Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261


Tôi lẩm bẩm một mình, nhìn gương mặt dịu dàng nhưng tái nhợt của Trịnh Phương Thảo.


Đương nhiên mẹ sẽ không thể trả lời được câu nào của tôi, tôi cẩn thận lau ngón tay cho bà. Nhìn Trịnh Phương Thảo yên tĩnh năm trên giường bệnh, chóp mũi tôi vô cùng chua xót.


“Mẹ, mẹ nhất định phải khỏe lại có biết không? Bố đang đợi mẹ, mẹ không thể ích kỷ như vậy được, cho dù có trở thành gì đi nữa thì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ đã nói là sẽ bảo vệ con, mẹ không thể nuốt lời được.”


Tôi biết chuyện này sẽ là một đòn chí mạng đối với bà nhưng mà cho dù ra sao đi nữa, tôi đều mong mẹ mình có thể kiên cường.


Mong rằng Trịnh Phương Thảo có thể mở mắt ra và dũng cảm đối mặt với nó. “Mẹ, con sẽ tìm ra hung thủ, con sẽ khiến cho người đó phải chịu đựng đau khổ và dần vặt giống mẹ”


Tôi siết chặt nắm tay, tràn đầy tàn nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.


Lâm Tuyết Nhi, tốt nhất thì chuyện này đừng liên quan gì đến bà. Nếu không, cho dù bà có tài giỏi đến đâu, tôi cũng phải khiến cho bà nợ máu phải trả bằng máu. “Vân Hạ, xảy ra chuyện rồi Vân Hạ.”


Lúc tôi đang tựa vào bên giường của mẹ ngủ thì Vũ Khả Hân hốt hoảng chạy vào, dùng sức lắc mạnh người tôi, nói với tôi bằng vẻ mặt sợ hãi. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vũ Khả Hân thì nhịn không được vội vàng dụi mắt rồi hỏi cô ấy. “Bánh Gạo, Bánh Gạo xảy ra… chuyện rồi.”


Vũ Khả Hân lập bắp nói, lời nói của còn không được hoàn chỉnh.


Nghe vậy, đầu óc vốn dĩ đang rối loạn của tôi lập tức trở nên thanh tỉnh. “Cô nói cái gì? Bánh Gạo đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”


“Vừa rồi… chị bưng mì của em đã chuẩn bị cho Bánh Gạo ăn, sau khi thằng bé ăn xong thì cả người co quắp, trên miệng sùi bọt mép, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Tổng giám đốc Vũ đã đưa Bánh Gạo tới bệnh viện rồi, chị bị doa sợ ngây người nên chưa đi qua đó, sau đó chị nhớ ra em vẫn còn đang ở trong biệt thự nên lập tức sang đây…”


“Bánh Gạo.”


Tôi hoảng sợ mở to hai mắt, đẩy người Vũ Khả Hân rồi chạy ra khỏi phòng. Tôi vừa định xuống lầu thì Vũ Khả Hân cũng đuổi theo tôi, cô ấy bắt lấy cổ tay tôi rồi cau mày nói: “Vân Hạ, bây giờ em không thể lái xe trong tình trạng này được, chị sẽ đưa em đến bệnh viện.” “Được.” Tôi không biết bản thân mình đang nói gì, chỉ có thể bất lực gật đầu, bây giờ tôi chỉ muốn đến bệnh viện xem Bánh Gạo.


Bánh Gạo của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?


Bệnh viện. “Trần Thanh Vũ… Bánh Gao như thế nào rồi?” Vũ Khả Hân lấy tốc độ nhanh nhất chở tôi đến bệnh viện. Lúc đến bệnh viện, tôi lập tức điên cuồng chạy đến bên người Trần Thanh Vũ.


Khi thấy tôi, anh duỗi tay ra và ôm lấy cả người tôi vào trong ngực. “Con trai của Huỳnh Bảo Nhi, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không sao.”


“Ừ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, Bánh Gạo của em sẽ không sao cả” Nghe những lời của Trần Thanh Vũ, đôi môi tôi không khỏi run rẩy nói. “Anh Vũ, là do cô ta hại Bánh Gạo, cô ta muốn giết Bánh Gao.”


Đang lúc tôi và Trần Thanh Vũ ôm nhau yên lặng chờ Bánh Gạo được đưa ra ngoài thì đột nhiên Lê Hồng San đi tới kéo tôi ra và chỉ vào người tôi rồi nói với vẻ mặt đầy oán hận.


“Lê Hồng San, em nói bậy bạ gì đó?” Trần Thanh Vũ cau mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lê Hồng San. “Anh Vũ, anh phải tin em, nhất định là do Huỳnh Bảo Nhi làm.


Cô ta có bệnh tâm thần, nếu không sẽ không giết Nguyễn Mỹ. Bây giờ cô ta còn nổi điên lên muốn giết Bánh Gạo, bởi vì Bánh Gạo không chịu chấp nhận cô ta nên cô ta mới làm ra chuyện như vậy. Anh Vũ, người phụ nữ này thật sự rất kinh khủng”


Lê Hồng San bày ra vẻ mặt sợ hãi nói với Trần Thanh Vũ. “Cô có bằng chứng gì nói tôi đã hại Bánh Gạo?”


Lúc Trần Thanh Vũ còn định nói gì nữa thi tôi lập tức ngăn anh lại, lạnh lùng nhìn Lê Hồng Sơn rồi nói. “Bánh Gạo cũng vì ăn mỳ của cô làm mới bị trúng độc, cô dám nói chén mỳ kia không phải do cô làm đi?”


Tại sao trong my lại có độc được?


Tôi nhìn Lê Hồng San, đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về phía


Trần Thanh Vũ. “Bánh Gạo ăn mỳ mới trúng độc, anh đã giao mỳ cho Lê Hoàng Long kiểm tra rồi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” “Anh Vũ, anh đừng tin người phụ nữ này, cô ta không còn là Huỳnh Bảo Nhi của trước kia nữa, cô ta là hung thủ giết người.” Lê Hồng San ẩm ức nhìn Trần Thanh Vũ, cắn răng nghiến lợi nói với tôi.


Tôi thấy dáng vẻ căm hận của cô ta thì nheo mắt lại, tiến lên phía trước nói: “Cô cứ như vậy mà muốn buộc tôi là hung thủ sao? Lê Hồng Sơn, tất cả mọi chuyện không phải do cô làm ra sao?” “Cô… cô ngậm máu phun người.”


Lê Hồng San bị lời nói của tôi làm cho tức giận, cả người đều run rẩy.


Tôi cười khẩy nhìn cô ta, khinh thường nói: “Lúc đầu tôi nghĩ hoàn cảnh trước đây của cô rất đáng thương cho nên mới giữ cô lại, nhưng mà Lê Hồng San, bây giờ những việc làm của cô khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi sẽ cho người đưa cô ra nước ngoài, xem như là báo đáp việc có đã cứu Trần Thanh Vũ.” “Tôi không muốn, anh Vũ, em không muốn rời xa anh đâu anh Vũ.


Dường như Lê Hồng San không ngờ tôi sẽ nói ra những lời này, thoáng chốc cô ta bị giật mình rồi quay đầu lại nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi nói.


Tôi cũng nhìn về phía anh, lạnh nhạt nói: “Trần Thanh Vũ, anh có ý kiến gì đối với lời nói của em không?”


Nếu bây giờ Trần Thanh Vũ dám giúp Lê Hồng San nói chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. “Lê Hồng San, em nên có cuộc sống riêng của mình.” Trần Thanh Vũ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta, anh tiến lên ôm eo tôi rồi nói.


Biểu hiện của Trần Thanh Vũ làm tôi rất hài lòng.


Nếu Trần Thanh Vũ không quyết đoán với cô ta, như vậy chỉ khiến cho cô ta càng ôm hy vọng mà thôi, đây cũng không phải là kết quả mà tôi muốn thấy.


“Không… anh Vũ, tại sao anh lại nói như vậy với em? Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, anh quên rồi sao?” “Lê Hồng San, một vừa hai phải thôi, đừng để tôi phải nổi giận”


Dường như bây giờ Trần Thanh Vũ cũng rất tức giận với thái độ của Lê Hồng San nên anh đã nhịn không được mà nói lời tàn nhẫn.


Hai mắt Lê Hồng Sơn đỏ hoe, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bị thương. Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi sau đó lập tức nhìn về phía phòng phẫu thuật. “Ding ding” Nửa giờ sao, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.


Lê Hoàng Long mồ hôi nhễ nhại từ phòng phẫu thuật đi ra, anh ta lấy khẩu trang trên người xuống. “Rửa ruột thành công, cũng may đã đưa đến đúng lúc, nếu không quả thật không thể tưởng tượng nổi”


“Là độc gì?” Tôi nghe thấy Bánh Gạo không có chuyện gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. “Thuốc diệt chuột, hơn nữa còn là thuốc diệt chuột loại mạnh. Sao mấy người lại cho đứa nhỏ ăn thứ đồ vật này vậy?”


Lê Hoàng Long hơi bất mãn nhìn tôi và Trần Thanh Vũ. “Là Huỳnh Bảo Nhi, nhất định là Huỳnh Bảo Nhi là. Ngay cả con của mình mà cô ta cũng xuống tay được, cô ta thật đáng sợ” Sau khi Lê Hoàng Long nói xong thì Lê Hồng San lại bắt đầu lẩm bẩm,


Trần Thanh Vũ lạnh mặt bảo Trần Danh đưa Lê Hồng San trở về, tôi siết chặt tay thành nắm đấm quay sang nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, em… không có.”


Làm sao tôi có thể hai con của mình được? “Anh biết”


Trần Thanh Vũ nắm chặt tay của tôi, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ dịu dàng. “Anh biết chuyện này không phải do em làm, xem ra biệt thự của chúng ta đã có người trà trộn vào.” Trần Thanh Vũ siết chặt tay tôi, khuôn mặt anh tuấn lúc này lại bị một tầng băng bao phủ.


