Mục lục
Nụ cười em là độc dược với anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475


“Huỳnh Bảo, anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao? Hay là đau đầu?” Vũ Phương Thùy luống cuống hỏi khi thấy Phan Huỳnh Bảo ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt khó coi.


Từ khi Phan Huỳnh Bảo bị tai nạn xe hơi cách đây nửa năm, đầu anh ấy thường xuyên bị đau, Vũ Phương Thùy rất lo lắng.


“Không có gì.” Phan Huỳnh Bảo định thần lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng.


“Không sao là tốt rồi, em thực sự rất lo anh sẽ xảy ra chuyện gì.” Vũ Phương Thùy nở nụ cười nhạt trên khuôn mặt, ngả người vào trong vòng tay của Phan Huỳnh Bảo.


Phan Huỳnh Bảo ôm lấy cơ thể của Vũ Phương Thùy, đặt cằm lên vai cô ta, nói: “Phương Thùy, em có thể kể cho anh nghe về quá khứ của chúng ta được không?”


Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, làm cho sắc mặt của Vũ Phương Thùy có chút xấu hổ.


Cô ta nhếch môi che giấu tất cả cảm xúc, chậm rãi nói: “Trước đây chúng ta rất tình cảm, Huỳnh Bảo, không nhớ được cũng không sao, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, đúng không?”


“Ừ” Phan Huỳnh Bảo hơi phiền muộn nhìn về phía đỉnh đầu của Vũ Phương Thùy.


Lần đầu tiên tỉnh dậy, người anh ấy nhìn thấy là Vũ Phương Thùy, lúc đó hai mắt cô ta đỏ hoe, đang ôm lấy cánh tay anh và khóc.


Khoảnh khắc đó, Phan Huỳnh Bảo dường như bị khiếp sợ trước một điều gì đó, rất đau đớn, như thể ai đó cũng đã từng nắm tay anh, gọi tên anh và khóc.


Phan Huỳnh Bảo nghĩ, Vũ Phương Thùy hẳn là người rất quan trọng với mình, sau này Vũ Phương Thùy còn nói cô ta là vợ sắp cưới của anh, anh bị tai nạn xe, đã ngủ một giấc dài.


“Huỳnh Bảo, chúng ta ngủ đi.” Vũ Phương Thùy nghe nhịp tim ổn định của Phan Huỳnh Bảo, trái tim bỗng nhiên nhảy loạn xạ.


Mỗi lần ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy đều như có một cái gì đó kích thích, cô ta tin rằng việc Phan Huỳnh Bảo mất trí nhớ lần này là cơ hội do ông trời ban cho cô ta. Vì vậy, Vũ Phương Thùy sẽ tận lực nắm bắt cơ hội này.


Cô ta nói dối rằng mình là vợ chưa cưới của Phan Huỳnh Bảo, khiến Phan Huỳnh Bảo cũng nghĩ như vậy. Mặc dù nhóm Trần Quân Phi rất bất mãn nhưng họ cũng thỏa hiệp khi thấy sức khỏe Phan Huỳnh Bảo ngày càng tốt hơn. Mọi người đều tự hiểu trong lòng, không ai nhắc đến cái tên Lê Châu Sa nữa.


Vũ Phương Thùy có được sự tự tin này và sẽ nắm bắt được trái tim của Phan Huỳnh Bảo, biến Phan Huỳnh Bảo trở thành chồng của cô ta, đồng thời xóa cái tên Lê Châu Sa ra khỏi cuộc đời của Phan Huỳnh Bảo. Chỉ cần cô ta nhân dịp này mang thai đứa con của Phan Huỳnh Bảo, như vậy thì… Lê Châu Sa sẽ không còn tồn tại nữa.


Vũ Phương Thùy trở nên phấn khích hơn khi nghĩ đến điều này.


“Được.” Đương nhiên Phan Huỳnh Bảo không biết Vũ Phương Thùy đang nghĩ gì trong lòng. Anh ấy đứng dậy, nắm tay cô ta bước lên lầu.


Phan Huỳnh Bảo nằm trong bệnh viện gần bốn tháng, sau đó hai người kết hôn rồi sống chung. Mặc dù ngủ chung giường nhưng Phan Huỳnh Bảo chưa từng chạm vào Vũ Phương Thùy khiến cô ta có chút tức giận.


“Huỳnh Bảo, đêm nay… em muốn anh.” Sau khi trở về phòng, Vũ Phương Thùy ôm lấy thân thể Phan Huỳnh Bảo, dùng ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo của anh ấy.


Phan Huỳnh Bảo ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Vũ Phương Thùy, nhưng trong lòng lại không có một chút dao động.


Anh ấy nắm tay Vũ Phương Thùy và nói: “Ngoan, đừng loạn nữa, chúng ta ngủ đi.”


“Huỳnh Bảo, anh sao vậy? Anh không muốn chạm vào em sao?” Tay Vũ Phương Thùy bị Phan Huỳnh Bảo nắm, hốc mắt đã bắt đầu đỏ bừng.


Phan Huỳnh Bảo rõ ràng đã mất trí nhớ, nhưng tại sao anh lại không chịu chạm vào người Vũ Phương Thùy?


Vũ Phương Thùy tự hỏi bản thân rằng tuy mình không phải là một đại mỹ nhân nhưng cô ta vẫn xinh đẹp tuyệt trần, tại sao Phan Huỳnh Bảo lại không chịu chạm vào cô ta?


Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Vũ Phương Thùy, Phan Huỳnh Bảo bất lực nói: “Anh… không phải anh không muốn chạm vào em, mà là… thân thể của em cũng không tốt lắm, loại chuyện này, sau này chúng ta hẵng làm được không?”


“Thân thể em có gì không tốt? Huỳnh Bảo, anh không muốn em sinh cho anh một đứa con sao?” Vũ Phương Thùy nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo.


Mỗi đêm, Vũ Phương Thùy đều nằm trên giường, nhìn nghiêng khuôn mặt đang ngủ say bên cạnh, trong lòng lúc nào cũng cao hứng.


Trên thực tế, Vũ Phương Thùy đã chủ động cầu xin tình yêu nhiều lần và mặc bộ đồ lót khiêu gợi. Tuy nhiên, dù bằng cách nào, Phan Huỳnh Bảo cũng chưa bao giờ chạm vào cô ta. Lần nào Phan Huỳnh Bảo cũng viện lý do như vậy, nói rằng sức khỏe của Vũ Phương Thùy không tốt, đừng làm loạn nữa.


“Phương Thùy, đừng làm loạn nữa.” Rõ ràng Vũ Phương Thùy muốn làm chuyện đó, đương nhiên Phan Huỳnh Bảo hiểu, nhưng anh lại cảm thấy hơi bực dọc, giọng nói vô thức trở nên lạnh lùng.


Vũ Phương Thùy véo mạnh ngón tay khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo.


Cô ta khịt mũi, cắn môi nói: “Em không làm loạn… Huỳnh Bảo, nói thật đi, anh có yêu em không?”


Chẳng lẽ ngay cả khi Phan Huỳnh Bảo mất trí nhớ, anh vẫn nhớ tới Lê Châu Sa sao?


Nghĩ đến đây, sắc mặt Vũ Phương Thùy càng thêm xấu xa.


Phan Huỳnh Bảo không trả lời cô ta, mà là bình tĩnh nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh đến phòng đọc sách.”


Vũ Phương Thùy nhìn bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo, vẻ mặt của cô ta lộ ra vài phần tức giận và khó coi.


Cô ta nhéo nhéo lòng bàn tay, căng thẳng nằm trên giường cắn môi.


Cô ta không cam tâm, dựa vào cái gì mà Lê Châu Sa lại có thể có được trái tim và linh hồn của Phan Huỳnh Bảo chứ, cho dù cô ta có cố gắng đến đâu thì cũng vô ích sao?


Đây là cơ hội của cô ta, vì vậy cô ta phải nắm bắt nó, và cô ta sẽ không bao giờ để bất cứ ai phá hủy nó.


“Chị ơi, chị muốn những thứ này làm gì?” Trần Thanh Thảo nhìn gói thuốc mà Vũ Phương Thùy đang cầm, vẻ mặt hơi thay đổi.


Vào ngày Phan Huỳnh Bảo bị tai nạn xe hơi, mọi người đều rất lo lắng, may mắn là sau đó Phan Huỳnh Bảo vẫn ổn, nhưng anh ấy đã mất hết ký ức về Lê Châu Sa.


Không biết tại sao Phan Huỳnh Bảo lại đối xử rất tốt với Vũ Phương Thùy.


Sau đó vì suy nghĩ cho sức khỏe của Phan Huỳnh Bảo, mọi người đều thừa nhận rằng Vũ Phương Thùy là vợ sắp cưới của Phan Huỳnh Bảo.


Hoàng Song Thư thực sự không đồng ý với hành động này, nhưng nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư không nói gì nữa cả.


Trần Thanh Thảo không phản đối việc Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo ở bên nhau, dù sao trong mắt Trần Thanh Thảo, Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo cũng rất xứng đôi.


“Chị muốn sinh con cho Huỳnh Bảo.” Vũ Phương Thùy hiếm khi nói với Trần Thanh Thảo những gì cô ta làm.


Trần Thanh Thảo là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, cả Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều đối xử rất tốt với Trần Thanh Thảo.


Nếu Vũ Phương Thùy muốn được ở bện cạnh Phan Huỳnh Bảo, vậy thì phải lấy lòng Trần Thanh Thảo.


Trần Thanh Thảo nghe xong, hít sâu một hơi nói: “Vậy chị định chuốc thuốc anh ba sao?”


“Băng Trang, em không biết đâu, Huỳnh Bảo… chưa từng chạm vào chị, chị muốn sinh con cho anh ấy, thật sự là… chị rất muốn sinh cho anh ấy một đứa trẻ.” Hai mắt Vũ Phương Thùy đỏ hoe, cầm tay của Trần Thanh Thảo thành khẩn nói.


“Nhưng mà, anh ba sẽ tức giận nếu chị làm như vậy.” Trần Thanh Thảo không kìm được mà nói khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi mắt của Vũ Phương Thùy.


“Chị không quan tâm đến chuyện đó nữa. Chị muốn… sinh ra đứa con của Phan Huỳnh Bảo.”


Vũ Phương Thùy bối rối lau đi giọt nước mắt trên mặt, bày ra ánh mắt buồn bã.


“Chị.” Nhìn thấy bộ dạng si tình của Vũ Phương Thùy như thế này, Trần Thanh Thảo đành phải gật đầu.


“Chị muốn làm gì?”


“Tối nay em mời anh ấy đi ăn tối, sau đó thêm những thứ này vào rượu.” Vũ Phương Thùy nắm tay Trần Thanh Thảo và nói.


Nếu để Trần Thanh Thảo ra mặt, cho dù sau đó Phan Huỳnh Bảo có tức giận thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ nổi giận với Trần Thanh Thảo, đây là kế hoạch của Vũ Phương Thùy.


“Được.”


Vào buổi tối, Phan Huỳnh Bảo đưa Trần Thanh Thảo và Vũ Phương Thùy đi ăn tối.


Hôm nay Trần Thanh Thảo còn nhiệt tình kính rượu để chúc mừng Phan Huỳnh Bảo.


Sau khi Phan Huỳnh Bảo uống một ly, không lâu sau, anh cảm thấy cơ thể đặc biệt khó chịu, Phan Huỳnh Bảo không thể kiềm chế loại cảm giác khó chịu này.


“Anh ba, anh bị sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?”


Nhìn thấy tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy, Trần Thanh Thảo lập tức bước tới, đỡ lấy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo.


Phan Huỳnh Bảo cảm thấy có một cảm giác như thiêu đốt, lan ra từ bụng dưới, anh rất khó chịu.


Phan Huỳnh Bảo nắm lấy cánh tay của Trần Thanh Thảo và thở hổn hển.


Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thở hổn hển khó chịu, đôi mắt của Trần Thanh Thảo nhuốm màu tội lỗi.


Cô bảo Vũ Phương Thùy đỡ Phan Huỳnh Bảo lên lầu của nhà hàng nghỉ ngơi.


Khi Vũ Phương Thùy đỡ Phan Huỳnh Bảo lên lầu, Phan Huỳnh Bảo như phát điện và đè Vũ Phương Thùy vào tường.


Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo hoang dã và điên cuồng, cả trái tim của Vũ Phương Thùy không khỏi đập loạn.


Cô ta mở miệng thở ra nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Huỳnh Bảo, anh có muốn em không?”


Giọng nói của Vũ Phương Thùy giống như mê hoặc thần kinh của Phan Huỳnh Bảo, đầu của anh ấy đổ đầy mồ hôi lạnh, anh cúi đầu cắn chặt miệng của Vũ Phương Thùy, xé rách quần áo của cô ta, gầm lên một tiếng như dã thú.


Nhìn Phan Huỳnh Bảo điên cuồng, Vũ Phương Thùy không quan tâm rằng hành động của Phan Huỳnh Bảo lúc này sắp làm tổn thương mình.


Cô ta nhớ mùi của Phan Huỳnh Bảo như phát điên, cô ta muốn có được Phan Huỳnh Bảo.


“Huỳnh Bảo… em rất yêu anh, thật sự… rất yêu anh.” Vũ Phương Thùy ôm lấy vòng eo rắn chắc của Phan Huỳnh Bảo, lẩm bẩm nói với anh ấy.


Phan Huỳnh Bảo nghe không được gì nữa, anh chỉ muốn phát tiết, bây giờ anh giống như thùng thuốc súng sắp nổ, rất khó chịu…


Trong khi Vũ Phương Thùy đang hưởng thụ sự đối xử thô lỗ của Phan Huỳnh Bảo. Anh vốn đang vùi trong ngực của ta, đột nhiên anh đẩy cô ta ra, động tác của người đàn ông hơi mạnh khiến Vũ Phương Thùy lùi ra sau hít sâu một hơi.


Trên khuôn mặt của cô ta có chút bất an nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phan Huỳnh Bảo, nhấch môi nói: “Huỳnh Bảo… anh sao vậy?”


“Châu Sa… Châu Sa… ở đâu? Châu Sa…” Phan Huỳnh Bảo đã nổi điên, đôi mắt của anh ấy đã nhuộm đầy máu đỏ.


Khuôn mặt của Vũ Phương Thùy đột nhiên trở nên lạnh lẽo khi nghe thấy hai từ Châu Sa.


Lại là Lê Châu Sa? Phan Huỳnh Bảo đã mất trí nhớ, tại sao anh ấy lại nghĩ đến Lê Châu Sa vào lúc này chứ?


Vũ Phương Thùy nhéo nhéo lòng bàn tay, hít sâu một hơi, đi vê phía Phan Huỳnh Bảo nói: “Huỳnh Bảo, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà Châu Sa, em là Phương Thùy.’ Gương mặt của Phan Huỳnh Bảo không hiền lành như mọi khi, anh ấy giống như một con thú bị thương, khát máu và u ám.


Toàn thân Vũ Phương Thùy run lên khi nhìn thấy như vậy.


Vũ Phương Thùy còn chưa kịp hoàn hồn, Phan Huỳnh Bảo đã dùng sức đẩy cô ta sang một bên, loạng choạng mở cửa rồi rời khỏi đây.


“Phan Huỳnh Bảo.” Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo rời đi, Vũ Phương Thùy có chút tức giận, mặc quần áo xong liền vội vàng đi theo Phan Huỳnh Bảo.


Cơ thể của Phan Huỳnh Bảo lảo đảo, đôi mắt đỏ hoe trông thật đáng sợ.


Vũ Phương Thùy bực bội không làm gì được, không ngừng đuổi theo Phan Huỳnh Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK