Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245


Giọng nói của Trần Thanh Vũ trầm thấp mang theo chút áy náy.


Hốc mắt tôi hơi ẩm.


Tôi gắng khắc chế lại sự buồn bực trong lòng, nhìn tới Lê Hồng San cách đó không xa. Vào lúc cô ta nhìn thấy Thanh Vũ ôm lấy tôi thì quả nhiên hơi hốt hoảng.


“Trần Thanh Vũ, chuyện em nói với anh, anh nghĩ nào?”


Nhất định Lê Hồng San phải rời khỏi đây, không bởi vì cô ta có tình cảm với Trần Thanh Vũ mà còn bởi vì khi cô ta nhìn thấy anh khó chịu thì sẽ cho anh hút những thứ đó. Tôi tuyệt đối không thể cho tình trạng này kéo dài được, tôi phải giúp Trần Thanh Vũ cai được loại ma túy đó. Chính bởi vì sự dung túng của Lê Hồng San nên bệnh của Trần Thanh Vũ mới ngày càng khó trị.


“Anh đồng ý việc em đưa Lê Hồng San “Anh Vũ.”


Lời nói của Trần Thanh Vũ kích thích Lê Hồng San, cô ta mắt, vẻ mặt vô cùng tủi thân nhìn Trần Thanh Vũ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thương.


“Lê Hồng San, Huỳnh Bảo Nhi sẽ chăm sóc tốt cho em. Hơn nữa, trong biệt thự không chỉ có mình em mà còn có người giúp việc nữa, biết không?”


Trần Thanh Vũ nhìn Lê Hồng San rồi dịu dàng nói.


“Em không muốn, em muốn ở cùng với anh thôi.”


Lê Hồng San đứng bật dậy khỏi ghế rồi đi tới bên cạnh Trần Thanh Vũ, vào lúc cô ta sắp bắt được cánh tay Trần Thanh Vũ thì bị tôi chặn lại.


“Lê Hồng San, rốt cuộc cô còn giá ngu đến khi nào nữa?” Tôi cau mày, nhìn ửng đỏ của cô ta thì không nhịn được cất tiếng hỏi.


“Tổng giám đốc Nhi, cô đừng đuoi tôi di có được không? Tôi van xin cô đầy.”


Lê Hồng San năm lây cánh tay của tôi, vẻ mặt vô cùng tủi thân Tôi nhìn dáng vẻ cầu xin của cô ta thì đôi mày khẽ cau lại thật nhìn tôi nói. chặt.


Tôi biết Lê Hồng Sơn rất thích Trần Thanh Vũ, chồng của mình bị người phụ nữ khác mơ ước, loại cảm giác này quả thật rất khó chịu.


“Trần Thanh Vũ là chồng tôi, Lê Hồng San, cô sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình”


Tôi uyển chuyển nói với Lê Hồng San.


Nhưng mà cô ta cứ giống như phát điên vậy, hét lên một tiếng vô cùng chói tai về phía tôi.


“Tôi không muốn, tôi muốn ở bên cạnh anh Vũ. Nếu như không phải tại cô thì bây giờ chúng tôi đã có thể ở bên nhau rồi, tôi có thể nuôi anh ấy, cô trả anh ấy lại cho tôi đi.”


Ánh mắt Lê Hồng Son đỏ lên nhìn chằm chằm vào tôi, cô ta không ngừng lắc tay tôi rồi nói.


Thấy dáng vẻ này của Lê Hồng Sơn, tỏi cau mày nhìn về phía Trần Thanh Vũ.


Dưới tình huống như thế này thì hẳn là phải giao lại cho Trần Thanh Vũ xử lý, chính bởi vì sự do dự của anh nên Lê Hồng San mới trở nên như vậy.


Sau khi Trần Thanh Vũ nhận được ánh mắt của tôi thì đội mày anh khẽ nhíu lại rồi đi đến bên cạnh Lê Hồng San.


“Lê Hồng San, đừng làm loạn nữa.”


“Em không có làm loạn, anh Vũ, chẳng lẽ anh cũng muốn đưa em đi sao? Em không muốn rời khỏi anh.”


Lê Hồng Sơn bắt lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, nước mắt rơi đầy trên mặt.


Tôi không vui khi nhìn thấy cô ta nắm tay Trần Thanh Vũ.