Trần Thanh Vũ nói thế cũng làm cho tôi không khỏi cảnh giác, chuyện này chắc chắn không đơn giản, nhưng cuối cùng là người nào? Người nào muốn hãm hại tôi? Không những vậy mà còn muốn mạng của Bánh Gạo?


Lúc Bánh Gạo được đưa đến phòng bệnh, tôi ngồi bên cạnh giường nhìn gương mặt tái nhợt của Bánh Gạo, đôi mắt mang theo vẻ khổ sở.


Chỉ có lúc này tôi mới có thể yên tĩnh nhìn Bánh Gạo như vậy, nếu thắng bé ở trong trạng thái tỉnh táo thi khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy tôi. “Bánh Gạo, là mẹ đây.” Tôi cúi đầu, hôn nhe vào mắt con rồi nhỏ giọng nói.


Bây giờ Bánh Gạo rất ghét tôi, thậm chí còn không muốn lại gần tôi.


Bị con trai của chính mình ghét, là chuyện đau khổ cỡ nào chứ “Sẽ ổn thôi mà.” Trần Thanh Vũ đi đến bên cạnh, anh nhe nhàng ôm tôi vào lòng rồi trầm giọng nói. “Vâng” Tôi tựa vào ngực Trần Thanh Vũ, nhẹ nhàng lên tiếng. “Bánh Gạo, cuối cùng con cũng tinh rồi.” Ngày hôm sau thì Bánh Gạo tỉnh lại, tôi không khỏi mừng rõ lại gần nhìn con.


Bánh Gạo lại lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét tôi. “Cút ngay… đừng tới gần tôi, tôi ghét cô…”


Ngực tôi bị bởi những lời chán ghét của Bánh Gạo kích thích, tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của thắng bé, ngón tay không ngừng run rẩy. “Bánh Gạo, là mẹ đây… Mẹ là mẹ của con..” “Không phải mẹ… mẹ của Bánh Gạo không phải kẻ giết người…” Bánh Gạo cắn đôi môi tái nhợt của mình, giận dữ hét lên với tôi.


Kẻ giết người…


Tôi bị lời nói của Bánh Gạo kích thích, cả người cứng đờ. “Không muốn, hu hu hu… cút ngay. Bánh Gạo không muốn nhìn thấy cô, Lê Hồng San, Lê Hồng San ở đâu, tôi muốn gặp Lê Hồng San.”


Tay chân tôi luống cuống nhìn Bánh Gạo, nhìn con khóc đến đau lòng, tôi vươn tay ra muốn ôm lấy Bánh Gạo nhưng lại bị thắng bé há miệng cần vào tay tôi một cách không thương tiếc. “Đừng.” Mặc dù tuổi Bánh Gạo không lớn nhưng răng vô cùng tốt, bị con dùng sức cần như vậy, tôi đau đến cả người không ngừng run rẩy. “Bánh Gạo, mẹ không phải là kẻ giết người, chuyện hôm đó… là chuyện ngoài ý muốn, mẹ là mẹ của con mà.”


Tôi cố chịu đựng cảm giác đau nhức từ trên tay truyền đến, nhìn Bánh Gạo đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt căm hận, trong lòng tràn đầy đau khổ giải thích với con.


Nhưng mà Bánh Gạo lại không nghe tôi giải thích, thắng bé dùng sức cắn tôi. Có thể nói rằng thằng bé không hề cho tôi một biểu cảm dư thừa nào mà chỉ cố gắng dùng sức cắn rất mạnh vào cánh tay tôi. Tôi đau đến nỗi không ngừng hít từng ngụm khí lạnh, chỉ có thể dùng ánh mắt bị thương nhìn Bánh Gạo.


Máu tươi từ cánh tay tôi chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy lên chăn. Bánh Gạo kinh ngạc nhìn máu đỏ thẫm chảy trước mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.


Tôi nhìn Bánh Gạo, tay run rẩy sờ đầu con: “Bánh Gạo, mẹ không đau…” “Tránh ra…” Bánh Gạo lại đẩy tay tôi ra, giận dữ gầm lên với tôi. “Chết tiệt, con đang làm gì vậy?” Lúc này Trần Thanh Vũ vừa đi đến sau lưng tôi, thấy Bánh Gạo dùng sức đẩy người tôi ra, lúc tôi sắp phải ngã xuống thì anh vươn tay ôm lấy cả người tôi.


Khi anh nhìn thấy cảnh tay đầy máu của tôi, gương mặt trở nên vô cùng đáng sợ, ánh mắt vốn đã lạnh lẽo bây giờ lại bị bao phủ bởi một tia hung ton.


Anh nhìn chằm chằm vào Bánh Gạo đang ngồi ở trên giường, dòng khí lạnh trên người dường như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé.


Tôi nhìn sắc mặt đáng sợ của Trần Thanh Vũ, nhịn không được bắt lấy cánh tay anh rồi lắc đầu. “Trần Thanh Vũ, em không sao đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK