Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 545


“Chị không sao, Châu Sa, em nghĩ rằng chị sẽ không chấp nhận được chuyện này sao?” Hoàng Song Thư cất giấy ly hôn vào túi xách, nhìn Lê Châu Sa rồi cười nói.


Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư như vậy trong lòng lại càng thêm lo lång.


“Chị không cần tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt em, không sao đâu.”


“Sau khi ly hôn, chị hy vọng anh ấy có thể sống thật hạnh phúc.”


“Vậy… còn Bánh Quy, chị thật sự không mang Bánh Quy theo cùng sao?” Lê Châu Sa thấy tâm trạng của Hoàng Song Thư không có thay đổi gì lớn thì cảm thấy yên tâm hơn một chút, thế nhưng khi Lê Châu Sa nghĩ đến Bánh Quy, cô ấy lại lo lắng nói.


“Bánh Quy… ở lại nhà họ Trần, chị cũng yên tâm, còn có em và mọi người chăm sóc Bánh Quy rồi thì chị còn lo lắng gì nữa chứ?” Hoàng Song Thư mím môi, ánh mắt dịu dàng của cô làm cho Lê Châu Sa cảm thấy chua xót.


“Được rồi, chúng ta mau trở về đi, Bánh Quy được nghỉ học sắp về nhà rồi.”


“Ngày mai là ba mươi Tết rồi.” Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, trong mắt cô hiện lên vẻ chua xót.


“Đúng vậy, ngày mai là ba mươi Tết rồi.” Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư rồi nhẹ nhàng gật đầu.


Vào trước đêm giao thừa một ngày, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi lại nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cảm xúc của Lê Châu Sa lúc này rất đau khổ và khó tả.


Bánh Quy không biết rằng Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đã ly hôn, những ngày này Bánh Quy đều rất ngoan, bởi vì thằng bé biết rằng bố mẹ của nó đang cãi nhau cho nên thằng bé cũng không muốn làm bố mẹ mình phải lo lắng.


Buổi tối, Hoàng Song Thư ở cùng với Bánh Quy. Tối hôm qua sau khi làm bài tập về nhà, Hoàng Song Thư tắm cho Bánh Quy xong rồi kêu Bánh Quy lên giường đi ngủ.


“Bánh Quy, sau này mẹ sẽ không ở bên cạnh con nữa thì con vẫn phải ngoan ngoãn, phải nghe lời thím và chú, nghe lời bố nữa, có biết chưa?” Hoàng Song Thư nghiêm túc nói.


Sau khi nghe xong lời này, thằng bé lập tức duỗi cánh tay ra nắm lấy tay Hoàng Song Thư, dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư. “Mẹ… mẹ phải chuyển đi sao?” Lời của Bánh Quy khiến cho Hoàng Song Thư cảm thấy khó xử.


“Mẹ xin lỗi, Bánh Quy, mẹ… mẹ cũng không muốn rời đi, Bánh Quy à… nhưng mà, mẹ… thật sự không còn cách nào khác… Bánh Quy, con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”


Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt mà rơi lệ, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.


Bánh Quy nhìn đôi mắt ngấn lệ của Hoàng Song Thư, bàn tay nhỏ của thằng bé khẽ run run sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư rồi khẽ thì thầm vào tại cô nói: “Mẹ đừng khóc, nếu mẹ sống không vui vẻ thì mẹ cứ rời khỏi đây đi, mẹ sẽ tìm được một người tốt hơn!”


“Bánh Quy.” Lời nói của Bánh Quy khiến trong lòng Hoàng Song Thư cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn rời xa Bánh Quy mà chỉ muốn ở bên Bánh Quy mãi mãi.


Thế nhưng… chuyện này… suy cho cùng cũng chỉ là một thứ xa xỉ mà thôi.


Bánh Quy nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy tay của Hoàng Song Thư, giọng nói non nớt nói: “Chỉ cần mẹ vui vẻ hạnh phúc là được rồi, con sẽ chúc phúc cho mẹ, mẹ đừng có khóc, mẹ chính là người mẹ xinh đẹp nhất của con.”


“Đứa trẻ ngốc này.” Hoàng Song Thư cảm động trước câu nói của thằng bé, đây chính là con của cô, là đứa con duy nhất của cô.


“Bánh Quy, đến khi mẹ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì mẹ sẽ đến đón con, được không?”


“Dạ.” Lúc này gió ngoài cửa sổ chậm rãi thổi qua tấm rèm ở bên cạnh, mang theo hơi thở nhàn nhạt làm say mê lòng người.


Hoàng Song Thư vừa bước ra khỏi căn phòng của Bánh Quy thì nhìn thấy Trần Quân Phi đang đứng trên hành lang. Hoàng Song Thư không biết Trần Quân Phi đã quay lại từ khi nào cho nên khi cô hơi giật mình khi nhìn thấy anh, nói: “Anh… quay lại từ khi nào vậy?”


“Ngủ rồi sao?” Trần Quân Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen u ám của anh bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo. Hoàng Song Thư chỉ có thể nhìn thấy được những đường nét hoàn hảo quyền rũ trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, ngoại trừ cái này, tất cả mọi thứ còn lại đều không thể nhìn thấy rõ.


“Ừ, thằng bé đã ngủ rồi.” Hoàng Song Thư nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi sau đó mím mồi rồi lạnh nhạt nói.


Nghe vậy, đôi môi mỏng và lạnh lẽo của Trần Quân Phi hơi run lên, anh đi về phía trước rồi ôm trọn lấy cơ thể Hoàng Song Thư.


Anh không thể chịu được loại đau đớn này nữa, anh muốn ôm người phụ nữ trước mặt, rất muốn rất muốn ôm người phụ nữ trước mặt mình.


“Trần Quân Phi, sau khi ly hôn với em xong thì anh sẽ sống rất hạnh phúc sao?” Hoàng Song Thư không từ chối cái ôm của Trần Quân Phi, cô chỉ vươn tay ra ôm chặt lấy eo của người đàn ông, nhẹ nhàng hỏi.


Cơ thể Trần Quân Phi khẽ run lên, khuôn mặt của anh vùi mặt vào ngực Hoàng Song Thư, thì thầm nói: “Sẽ rất hạnh phúc.”


“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được rồi, có lẽ rằng em không thể mang đến hạnh phúc cho anh vậy nên anh mới muốn ly hôn”


Hoàng Song Thư nở một nụ cười xinh đẹp lạ thường nói với Trần Quân Phi.


Cơ thể của Trần Quân Phi đột nhiên như bị đông cứng lại, anh rất muốn nói với Hoàng Song Thư rằng không phải do cô không đủ tốt mà là chính anh mới là người không tốt.


Anh mới là người không xứng đáng với tình cảm của Hoàng Song Thư.


“Em đi ngủ sớm đi.” Sau khi Trần Quân Phi lấy lại bình tĩnh, anh từ từ buông lỏng cơ thể Hoàng Song Thư ra, chậm rãi thở một hơi buồn bã sau đó nói với Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư hơi sững người lại liếc nhìn Trần Quân Phi, cô nhẹ gật đầu, nhìn bóng lưng cô độc và lãnh đạm của Trần Quân Phi dần dần biến mất. Lúc này, Hoàng Song Thư mới lau nước mắt rồi thở dài một hơi.


Trần Quân Phi, anh đã hứa với em rằng anh nhất định sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc, đúng không?


Vào ngày ba mươi Tết, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm, Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đang ôm Phan Lê Long ở phòng khách đợi Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư và Bánh Quy.


Trần Quân Phi và Bánh Quy đi xuống nhưng đã đợi rất lâu rồi mà không thấy Hoàng Song Thư đâu, Lê Châu Sa lo lắng đứng dậy hỏi Trần Quân Phi: “Anh hai, chị hai không xuống sao?”


Mặc dù trong lòng cô ấy có phần bất mãn với Trần Quân Phi, thế nhưng Lê Châu Sa cũng không thể hiện thái độ với Trần Quân Phi.


“Có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ.” Trần Quân Phi dường như rất mệt mỏi, đôi mắt của anh đầy những mạch máu đỏ ngầu.


Lê Châu Sa nghi hoặc liếc nhìn sang Trần Quân Phi sau đó mới lên lầu và đi đến phòng của Hoàng Song Thư.


Khi mở cửa ra, cô ấy không thấy Hoàng Song Thư ở trong phòng, căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp và sạch sẽ, chăn bông cũng được gấp gọn gàng, nhìn có vẻ không giống như có người đang sống ở đây.


Lê Châu Sa bị sốc bởi sự ngăn nắp trong phòng, cô ấy liên tục gọi tên Hoàng Song Thư nhưng không có ai trả lời cô ấy.


Lúc này Lê Châu Sa mới để ý rằng trên cái tủ bên giường có một mảnh giấy.


Đây là những lời mà Hoàng Song Thư để lại, Hoàng Song Thư nói rằng cô đã rời khỏi đây, mong rằng Lê Châu Sa sẽ không lo lắng cho mình.


“Huỳnh Bảo, chị dâu đi rồi… Huỳnh Bảo.”


Lê Châu Sa cầm mảnh giấy do Hoàng Song Thư để lại lên rồi vội vàng chạy xuống cầu thang như điên.


Phan Huỳnh Bảo đang đút cho Phan Lê Long ăn sáng, khi anh ấy nghe xong những lời của Lê Châu Sa liền lập tức ngẩng đầu lên.


“Cái gì cơ?” Khuôn mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo mang theo vẻ ngạc nhiên, anh ấy liếc mắt sang nhìn chằm chằm vào người Trần Quân Phi.


Trần Quân Phi cũng sững người trước lời nói của Lê Châu Sa.


Hoàng Song Thư đã đi rồi sao? Còn chưa đón Tết mà đã rời đi như vậy rồi.


“Em nhìn thấy mảnh giấy này, là của chị hai để lại. Chị ấy nói rằng chị ấy đã chuyển đi rồi.”


Lê Châu Sa đưa mảnh giấy trong tay mình cho Phan Huỳnh Bảo, cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên gọi cho Hoàng Song Thư.


Cho dù muốn rời khỏi nhà họ Trần thì cũng không nên vội vàng như vậy, hôm nay là Tết rồi, sao Hoàng Song Thư lại phải chuyển đi sớm như vậy?


Trần Quân Phi giật lấy mảnh giấy trong tay Phan Huỳnh Bảo, sau khi nhìn thấy dòng chữ viết trên đó, khuôn mặt Trần Quân Phi trở nên căng thẳng rồi bỏ đi.


Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng liếc nhìn Trần Quân Phi, giọng nói lãnh đạm, khàn khàn nói: “Đây là kết thúc mà anh muốn sao? Anh hai?”


Ép Hoàng Song Thư phải rời đi, đây có phải là mục đích của Trần Quân Phi không? Bây giờ Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đã ly hôn thành công, cũng thành công khiến Hoàng Song Thư phải rời khỏi nhà họ Trần, Trần Quân Phi chắc hẳn đang cảm thấy rất hạnh phúc.


“Chuyển đi… cũng tốt.” Trần Quân Phi giống như không hiểu được ý câu nói của Phan Huỳnh Bảo, mí mắt anh cụp xuống, nước da lộ ra sự yếu ớt và thẫn thờ. “Chị hai, bây giờ chị đang ở đâu?”


Khi Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đang mắt đối mắt nhìn nhau, Lê Châu Sa đã gọi được cho Hoàng Song Thu.


Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lê Châu Sa vội vàng gọi tên Hoàng Song Thu.


“Châu Sa, bây giờ chị sẽ lên máy bay đi đến Pháp. Em giúp chị nói với Bánh Quy một tiếng chúc mừng năm mới nha.”


“Sao chị không đợi đến qua Tết rồi hãng đi?” Lê Châu Sa nghe thấy Hoàng Song Thư dứt khoát lên máy bay rời đi mà chua xót hỏi.


Hoàng Song Thư nhìn máy bay ngoài cửa sổ, nhếch đôi môi mỏng hờ hững lạnh lùng, thở dài một tiếng rồi nói: “Bởi vì chị không chịu đựng nổi.”


Nếu như Hoàng Song Thư tiếp tục chờ đợi thêm nữa thì có lẽ cô sẽ không muốn rời khỏi gia đình nhà họ Trần, càng không muốn rời xa Trần Quân Phi.


Cô sợ rằng bản thân mình sẽ trở nên ích kỷ cho nên cô mới chọn cách sớm rời đi, có như vậy cô mới có thể không phải suy nghĩ quá nhiều.


Cổ họng của Lê Châu Sa như bị thứ gì đó chặn lại không thể nói thêm được điều gì, cô ấy cũng cảm thấy rất khó chịu và rất đau khổ.


Lê Châu Sa bóp chặt hai lòng bàn tay, toàn thân run rẩy, thậm chí cô ấy còn cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình, cô ấy muốn ép bản thân mình phải bình tĩnh lại thế nhưng lại vẫn bất lực.


“Châu Sa, em có thể hiểu tâm trạng của chị mà, đúng không?” Hoàng Song Thư nhẹ giọng nói.


“Đúng vậy, em có thể hiểu được, chị hai à, chị phải giữ gìn sức khỏe, phải sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc, có biết không?” Lê Châu Sa nhẹ nhàng nói với Hoàng Song Thư ở đầu bên kia điện thoại.


Hoàng Song Thư chỉ cười và nói: “Được, chị biết rồi.”


Cúp điện thoại xong, Lê Châu Sa ngây người ra nhìn điện thoại một lúc lâu.


Vốn dĩ gia đình của họ đang rất hạnh phúc, tình cảm vợ chồng của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư rất đằm thắm, Bánh Quy cũng rất ngoan, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo cũng rất hạnh phúc, họ còn sinh được bé Lê Long rất đáng yêu, Gạo Tẻ và Vũ Vĩnh Kỳ cũng đang rất hạnh phúc và ngọt ngào, tất cả mọi thứ trông như một bú tranh thật đẹp.


Thế nhưng, chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà ngôi nhà xinh đẹp này bỗng nhiên trở nên rạn nứt như vậy.


Vũ Vĩnh Kỳ chết, Trân Thanh Thảo rời khỏi thủ đô, bây giờ Trân Quân Phi lại phản bội cuộc hôn nhân đang hạnh phúc với Hoàng Song Thư, mà bây giờ Hoàng Song Thư cũng không còn ở đây nưa.


Ngôi nhà này bỗng chốc chia năm xẻ bảy, điêu này khiến cho Lê Châu Sa cảm thấy rất khó chịu và sợ hãi.


Cô rất khó chịu, thật sự… rất khó chịu.


“Chị ấy nói gì?” Phan Huỳnh Bảo nhìn vẻ mặt tối sầm và đờ đẫn của Lê Châu Sa, anh ấy thở dài một tiếng sau đó nắm lấy tay của Lê Châu Sa rồi dịu dàng hỏi.


Lê Châu Sa lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu lên liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, cô ấy lao vào vòng tay của Phan Huỳnh Bảo sau đó nắm lấy ngực áo trên người đàn ông ấy, không ngừng lắc đầu nói.


“Chị hai nói chị ấy sẽ sống rất hạnh phúc, chị ấy cũng chúc phúc cho chúng ta, nói chúng ta nhất định phải hạnh phúc.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK