Yên lặng vào phòng, yên lặng ngã xuống giường.
An Thiếu Hàn thất thần nhìn xà nhà trên đỉnh đầu.
Trên xà nhà một mảnh đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy.
Ngoài miệng còn lưu lại hương vị ngọt ngào cùng nóng bỏng của nàng.
An Thiếu Hàn cắn môi, hung hăng một quyền đánh vào đầu giường.
“Đáng ghét!”
Đáng ghét! Đáng ghét! Nữ nhân đáng chết!
Nữ nhân đáng chết không biết sống chết kia!
Trong lòng mắng, lông mày An Thiếu Hàn không tự giác cau chặt.
Bóng tối, bốn phía đều là bóng tối. An Thiếu Hàn nhẹ nhàng lấy ra lược đào mộc trong ngực.
Ngón tay nhu hòa vuốt ve hoa văn trên chiếc lược. Trong ánh mắt đổ xuống khổ sở ai cũng không thấy được.
“Tiểu Vũ ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi. . . . . . Làm sao có thể để cho ta hôn ngươi?”
Nàng có bao nhiêu quật cường, không ai có thể hiểu rõ hơn so với hắn.
Nàng quật cường như thế, làm sao có thể muốn hắn hôn nàng.
Hắn biết. Hắn vẫn luôn biết.
Cho nên, bởi vì phần biết rõ này.
Dù cho nụ hôn kia nàng chủ động yêu cầu. Dù cho hung hăng nhục nhã nàng. Hắn cũng không chiếm được bất luận khoái ý nào.
Chỉ có khó chịu, thật là khó chịu.
Trong bóng tối, nàng chính là muốn bảo vệ người kia, làm cho hắn ghen tị hít thở không thông.
Không muốn thừa nhận, không chịu thừa nhận, lại không lừa được chính mình.
Rõ ràng người hôn môi nàng là mình, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng, trong lòng nàng là người kia, không phải là mình.
Không có ai, cho tới bây giờ cũng không có người có thể ảnh hưởng tới An Thiếu Hàn như vậy.
Món đồ chơi này lại làm được.
Hắn sở dĩ hốt hoảng bỏ chạy là vì không ngụy trang tốt chính mình.
Trước mặt nàng, An Thiếu Hàn không muốn có một chút bối rối nào. Cho nên, hắn chạy trốn.
“Tạm biệt, Thiếu Hàn.”
Có phải đây là lời cuối cùng nàng muốn lưu lại cho mình.
Tạm biệt, cũng không gặp lại nữa. Cái tên đó, cũng là lần cuối cùng kêu sao?
Nghĩ tới đây, An Thiếu Hàn tâm lại co rút đau đớn một chút.
Hung hăng một quyền nện lên trên giường, cảm giác yếu ớt quấn quanh một hồi lâu, An Thiếu Hàn mới khôi phục tỉnh táo.
Ánh mắt lạnh như băng ngồi dậy, hướng về phía bóng tối, An Thiếu Hàn thấp giọng lại kiên định lẩm bẩm: “Ngươi là món đồ chơi của ta, trừ phi ta không cần nữa, bằng không, tuyệt đối sẽ không thả ngươi chạy trốn.”
Đúng vậy, hắn là An vương, dưới một người, trên vạn vạn người, ai có tư cách cự tuyệt hắn, ai có tư cách thoát đi hắn.
Hừ, chỉ là. . . . . . món đồ chơi mà thôi.
Muốn tự do…, chờ ta chơi chán đi. Tiểu Vũ.
Ánh trăng, chọc thủng tầng mây lộ ra. An Thiếu Hàn vỗ tay, một bóng người đứng ở phía trước cửa sổ.
“Vương gia, có gì phân phó.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, mấy ngày gần đây toàn diện đề phòng.”
Ánh trăng rơi trên mặt hắn, khuôn mặt tuấn tú một mảnh sương lạnh.
Tiểu Vũ, ta đã cảnh cáo ngươi.
Ta tuyệt đối — sẽ không tha thứ phản bội.
—-
Sáng sớm, lúc Mai Vũ thức dậy, bên gối đã đặt vòng hoa lau.
Nhìn vòng hoa lau kia, Mai Vũ khẽ mỉm cười, tràn đầy tinh thần rời khỏi giường.
Ngoài cửa sổ, lại mưa nhỏ.
Cầm một cái ô, Mai Vũ mở cửa đi ra ngoài.
Không cùng Liễu Hành Vân cùng Tạ Vãn Phong chào hỏi, Mai Vũ đi một mình về phía vườn trái cây Vương Phủ.
Lúc này, nơi đó sẽ không có người.
Mưa Giang Nam, luôn như thế triền miên không ngừng.
Mai Vũ nghĩ, mỗi lần cùng An Thiếu Hàn chia lìa, bầu trời tựa hồ cũng rơi xuống mưa.
Mai Vũ không khỏi thì thào: “Thường dùng Đào Mộc làm lược đào, chưa bao giờ triền miên cùng sợi tóc. Niên niên tuế tuế làm người chải đầu, khi ta già ai sẽ là người chải đầu cho ta.”
Trong lúc nhất thời, Mai Vũ không khỏi cảm giác mình buồn cười tới cực điểm.
Làm sao có thể bất tri bất giác đọc thơ như vậy.
Kỳ thật, cũng không phải bất tri bất giác a.
Thời điểm vừa đi qua cây hoa đào ở bờ sông, Mai Vũ đột nhiên nhớ lại.
Là một buổi sáng sớm, phía trước cửa sổ, nàng đã từng vừa vì nam tử kia chải tóc, vừa vì hắn kể chuyện xưa của lược đào mộc.
Trong lúc giật mình phát hiện lược của mình đang ở chỗ hắn.
Khi đó, trong mơ hồ, cũng nhớ tới bài thơ này.
Lắc đầu, tư tưởng như vậy rất nhanh đã bị đuổi ra khỏi đầu.
Khi đó, nàng là một nha hoàn nho nhỏ của phủ Vương gia.
Mà giờ khắc này, nàng là Mai Vũ.
Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi Vũ Thần, Mai Vũ.
Không nhớ rõ chính mình đã bao nhiêu chưa chưng cất rượu.
Hái chút ít hoa quả trở về, Mai Vũ liền nhốt mình lại trong phòng.
Đến tối, rượu kia sẽ biến thành vũ khí giết người của nàng.
Ngơ ngác ngồi trong phòng, Mai Vũ đưa ra một quyết định quan trọng.
Gọi Vãn Phong cùng Hành Vân đến, Mai Vũ mỉm cười nói với hai người: “Tối nay chúng ta rời đi.”
Không thể ở lại nữa. Ở lại nữa, nàng chỉ biết càng khó chịu hơn.
Trên đường trở về, nàng nghe nha hoàn nói, mấy ngày nữa Lâm quốc quận chúa sẽ đến đây. Hơn nữa, làm như vị hôn thê của Vương gia, nàng muốn ở lại trong Vương Phủ.
Khi đó, Mai Vũ quan sát qua đám nha hoàn bên cạnh, khóe miệng kéo ra nụ cười nhàn nhạt.
Nàng có thể cảm giác được những nha hoàn kia nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt, có thể cảm giác được những lời đó là các nàng cố ý nói cho mình nghe.
Nàng cái gì cũng không nói, chỉ là mỉm cười.
Nàng. . . . . . Ở đây, rốt cuộc được coi là cái gì?
Đến bây giờ, nữ nhân của An Thiếu Hàn chưa bao giờ đi tìm nàng gây phiền toái. Nàng vốn biết, thân phận của nàng so với một nha hoàn còn kém hơn.
Như lời An Thiếu Hàn nói, một món đồ chơi a. . . . . .
Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ của An Thiếu Hàn. Không phải của Mai Vũ nàng.
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân có chút kinh ngạc.
“Tối nay? Không cần dò xét cơ quan trong Vương Phủ nữa sao?” Liễu Hành Vân lo lắng nhất vẫn là cái này. Đến bây giờ, bọn họ cũng không hoàn toàn tìm hiểu rõ hết thảy Vương Phủ.
“Hành Vân, chúng ta tối nay liền đi.” Tạ Vãn Phong nhìn Mai Vũ, ngẩng đầu lên mỉm cười, kiên định nói.
Nàng đã muốn đi, như vậy, hắn một khắc cũng sẽ không lưu lại.
Hành Vân nhớ tới một màn nhìn thấy đêm qua, cắn môi dưới, cũng gật đầu: “Được, chúng ta tối nay liền đi. Mai Vũ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Mai Vũ an tâm nở nụ cười, nói khẽ: “Tối nay, ta tới chuyển sự chú ý của An Thiếu Hàn.”
Ngoài cửa sổ, trời mưa không ngừng.
Trong phòng không khí cũng theo mưa chìm xuống điểm thấp nhất.