Thật ra con người tôi cũng vô cùng ngang ngược, tôi không thích có người phụ nữ khác mơ tưởng đến người đàn ông của mình, ngay cả đụng chạm một chút cũng không được.


“Lê Hoàng San, anh vẫn luôn… xem em như em gái. Em đã cứu anh nên trong lòng anh rất cảm kích em, vì thế anh đều đồng ý với tất cả những yêu cầu mà em đưa ra. Nhưng mà anh không thể nào yêu em được, em biết không?”


Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng đẩy tay Lê Hồng Sơn ra rồi lạnh nhạt nói.


“Anh Vũ, trước kia anh không phải như vậy, tại sao bây giờ anh lại như vậy chứ?”


Ánh mắt Lê Hồng San đỏ bừng nhìn về Trần Thanh Vũ rồi hét “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa”


Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống đẩy tay Lê Hồng San ra, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ lạnh lùng.


“Lê Hồng Sơn, Huỳnh Bảo Nhi nói không sai, anh không thể để em càng lún càng sâu được. Huỳnh Bảo Nhi đã sắp xếp xong chỗ ở cho em rồi, sau này em cứ ở lại đó đi, chờ đến sau khi anh khỏe lại thì sẽ đi thăm em”


Đối với biểu hiện hôm nay của Trần Thanh Vũ, tôi vô cùng hài lòng, ít nhất thì anh cũng không đánh mất lý trí mà tiếp tục giúp Lê Hồng San.


Lê Hồng Sơn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã báo Trần Danh đưa cô ta về ngôi biệt thự bên kia.


Đó là căn biệt thự tôi mua cho Lê Hồng San, cũng đã sắp xếp rất nhiều người giúp việc cho cô ta hết cả rồi.


“Huỳnh Bảo Nhi, thật xin lỗi.” Trần Thanh Vũ đưa tay ra sở lên mặt tôi, khổ sở nói xin lỗi tôi.


Tôi nhìn vào gương mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ rồi nhíu mày: “Nếu thật sự biết xin lỗi em thì sau này anh phải nghe lời em, sau này còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi thì cứ chờ xem.”


Tôi níu lấy lỗ tai Trần Thanh Vũ rồi hừ lạnh nói.


Trần Thanh Vũ nghe vậy thì đôi môi khẽ nhếch lên, nâng câm tôi lên rồi dùng sức cần vào môi tôi một cái: “Vâng, sau này anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”


Nghe thấy Trần Thanh Vũ nói như vậy, gò má tôi không khói nóng lên.


Vũ Khả Hân vẫn luôn dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn tôi, vì thế cả người tôi đều không được tự nhiên.


Lần này sau khi tôi và Trần Thanh Vũ xóa bỏ hiềm khích lúc trước thì anh cũng không nói giúp Lê Hồng San chuyện gì nữa, Trong khoảng thời gian về sau, Lê Hồng San cũng gọi cho Trần


Thanh Vũ rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh không nghe máy.


Tôi cũng bảo bác sĩ cố gắng khống chế ma túy trong người Trần Thanh Vũ lại, nhanh chóng cai nghiện cho anh. Còn việc hợp tác của tôi và công ty của Bernice thi cũng dần dần bước vào nề nếp.


Thoáng một chốc đã trôi qua một tháng, thời gian phát tác của Trần Thanh Vũ không nhiều như trước kia nữa, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.


Mỗi ngày ngoại trừ giải quyết chuyện công ty thì đa phần thời gian của tôi đều dùng để chăm sóc Trần Thanh Vũ.


Tập đoàn Aliba dưới sự kinh doanh của tôi cũng đã dần dần tốt hơn.


“Tổng giám đốc Nhi, đây là kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn Đức Trí lần này.” Thư ký đặt một phần tài liệu lên bàn tôi.


Tôi tùy ý lật ra xem một lát thì nói với thư ký: “Được rồi, bây giờ cô lập tức liên lạc lại với người phụ trách của tập đoàn Đức Trí đi, lần hợp tác này chúng ta cần phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện một lát.”


“Vâng a.”


Sau khi thư ký rời đi thì tôi phê duyệt những tài liệu đang có trên bàn, vào lúc cây bút trong tay đang tung bay tử phía, chuẩn bị vẽ bản thiết kế thì lúc này thư ký lại đi vào, hốt hoảng chạy đến bàn làm việc của tôi.


Thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô ấy, tôi không khỏi cau mày nói: “Sao vậy?”


“Tổng giám đốc Nhi, vốn đi công ty kia đã chuẩn bị ký hợp đồng với chúng ta rồi nhưng đột nhiên lại chuyển hướng đen công ty Quang “Cái gi?” Nghe vậy, cả người tôi cũng ngẩn ra.


Bây giờ tập đoàn Aliba phát triển càng ngày càng tốt, đương nhiên có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với chúng tôi, thật sự không ngờ nửa đường lại còn phát sinh như này.


Rốt cuộc công ty này có bối cảnh như thế nào? “Công ty Quang là công ty gì?” Tôi cau mày hỏi thư ký.


Trước kia tôi chưa từng nghe nói về công ty Quang, đây là công ty nào chứ? “Công ty Quang xuất hiện khoảng hai ba năm nay rồi, khuynh hướng phát triển vô cùng mạnh. Chỉ là trước đây bọn họ cũng rất khiêm tốn nhưng không biết vì sao gần đây liên tục đoạt mối làm ăn của chúng Thư ký nhìn tôi rồi cau mày nói.


Công ty Quang sao? “Trước tiên cô đưa một phần tài liệu của công ty Quang cho tôi đã, còn những công ty đã từ chối hợp tác với chúng ta thì minh chỉ có thể cố gắng tìm khách hàng khác


Sau khi thư ký rời đi, tôi nhức đầu không thôi.


Vốn dĩ những công ty kia đã là đồng ý hợp tác rồi nhưng bây giờ lại chuyển sang công ty Quang, quả thật đối với công ty chúng tôi mà nói… là chuyện này vô cùng khó giải quyết.


Công ty Quang này là đang vào tập đoàn Aliba sao?


Nhi, nghe bố con nói gần đây có một công ty Quang vẫn luôn gây phức cho con đúng không?”


Buổi trưa, khi tôi trở về nhà ăn cơm cùng với Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo thì bà cầm lấy tay tôi rồi lo nói.


“Mẹ, đừng quá lo con sẽ giải quyết được thôi “Con có biết bối cảnh của công ty này không?” Nguyễn Trung


Quân chống tôi hỏi.


“Tạm thời con cũng không rõ những chuyện của công ty này nữa, người đứng đầu công ty này cũng khá thần người khác đều gọi là ông Khánh.”


“Cái gì…” Đôi đũa trong tay Nguyễn Trung Quân rớt xuống mặt đất, trên mặt mang theo vẻ mù


Tôi rất ít thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của ông, nhịn không được bèn mở miệng nói: “Bố, bổ sao vậy?”


Trên gương mặt của Nguyễn Trung Quân hiện lên một chút buồn rầu mà tôi không hiểu rõ, ông nhìn về phía tôi rồi trầm giọng nói: “Bảo Nhi, bổ phải về phòng sách một lát, con ở lại ăn cơm với mẹ đi.”


Đầu óc tôi mơ hồ nhìn theo bóng lưng rời đi của bố, đưa mắt nhìn về phía mẹ.


Vẻ mặt của mẹ cũng hiện lên một chút cảm xúc mà tôi không hiểu được.


“Mẹ, rốt cuộc mẹ và bố làm sao vậy?”


Tôi nhìn vẻ mặt kỳ lạ của mẹ thì không nhịn được hỏi.


“Bảo Nhi, hy vọng người được gọi là ông Khánh này không phải là người đàn ông mà mẹ biết kia.”


Dường như Trịnh Phương Thảo hơi kích động, đáy mắt tràn đây vẻ lo lăng.


Thấy dáng vẻ này của bà, đầu óc tôi càng trở nên mơ hồ hơn, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.


Buổi chiều, tôi trở lại biệt thự nói chuyện công ty Quang cho Trần Thanh Vũ nghe.


Đôi mắt anh khẽ nheo lại rồi nói: “Người này nhắm vào em hay là nhắm vào tập đoàn Aliba?”


“Có lẽ nhằm vào tập đoàn, bọn họ đã đoạt đi hết những người hợp tác của bọn em.”


Tôi cau mày nói với Trần Thanh Vũ.


Tôi cực khổ chào mời khách hàng như vậy, bây giờ lại bị người của công ty Quang cướp đi hết, xem ra người này đang cố ý cướp khách hàng của chúng tôi, “Vậy có lẽ đang nhắm vào tập đoàn Aliba, gần đây em phải cẩn thận một chút.”


Ngón tay Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn,


Tôi nhìn dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ thì khẽ nghiêng đầu hôn lên cảm anh rồi nói: “Chở sau khi anh khỏe lại, em lập tức giao công ty cho anh được không?”


Trần Thanh Vũ là một nhân tài kinh doanh, nếu như anh không quản lý công ty thì rất đáng tiếc.


“Không muốn.”


Trần Thanh Vũ nhàn nhạt lắc đầu, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.


“Tại sao chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ, tôi bất mãn nói.


“Anh không thich quán lý công ty, anh muốn ở nhà hầu hạ em.” Ngôn tay của Trần Thanh Vũ mập mờ siết chặt quần áo của tôi, anh nhìn tôi nói với vẻ đầy ẩn ý.


Lời nói của Trần Thanh Vũ lộ liễu như vậy, làm sao tôi có thể Tôi sầm mặt lại, khẽ nhếch mép rồi liếc nhìn Trần Thanh Vũ, không nghe ra chứ? vừa định chế điều anh muốn làm nội trợ lo việc nhà thì đã bị anh xoay người đè xuống dưới, “Huỳnh Bảo Nhi… anh đã từng đồng ý với em sẽ xây cho em một tòa lâu đài, em còn nhớ không?”


Đây là lời hứa của Trần Thanh Vũ vào hôm chúng tôi kết hôn. Khi đó anh dịu dàng nói với tôi rằng sẽ xây cho tôi một tòa lâu dài thế kỷ.


“Anh Vũ thân mến, dáng vẻ bây giờ của anh sợ rằng không thể nào xây lâu đài cho em được đâu.” Tôi nghiêng đầu cười nói với


Trần Thanh Vũ.


Anh nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa nói: “Vậy sao? Một lát nữa anh sẽ cho em ngay..”


“A… khốn kiếp..”


Tôi bị động tác càn rỡ của Trần Thanh Vũ kích thích, cả người không nhịn được run rẩy không ngừng.


“Huỳnh Báo Nhi, cho dù như thế nào thì người anh yêu chỉ có một minh em.”


“Em.. cũng vậy..”


Tôi cản lấy bả vai Trần Thanh Vũ, buông thả dưới người anh.


Một tuần lễ kế tiếp, tất cả những khách hàng lớn nhỏ của tập đoàn Aliba đều bị tập đoàn Quang đoạt đi hết.


Cuối cùng tôi cũng không thể chống đỡ nổi nữa, trực tiếp bảo thư ký hẹn đoi phương gặp mặt.


Tôi cho rằng người của tập doàn Quang sẽ từ chối, nhưng bất ngờ là đối phương lại vô cùng sảng khoái đồng ý.


Sau khi hẹn định thời gian gặp mặt xong, tôi dân thư ký đến tập đoàn Quang.


Từ bên ngoài quan sát thì tập đoàn này vô cùng khí thế, không hề thua kém với tập đoàn Trần Thăng trước kia.


Xem ra người gọi là anh Khánh đứng đang sau này là một người đàn ông rất tài giỏi.


“Tổng giám đốc Nhi đúng không? Ông chủ của chúng tôi đã ở phòng tiếp khách chờ cô rồi, xin mời cô theo tôi”


Tôi vừa đi vào đại sảnh thì có một người đàn ông nghiêm chinh giống như thư ký tien đến gần tôi.


Tôi đi theo người đàn ông kia, vào thang máy chung với anh ta.


Phòng tiếp khách của tập đoàn Quang vô cùng rộng lớn. Thư ký đẩy cửa ra để tôi đi vào, rồi sau đó lập tức rời đi.


Vào lúc tôi bước vào, cách bày trí bên trong vô cùng ưu nhã và yên tĩnh. Tôi nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng về phía mình, ông ấy ngôi trên một chiếc ghế xoay. Tôi nhìn không rõ vẻ mặt ông ấy như thế nào nhưng nhìn vóc dáng thì có lẽ người đàn ông này cũng rất mạnh mẽ. Trong lúc tôi đang âm thầm suy nghĩ xem mình nên mở miệng thế nào thi đối phương chuyển động chiếc ghế xoay lại đối mặt với tôi.


“Cô chính là Huỳnh Bảo Nhi sao? Là con gái của Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân à?” Âm thanh trầm thấp của ông ta vang lên khiến tôi lập tức sởn gai ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK