Vương Phủ sau giờ ngọ, một đạo hoa quang trong trẻo lạnh lùng lóe lên. Kiếm không nhìn thấu dấu vết lúc xuất ra, đã để ngang trên cổ của Ô Nha. Ô Nha mồ hôi nhuộm đầy trán.
Thanh âm của Vương gia quỷ dị bình tĩnh, đây chính là dấu hiệu trước khi mưa lũ tới.
Cắn răng, Ô Nha chịu đựng sợ hãi, vội vàng bổ sung: “Trên giang hồ đồn đại như vậy, nhưng xin Vương gia bớt giận, chuyện này còn cần truy xét, theo thuộc hạ biết, Mai Vũ bị Vân Khinh mang đi. Lúc ấy trừ Vân Khinh, không ai có thể khẳng định chuyện sinh tử kia.”
Kiểm trên cổ Ô Nha dịch ra một chút, An Thiếu Hàn mắt nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày. Đi tìm nàng, nếu nàng còn sống liền thôi. Nếu chết, thi thể cũng phải mang về cho ta.”
Ô Nha cả kinh, không tự chủ ngẩng đầu: “Vương gia. . . . . . Chẳng lẽ muốn dùng Hoàn Hồn đan?”
Nhíu mày, kiếm của An Thiếu Hàn vạch một vết thật nhanh lên gương mặt của hắn.
“Ngươi còn vấn đề gì khác sao?” Con ngươi lạnh lùng quét qua mắt của hắn, mang theo ý vị cảnh cáo.
Toàn thân Ô Nha chấn động, cúi đầu: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
An Thiếu Hàn đi vào trong sân tràn đầy hoa đào ngồi xuống dưới tàng cây.
Yên lặng nhắm hai mắt lại.
Vừa nhắm mắt, trong đầu, liền tràn đầy dáng vẻ của nàng.
Đặt tay lên ngực, nơi đó đặt một chiếc lược gỗ đào.
Tiểu Vũ, tại sao ngươi không nghe lời ta nói? Tại sao phải quật cường như vậy?
Ta đã nói rồi, chỉ cần tìm được ngươi, để cho ngươi đi. Nhưng bây giờ, ngươi muốn ta buông tay như thế nào?
Nơi ngực trái, lại truyền tới từng trận đau đớn.
Bên ngoài sân, thanh âm nha hoàn thận trọng truyền đến: “Vương gia, Thanh Vân Quận chúa mời ngài cùng ngắm hoa.”
An Thiếu Hàn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nói: “Nói cho nàng biết, ta không rảnh.”
Hoa đào, hỗn loạn rơi đầy đất.
An Thiếu Hàn ở dưới tàng hoa đào, nằm mộng như trước.
Trong mộng, tràn đầy thân ảnh của nữ tử kia.
Nàng cười, trong đôi mắt sóng nước lưu chuyển, gọi hắn: “Thiếu Hàn.”
Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi. Ngươi nhất định sẽ không chết đúng không.
Ta muốn giết những người đó, giết những kẻ dám cả gan động tới ngươi.
An Thiếu Hàn hiểu, cho dù lúc này, Vương Phi chưa cưới của hắn đang ở bên cạnh, nhưng cũng không thể đi vào trái tim của hắn.
Bởi vì, chỉ cần tên của nữ tử kia xuất hiện, tất cả biểu hiện giả dối đều sẽ bị đập tan.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thanh Vân Quận chúa đại gia khuê tú hiểu chuyện đã không để lại bất kỳ màu sắc nào trong mắt hắn rồi.
Tràn ngập mắt của hắn, tim của hắn, đều là bóng dáng màu đỏ không thể tiêu tán.
Cho dù An Thiếu Hàn cấp cho Mai Vũ chỉ có đau đớn. Hắn cũng không cho phép người khác tổn thương nàng một phân một hào.
Tất cả người từng tổn thương nàng, đều phải chết.
Trong không khí, lại lưu động hương thơm mê người. Liễu Hành Vân mở mắt ngồi dậy, đẩy cửa ra. Ngoài cửa bóng dáng đong đưa, trong nháy mắt ảo giác cho là nữ tử kia.
“Hành Vân, ngươi đã tỉnh?” Thanh âm Thượng Quan Diêu vang lên, đánh tan ảo giác.
Liễu Hành Vân lắc đầu, cảnh cáo mình, thanh tỉnh một chút.
Nữ tử kia chết rồi.
Một ngày kia, hắn không nói lời nào với Tạ Vãn Phong, liền cùng Thượng Quan Diêu đi tới tiểu viện trong núi này.
Thượng Quan Diêu rất nhiệt tình. Có nhiều lần, cố ý câu dẫn hắn.
Nhưng Liễu Hành Vân lại hoàn toàn không muốn chạm vào nàng.
Hắn luôn nghĩ, một buổi sáng sớm, môi của hắn chạm vào môi của một nữ tử khác thì lòng sẽ tràn đầy yêu thương say đắm.
Nụ hôn kia, không đủ triền miên, không đủ thâm tình. Hoặc giả có thể nói, chẳng qua là nhàn nhạt như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng lại khiến linh hồn hắn run rẩy.
Hắn vốn tưởng rằng, cho dù nữ tử kia không ở bên cạnh, Liễu Hành Vân cũng vẫn là Liễu Hành Vân. Cho đến khi biết nàng chết đi, Liễu Hành Vân mới phát hiện, hắn không bao giờ là chính bản thân hắn nữa rồi.
Hắn cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không cách nào suy nghĩ. Mỗi ngày, đều như cái xác không hồn. Hơn nữa, cho dù Thượng Quan Diêu mặc sa y mỏng như cánh ve đong đưa trước mặt hắn, hắn cũng hoàn toàn không có cảm giác. Trong đầu nghĩ tới, là ngọn đèn dầu bất diệt thành Dương Châu, là nụ cười rực rỡ của nàng.
“Hành Vân, hôm nay chúng ta đi chơi diều đi.” Thượng Quan Diêu ngồi xuống bên cạnh hắn, lăc lắc cánh tay hắn nói.
Hắn bị bệnh. Đại phu nói, hắn bị kích thích rất lớn, giãy giuạ trong mâu thuẫn, tâm thần có chút không thanh tỉnh.
Thật ra thì, Liễu Hành Vân làm sao mà bị bệnh, nàng rõ ràng nhất.
Nhưng nàng không muốn hắn thanh tỉnh, bởi vì nếu thanh tỉnh, hắn cũng không là của nàng nữa.
Cho nên, nàng tình nguyện để Liễu Hành Vân dần bị mất phương hướng, quên đi Mai Vũ.
Tròng mắt Liễu Hành Vân giật giật.
Diều?
Đúng rồi, Mai Vũ thích nhất chơi diều.
Nhớ được bọn họ từng thả diều bên bờ sông đấy. Ba người, viết chữ trên diều, so xem của ai bay cao hơn.
Liễu Hành Vân đột nhiên rực rỡ cười.
Thượng Quan Diêu có chút vui vẻ, đây là biểu tình đầu tiên hắn thể hiện ra trong mấy ngày qua. Tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ khá hơn.
“Mai Vũ, lần này, ngươi muốn viết gì ở trên diều?”
Hắn cười rực rỡ, là nụ cười dĩ vãng Thượng Quan Diêu quen thuộc.
Nói như vậy với nàng.
Thượng Quan Diêu ngẩn ngơ, cả người như rơi vào hầm băng.
Yên lặng nhìn nụ cười vô ý thức của hắn, Thượng Quan Diêu vùi mặt ở trong tay khóc lên.
Nhiều năm như vậy, nàng thích nhất, chính là nụ cười rực rỡ của Liễu Hành Vân.
Nếu như giờ khắc này, hắn không gọi tên nữ nhân khác, lộ ra tươi cười như vậy. Nàng thật sự có thể tiếp nhận, từ nay về sau hắn không cười như vậy nữa.
Nhưng hắn cười, cho dù thời điểm thần chí mơ hồ, vẫn như cũ gọi tên nữ nhân kia.
Rốt cuộc, trận chiến này, nàng vẫn thua.
Thua bởi một người chết.
Cho dù hạ độc hắn, mê hoặc tâm chí hắn, muốn hắn phản bội nữ tử kia. Rốt cuộc cuối cùng, nàng vẫn không có được thứ gì cả.
Mai Vũ nói: xin cho mặt trời của ta hạnh phúc.
Liễu Hành Vân nói: điểm khác nhau lớn nhất giữa ngươi và nàng là, nàng vì ta làm bất cứ chuyện gì, cũng không muốn ta hồi báo. Nhưng mỗi một chuyện ngươi làm vì ta, đều là muốn lấy được ta.
Nguyên lai tình yêu thật sự không phải cứ cưỡng cầu là có thể đạt được. Không phải cứ bỏ ra, liền nhất định có thể thu lại.
Mặc dù buông tay sẽ rất thống khổ, nhưng Thượng Quan Diêu rốt cuộc hiểu rõ.
Yêu một người, vẫn là trong lúc hắn cần thì xuất hiện ở bên cạnh hắn, lúc hắn không cần thì rời đi.
Yêu cũng tốt, hận cũng tốt. Nam nhân này, đã định trước là nàng cuối cùng không thể tổn thương.
Nàng bại bởi Mai Vũ, lần này, tâm phục khẩu phục.
Nàng nắm tay Liễu Hành Vân, buồn bã khóc thút thít: “Hành Vân, ta trả lại tất cả cho ngươi, trả hết cho ngươi. Ta hiểu rõ, ta nói những lời này, ngươi cũng sẽ không nghe được. Nhưng ta vẫn muốn nói. Hành Vân, ta yêu ngươi, từ lúc ngươi không biết, ta đã yêu ngươi. Ta vốn cho rằng, có một ngày, ta sẽ đợi được ngươi dừng lại vì ta. Cho nên ta dùng mọi thủ đoạn phải đoạt được ngươi. Nhưng cho đến giờ phút này, ta mới phát hiện ta thật sự sai rồi. Người của Liễu đều do ta giết. Mỗi lúc nửa đêm, ta đều bị dọa tỉnh. Ta không phải là không có trái tim, Hành Vân, ta cũng biết sợ. Sau khi ngươi thanh tỉnh, nhất định sẽ hận ta. Ta hiểu rõ. Nhưng những điều này đều không quan trọng. Quan trọng là, Hành Vân, ta rốt cuộc minh bạch làm sao để yêu một người, giờ khắc này, ta rốt cuộc không có tư cách yêu ngươi. Tạm biệt, Hành Vân của ta, trên giang hồ, sẽ không bao giờ nữa có người tên Thượng Quan Diêu nữa. Nếu có thể, quên ta đi. . . . . .”
Không cầu ngươi còn nhớ rõ ta. Chỉ cầu ngươi thống khoái quên ta, như vậy, ngươi có thể vui vẻ hay không. . . . . .
Thượng Quan Diêu đứng dậy, dập tắt huân hương trong lư hương. Thời điểm lư hương cuối cùng tắt, Liễu Hành Vân liền hôn mê bất tỉnh.
Thượng Quan Diêu nâng hắn về trên giường, lại gửi thư cho Tạ Vãn Phong.
Làm xong tất cả, xoay người rời đi.
Ngoài cửa, một nam tử thân bạch y đứng ở nơi đó, tựa hồ là đang đợi nàng.
Thượng Quan nghiêng nhìn qua, là Vân Khinh. Vân Khinh hợp tác cùng với nàng hãm hại Mai Vũ.
Đi lên phía trước, nhẹ nhàng quỳ xuống, Thượng Quan Diêu nói: “Tham kiến lâu chủ.”
Vân Khinh tựa hồ rất mệt mỏi, lạnh nhạt nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”
Thượng Quan Diêu thê thảm cười, nói: “Bởi vì Mai Vũ đã sớm biết ngài chính là lâu chủ, mới có thể van ngài giết chết ta.”
Nữ nhân như vậy, là một người ngu ngốc, lại dự liệu được tất cả.
Môi Vân Khinh trắng bệch, nói: “Ngươi. . . . . . Biết nàng khi nào biết ta là lâu chủ sao?”
“Lúc mới bắt đầu, ta cũng không biết. Chẳng qua sau đó, ta nhớ lại, hôm đó, khi lâu chủ xuất hiện bên cạnh ba người chúng ta. Thời điểm ngài còn chưa xuất hiện, Mai Vũ đã chuyển hướng về phía ngài. Ta nghĩ, trước đó, nàng đã biết rồi.” Thượng Quan Diêu nhàn nhạt nói.
Nghe xong câu nói này, Vân Khinh càng thêm tái nhợt.
“Ngươi sau này, cũng không cần trở về Vô Vân lâu nữa.” Vân Khinh nói xong, xoay người rời đi.
“Tạ lâu chủ.” Thượng Quan Diêu nói.
Nghe nơi xa, thưa dần tiếng ngựa hý, cuối cùng liếc mắt nhìn về trong phòng, xoay người chạy về phía rừng cây.
Đời này, nàng không hối hận đã yêu hắn, lại hối hận mình không sớm một chút học được làm thế nào để yêu một người.
Cho nên,
Hành Vân, tạm biệt.