Đó là sau giờ ngọ ánh mặt trời ôn nhu, Mai Vũ vô lại muốn Vân Khinh đi mua mứt quả cho nàng. Vân Khinh không cưỡng được nàng, chỉ đành phải đáp ứng.
Sau khi Vân Khinh đi, Mai Vũ liền gặp Thượng Quan Diêu.
Nàng tựa hồ đang chờ người, hơn nữa sắc mặt có chút tái nhợt . Thế nhưng khi ánh mắt của hai người đụng phải nhau trong không khí, gương mặt tái nhợt của Thượng Quan Diêu kia, đột nhiên có huyết sắc, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía nàng.
“Thật đúng lúc.” Thượng Quan Diêu đi tới chào hỏi.
Mai Vũ không thích nàng, chẳng qua là gật đầu một cái, nói: “Ừ, thật là đúng lúc.”
Nàng chưa từng hỏi chuyện Liễu Hành Vân động tĩnh của Thượng Quan Diêu, chỉ biết là, Liễu Hành Vân tới cắt đứt quan hệ.
Về phần nguyên nhân, Liễu Hành Vân không nói, Mai Vũ cũng biết.
“Cũng không coi là trùng hợp, ta đang tìm ngươi đấy.” Thượng Quan Diêu mỉm cười.
Mai Vũ nghe thanh âm bén nhọn của nàng, cả người không được tự nhiên, cau mày hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Thượng Quan Diêu ôm ngực, nụ cười quỷ dị: “Tuyên chiến.”
Mai Vũ nhìn nàng cười, trong lòng thêm một tia nghi ngờ.
Tựa hồ, có thứ gì đó nổi lên.
“Tuyên chiến cái gì? Ta và ngươi lại không oán không thù.” Mai Vũ không nhịn được nói, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Thượng Quan Diêu cũng không quan tâm nàng không nhẫn nại, chẳng qua là cười, vẫn cười.
“Ngươi đoạt Hành Vân của ta, chính là cừu hận lớn nhất của ta. Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, Liễu Hành Vân là của ta, vĩnh viễn đều như vậy.”
Mai Vũ tức giận: “Hành Vân không phải là của bất luận kẻ nào, hắn thuộc về hắn.”
“Ta không có thời gian nói cho ngươi những thứ này, bởi vì, Hành Vân muốn trở về rồi.” Mang theo tư thái người thắng, Thượng Quan Diêu nói.
Tim của Mai Vũ nhảy lỡ một nhịp đập, chần chờ hỏi nàng: “Có ý tứ gì?”
Thượng Quan Diêu cuộn cuộn sợi tóc, đùa cợt nói: “Ngươi không biết phải không? Ngươi cho rằng Hành Vân trở về Liễu thôn làm gì? Đương nhiên là đi đón ta. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta hiện tại là người duy nhất còn lại của Liễu thôn, chỉ bằng một điểm này, Liễu Hành Vân liền tuyệt đối không sẽ vứt bỏ ta.”
Có nhận thức nào đó, đột nhiên phá xác ra, trong lòng nàng tạo một thanh kiếm.
Mai Vũ run rẩy nắm chặt quyền, hỏi nàng: “Ngươi làm gì?”
Thượng Quan Diêu cố làm kinh hoảng mà nói: “Nha, bị ngươi phát hiện rồi? Ha ha, ngượng ngùng. Không giết những người đó, Hành Vân thế nào trở lại bên cạnh ta đây?”
Gương mặt của Thượng Quan Diêu, ở trong mắt Mai Vũ vặn vẹo thành dáng vẻ dữ tợn.
Yêu sẽ biến thành hận, mà hận sẽ khiến người vặn vẹo.
Mai Vũ thế nào cũng không nghĩ đến, giết 108 mạng người Liễu thôn, là nữ tử xinh đẹp trước mặt này.
Mai Vũ cắn răng, hung tợn nói: “Thượng Quan Diêu, ta đón nhận khiêu chiến của ngươi! Hôm nay, ta liền giết chết ngươi, tế điện oan hồn Liễu thôn.”
Thượng Quan Diêu, ngươi có biết hay không, Lễu thôn là tất cả những kýc ức tốt đẹp của Liễu Hành Vân. Bởi vì những người ở đó, mang cho hắn rất nhiều tốt đẹp, nụ cười của hắn mới có thể ấm áp giống như ánh mặt trời tháng năm.
Hành Vân của ta, liều mạng bảo vệ nơi đó.
Mà ngươi, lại trong một đêm, hủy hoại tất cả của hắn.
Ta nhất định phải giết ngươi!
Thượng Quan Diêu lạnh lùng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Mai Vũ, có bản lãnh, ngươi liền giết ta.”
Ngọc tiêu trong tay theo thân ảnh Mai Vũ bay ra.
Thượng Quan Diêu lấy ra vũ khí chống cự.
Trong lúc nhất thời, hai bên đường phố, người đi đường rối rít thối lui.
Mai Vũ là dùng công lực của chính mình, nhiều chiêu dốc sức.
Nàng không có biện pháp hạ thủ lưu tình đối với nàng. Bởi vì, nếu hạ thủ lưu tình với nàng, như vậy Hành Vân của nàng, sẽ khổ sở.
Hành Vân, nếu ngươi biết hết thảy, ngươi nên làm gì bây giờ?
Thượng Quan Diêu hiển nhiên là đánh không lại Mai Vũ, sau mấy chiêu, bị ngọc tiêu của Mai Vũ đánh trúng.
Một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Mai Vũ đến gần nàng, Thượng Quan Diêu kinh hoảng lui về phía sau, bộ dáng yếu ớt, ở trong mắt Mai Vũ thành nghi ngờ.
Nàng. . . . . . Không yếu như vậy.
Tuyệt đối không.
Nhưng là, tại sao. . . . . .
Đột nhiên, trong không khí truyền đến mùi vị quen thuộc. Tháng sáu ánh mặt trời tán không đi, một mùi thơm ngát nhợt nhạt.
A, rất quen thuộc, mùi vị này, trước kia luôn khiến cho nàng an tâm, giờ khắc này, lại làm cho lòng của nàng trầm xuống.
Bả vai Mai Vũ bị người nắm, tay người kia nắm bả vai bị thương của nàng, dùng sức nắm.
Mai Vũ rất đau, nhưng không hừ một tiếng.
Đã lâu không gặp, Hành Vân của ta.
Xoay người lại, Mai Vũ thấy được vẻ mặt khổ sở cùng tức giận của Liễu Hành Vân.
Ngọc tiêu trong tay, cơ hồ muốn cầm không được. Mai Vũ liều mạng chịu đựng, mới không có thất thố.
Hai người cũng trầm mặc.
Sau đó. . . . . .
“Pằng.”
Không có nói một câu nói, Liễu Hành Vân giơ tay, một bạt tai thanh thúy vang lên.
Mai Vũ cơ hồ muốn cười, nhưng khóe miệng của nàng giật giật, chỉ nếm được miệng đầy vị máu, lại một nụ cười cũng không kéo ra được.
Phải không, phải không, Liễu Hành Vân, thì ra ngươi thật không đủ tin tưởng ta.
Có người nói, tín nhiệm của một người đối với một người khác, là từ trong lòng phát ra. Mắt thấy đồ, cùng trong lòng thấy đồ không đồng dạng như nhau.
Ta ở một khắc kia, đem giải thích của ta tồn xuống.
Ta đánh cuộc một lần.
Bất quá ta nghĩ, ta thua.
Thì ra, Liễu Hành Vân là dùng mắt đến xem Mai Vũ, không phải là dùng tâm.
Đao của Liễu Hành Vân, trong nháy mắt ra khỏi vỏ, chỉ ở ngực Mai Vũ, dùng thanh âm lạnh như băng chưa từng có nói: “Mai Vũ, hiện tại liền biến mất trước mắt ta, nếu không, ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Mai Vũ, thật sự là ngươi? Tại sao lại là ngươi!
Tất cả trước mặt, ngươi muốn ta lấy gì đi tin tưởng ngươi!
Tim của Mai Vũ, ở giữa ánh nắng tháng sáu, dần dần lạnh.
Ngực rất đau, Mai Vũ lại một câu cũng không nói. Xoay người, vung ngọc tiêu lên đối với Thượng Quan Diêu.
Liễu Hành Vân, Mai Vũ. . . . . . Là ngu ngốc lớn nhất trên đời này.
Ta hiểu rõ cho dù ngươi biết được chuyện Liễu thôn, cũng hạ thủ không được đi giết Thượng Quan Diêu.
Cho nên, ta tới giúp ngươi.
Đao trong tay run rẩy, cuối cùng rơi xuống.
Bạch y của nàng, rách ra một đạo vết thương rất dài, huyết dịch từ nơi đó dần dần chảy xuôi xuống, hòa chung một chỗ với đóa hoa trên y phục, choáng váng hoa sen đẹp nhất tháng sáu.
Nhắm mắt lại, tim của Liễu Hành Vân, vào giờ khắc này, vỡ thành ngàn mảnh.
Rốt cuộc. . . . . . Vẫn là ra tay với nàng.
Mái tóc đen của Mai Vũ, nhẹ nhàng nhộn nhạo mấy cái.
Ở nơi Liễu Hành Vân không thấy được, Mai Vũ thấy được nụ cười dữ tợn của Thượng Quan Xa, nàng dùng hình miệng hình nói với nàng ba chữ.
Nàng nói: ngươi thua rồi.
Mai Vũ cười khẽ, nàng biết. Ở sau lưng nàng truyền đến đau nhói, nàng cũng biết, mình hoàn toàn thua mất.
Đã thua bởi Liễu Hành Vân không tín nhiệm.
“Ta Mai Vũ ở chỗ này thề, cùng Liễu Hành Vân cắt tóc tuyệt giao. Từ lúc này, chuyện lúc trước tận tán, ân cừu đứt đoạn. Ngày sau nếu gặp nhau trên giang hồ, chỉ là người đi đường. Nếu làm trái với lời thề này, sẽ khiến cho Mai Vũ chết nơi núi cao vút tận tầng mây!” Mai Vũ chống thân thể, xoay người, đối mặt cùng Liễu Hành Vân nhìn nhau, mỉm cười, êm ái nói.
Trong mắt nàng, nén lệ, lại một giọt cũng không rớt xuống.
Những giọt nước mắt kia, tựa hồ là tất cả ôn nhu dĩ vàng của nàng, phá thành mảnh nhỏ nở rộ trong mắt nàng.
Mỗi một câu nói của nàng, liền đẩy Liễu Hành Vân xuống vực sâu.
Cũng không đến xem nữa rồi, nàng thu thủy giống nhau con ngươi ở tại trước mắt của mình, phóng xạ ra ánh sáng lung linh.
Cũng không nghe được nữa, nàng nói, Hành Vân, ta thích nhất nụ cười như mặt trời tháng năm của Hành Vân.
Trong nháy mắt Mai Vũ Tiêu cắt tóc kia.
Liễu Hành Vân, lại một lần nữa hối hận. Hắn hối hận tại sao mình phải ra tổn thương nàng.
Chẳng qua là, nàng muốn giết Thượng Quan Diêu.
Nàng giết người của Liễu thôn.
Hắn nghĩ phải tin tưởng nàng, nhưng nàng đều không giải thích!
Mai Vũ nghĩ, mình, chưa từng hối hận vì gặp nam tử này đi.
Mình thích nhất nụ cười như mặt trời tháng năm của hắn.
Chẳng qua là, nàng không còn lý do cùng hắn ở chung một chỗ.
Lời nói dối cùng lừa gạt, nàng không thể cho hắn.
Giải thích cùng phản bác, nàng lấy cái gì tranh luận?
Cứ như vậy đi, ít nhất Thượng Quan Diêu sẽ không thương tổn hắn. Mà nàng, như cũ có cơ hội giết Thượng Quan Xa.
Mai Vũ là một kẻ ngu ngốc, nàng luôn cho rằng như vậy.
“Sư muội!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Vân Khinh ném mứt quả trong tay xuống, lấy ra binh khí.
Mai Vũ lắc đầu, kéo thân thể đi về phía Vân Khinh.
“Sư huynh, ta không sao, chúng ta đi thôi.”
Vân Khinh mày nhíu lại ở chung một chỗ: “Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết. Tất cả, ta biết ta cho, ta cho ta đoạn. Bất quá, một mộng cảnh nhàm chán mà thôi. Mai Vũ sai lầm rồi, chính là sai lầm rồi, về sau, sẽ không sai lầm nữa.” Té ở trong ngực Vân Khinh, Mai Vũ chịu đựng thống khổ từ tim truyền tới.
Vân Khinh ôm thân thể run rẩy trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc của nàng.
“Không có chuyện gì, sư muội, ta dẫn ngươi đi.” Ôm Mai Vũ, Vân Khinh không hề nhìn hai người kia nữa, xoay người rời đi.
Liễu Hành Vân, nhìn hai người rời đi.
Tim đau thắt lợi hại, giờ khắc này, mới hiểu được, nữ tử kia, mọc rễ ở trong lòng của hắn, nhổ nữa cũng không đi.
Đuổi theo, muốn đuổi theo.
Thân thể lại chuyển hướng Thượng Quan Diêu.
Phút chốc Liễu Hành Vân ôm lấy Thượng Quan Diêu kia, thống khổ nhắm mắt lại.
Mai Vũ, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng, ta lại không thể khinh nhờn oan hồn cả Liễu thôn.