp hai người họ, họ là người vô cùng hiểu chuyện “Cái gì… con… con từng gặp họ sao? Có phải con thường xuyên liên hệ với họ không?” Sắc mặt của mẹ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, bà hét to với tôi. Tôi hơi bất ngờ trước giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn của mẹ, tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt của tôi khiến bà chột dạ: “Bảo Nhi, con và họ có thường xuyên gặp nhau không? Họ có nói gì với con không?” “Sao mẹ lại quan tâm chuyện nhà họ Nguyễn như vậy chứ?” Tôi nhìn phản ứng không bình thường của mẹ nói. Bà ngập ngừng nhéo tay mình, không nói gì.


Tôi cũng không muốn biết mọi chuyện là như thế nào, bây giờ tôi rất bận rộn, cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bà. “Con còn có việc, con đi trước đây, mẹ tự giải quyết cho tốt đi.” Tôi vốn cho rằng bà đã sửa sai, thì ra vẫn là hoa trong gương, trắng trong nước.


Nhưng bây giờ tôi đã không còn oán giận như trước kia, có lẽ tôi đã nghĩ thông mọi chuyện. “Bảo Nhi, con đến đồn công an nói với họ, con và Nguyễn Mỹ chỉ đùa giỡn thôi, đừng để họ bắt Nguyễn Mỹ..”


Chương 147: Tôi tin anh “Mẹ giúp đỡ Nguyễn Mỹ như vậy khiến con cảm thấy rất kỳ lạ” Tôi thản nhiên nhìn vẻ mặt cứng đờ của mẹ rồi nói.


Mẹ không dám nói gì nữa, chỉ cắn môi rồi biện minh: “Mẹ chỉ đang giúp con thôi, con nhìn tình hình bây giờ của con xem, Trần Thanh Vũ đã suy sụp, lúc này con không nên đắc tội với nhà họ Nguyễn. Bảo Nhi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.” “Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo đều không phải người không hiểu lý lẽ, tuy con gái của họ chẳng ra gì, nhưng con đã từng gặp hai người họ, họ là người vô cùng hiểu chuyện “Cái gì… con… con từng gặp họ sao? Có phải con thường xuyên liên hệ với họ không?” Sắc mặt của mẹ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, bà hét to với tôi. Tôi hơi bất ngờ trước giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn của mẹ, tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt của tôi khiến bà chột dạ: “Bảo Nhi, con và họ có thường xuyên gặp nhau không? Họ có nói gì với con không?” “Sao mẹ lại quan tâm chuyện nhà họ Nguyễn như vậy chứ?” Tôi nhìn phản ứng không bình thường của mẹ nói. Bà ngập ngừng nhéo tay mình, không nói gì.


Tôi cũng không muốn biết mọi chuyện là như thế nào, bây giờ tôi rất bận rộn, cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bà. “Con còn có việc, con đi trước đây, mẹ tự giải quyết cho tốt đi.” Tôi vốn cho rằng bà đã sửa sai, thì ra vẫn là hoa trong gương, trắng trong nước.


Nhưng bây giờ tôi đã không còn oán giận như trước kia, có lẽ tôi đã nghĩ thông mọi chuyện. “Bảo Nhi, con đến đồn công an nói với họ, con và Nguyễn Mỹ chỉ đùa giỡn thôi, đừng để họ bắt Nguyễn Mỹ..”


Sau khi nghe xong, tôi chi cười lạnh rồi nói: “Ai giết ai còn chưa chắc, tôi chờ cô.”


Cô cho rằng Huỳnh Bảo Nhi tôi sẽ bị cô dọa sợ sao?


Tôi mỉa mai nhìn Nguyễn Mỹ rồi trực tiếp đi vào trong đồn công an.


Giọng nói Nguyễn Mỹ vang lên sau lưng tôi mang theo một chút chua xót và giằng xé tâm can: “Huỳnh Bảo Nhi, cô nghe rõ cho tôi, bây giờ người duy nhất có thể cứu được Trần Thanh Vũ là tôi, cô không thể làm gì được đâu.”


Tôi xem lời Nguyễn Mỹ nói như gió thổi bên tai.


Tôi nói chuyện với quản giáo một lúc, họ dẫn tôi đi gặp Trần Thanh Vũ.


Dường như Trần Thanh Vũ ở trong tù cũng không chịu khổ gì, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thanh Vũ mặc đồ tù, tự nhiên tôi cảm thấy chua xót.


Sau khi tôi bước vào, Trần Thanh Vũ quay đầu lại nhìn thấy tôi thì lập tức ôm chặt lấy tôi. “Bảo Nhi” “Trần Thanh Vũ, anh ở đây có khỏe không?” Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ nói. “Ừm” Trần Thanh Vũ gật gật đầu, ôm tôi lên trên giường, ngồi xổm xuống dịu dàng vuốt ve bụng tôi. “Con của chúng ta lớn hơn rồi, còn hơn hai tháng nữa là sinh rồi đúng không?” Ánh mắt Trần Thanh Vũ vô cùng dịu dàng, bị Trần Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt đó, tôi nhịn không được run lên nhè nhẹ.


Tôi sờ lên khuôn mặt đã gầy đi nhiều của Trần Thanh Vũ, chua xót nói: “Tôi muốn anh nhìn thấy con của chúng ta chào đời” “Anh sẽ ra, Huỳnh Bảo Nhi, em đi theo Trần Danh rời khỏi thành phố này đi, biết chưa?” Trần Thanh Vũ nắm tay tôi đặt trên môi anh rồi nói với tôi.


Trần Thanh Vũ không muốn tôi tham gia vào chuyện này, có lẽ anh lo rằng Lê Minh Quang sẽ làm hại tôi.


Dù sao bây giờ Lê Minh Quang đã lộ ra bộ mặt thật và không còn ngụy trang nữa. “Thật ra anh và Lê Minh Quang có ân oán gì vậy?” Tôi nhíu mày nhìn Trần Thanh Vũ hỏi.


Lê Minh Quang oán hận nhà họ Trần như vậy, chắc chắn lúc trước nhà họ Trần đã làm ra chuyện gì đó mới có thể khiến cho Lê Minh Quang oán hận nặng nề như thế. Sắc mặt Trần Thanh Vũ hơi âm trầm, anh nói bằng giọng điệu lạnh bằng: “Tuy rằng tôi không biết, nhưng Lê Minh Quang đang muốn nhắm vào nhà họ Trần chúng ta, em lập tức rời khỏi nơi này cùng Trần Danh đi, chuyện nhà họ Trần em không cần lo, biết không?” “Anh nói tôi không cần lo sao?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, giật mình nói. “Bây giờ Lê Minh Quang chưa giết được tôi, cậu ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ, thế nhưng cậu ta bày ra chuyện này thì sẽ không dễ để tôi ra ngoài, tôi không muốn em biến thành quân cờ của cậu ta” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, bình tĩnh nói. “Anh ta còn muốn ra tay với anh, dù anh đang ở trong tù sao?” Tôi hít một hơi, nhìn Trần Thanh Vũ bằng ánh mắt không thể tin được. “Em nghĩ Lê Minh Quang sẽ không làm ra loại chuyện này sao?” Trần Thanh Vũ châm chọc nhếch môi. “Lê Minh Quang không đơn giản như em nghĩ, tôi không muốn em bị thương.” “Nguyễn Mỹ nói, chỉ cần tôi sảy thai, rời khỏi anh thì cô ta sẽ cứu anh ra.” Tôi biết Lê Minh Quang không đơn giản như tôi nghĩ, nhưng nếu Lê Minh Quang không đơn giản như vậy thì chuyện này cuối cùng vẫn do tôi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm.


Tôi muốn đưa Trần Thanh Vũ ra khỏi đây.


Trần Thanh Vũ nghe thấy tên Nguyễn Mỹ, ánh mắt lạnh bằng nói: “Về sau không cần để ý tới Nguyễn Mỹ, nếu cô ta còn dám đánh em, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”


Nhìn thái độ của Trần Thanh Vũ với Nguyễn Mỹ, tôi cảm thấy yên tâm hơn. “Trần Thanh Vũ, tôi sẽ chống đỡ tập đoàn Trần Thăng, cũng sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh anh trong sạch” “Huỳnh Bảo Nhi.” Thấy tôi không chịu rời khỏi đây, Trần Thanh Vũ nhíu mày.


Anh nắm lấy tay tôi, tôi bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn cho anh và tôi một cơ hội nữa, Trần Thanh Vũ, tôi không tin Lê Minh Quang, cũng không tin mẹ tôi, bây giờ anh nói với tôi, cái chết của bố tôi không liên quan gì đến nhà họ Trần phải không?” “Huỳnh Bảo Nhi, nhớ kỹ lời tôi nói, đôi khi tai nghe mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật, em tin tôi thì chính là sự thật” Trần


Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tin tôi, tôi sẽ không lừa em, tôi còn muốn chuộc lỗi với em, chuộc lỗi với con của chúng ta. Tôi sẽ không sao, đồng ý với tôi, chăm sóc con chúng ta cho tốt, rời khỏi thành phố này, chuyện ở đây cứ giao cho tôi là được.” “Không.” Tôi chớp đôi mắt chua xót, lắc đầu nhìn Trần Thanh


Vũ. “Tôi sẽ không rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không rời đi.” Tôi muốn chúng tôi cùng nhau đối mặt với khó khăn, tôi muốn bên Trần Thanh Vũ. “Đồ ngốc” Trần Thanh Vũ thấy tôi kiên định như vậy, anh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng ôm tôi, đề tôi lên trên giường cắn miệng tôi. “Chờ tôi một tháng, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện trước khi con chúng ta ra đời, Huỳnh Bảo Nhi, hãy tin tôi.” “Tôi tin anh.” Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trần Thanh Vũ quanh quẩn xung quanh tôi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.


Tôi tin Trần Thanh Vũ, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu thì tôi vẫn luôn tin tưởng Trần Thanh Vũ.


Trần Thanh Vũ, anh đừng làm tôi thất vọng, anh nhất định sẽ không bị Lê Minh Quang đánh bại.


Dưới sự nỗ lực của tôi, cuối cùng tập đoàn Trần Thăng cũng không bị phá hủy hoàn toàn. Tuy rằng công nhân đã sớm rời đi, chỉ còn lại những người mang ơn Trần Thanh Vũ không rời đi mà cùng nhau chống đỡ với tôi.


Mỗi ngày tôi đều tăng ca đến khuya, có lẽ bởi vì bụng to như vậy mà tôi còn nỗ lực đi ra ngoài lôi kéo quan hệ làm ăn. Tập đoàn Trần Thăng ngày càng phục hồi lại, cũng càng ngày càng nhiều người tin tưởng tôi, chấp nhận hợp tác với tập đoàn Trần Thăng.


Vì đang mang thai nên cơ thể tôi không tốt lắm, nhưng tôi vẫn cố gồng mình xử lý mọi việc trong công ty. Trần Danh lo lắng cho tôi nên mỗi ngày đều hầm thuốc dưỡng thai và bồi bổ thân thể cho tôi.


Tôi nỗ lực một tuần, cuối cùng cũng mời được một vị khách đến từ Brazil.


Công ty này phát triển rất tốt ở Brazil, anh ta đến đây để tìm được một nơi có thể phù hợp với trang phục của công ty họ, anh ta rất thích thiết kế của tôi nên muốn hợp tác.


Tôi muốn có thể ký được bản hợp đồng này thành công nên kiên trì ngồi máy tính thiết kế khiến thắt lưng đau nhức. Cuối cùng sau khi cảm thấy hài lòng, tôi nhanh chóng mang bản thiết kế đi gặp vị khách này. “Ngài Richard, đây là những tác phẩm thiết kế và bản vẽ hoàn thiện, chúng tôi không chỉ là một công ty thiết kế, xưởng may của chúng tôi cũng đều làm việc nghiêm khắc dựa theo bản thiết kế. Hơn nữa, chất liệu quần áo cũng rất chất lượng, ông có thể tham khảo một số sản phẩm của đối tác chúng tôi, không biết ông có hứng thú hợp tác với chúng tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK