Không thể cò kè mặc cả.
Chuyện liên quan đến sinh tử nếu cò kè mặc cả là điềm xấu.
Làm giao dịch về giết người phải dùng não mà sống. Cho nên muốn mua kẻ giết người, điều kiện tiên quyết phải đều là sát thủ.
Trước kia, Vô Lương Tâm từng cẩn thận dạy bảo nàng: Người là ta giết nên tất cả phải nghe theo ta.
Nhưng đáng buồn là nàng chưa từng có cơ hội nào như vậy.
Nhưng bản năng chủ đạo đàm phán sẽ phát huy tác dụng không nhỏ vào những lúc mấu chốt.
Mai Vũ nhìn chằm chằm người đối diện, người kia cũng nhìn chằm chằm nàng.
Ai cũng chẳng sợ ai, cũng không thúc giục lẫn nhau.
“Mai Vũ, thứ ta cần không phải Nguyệt Lạc Quốc mà là một thứ khác. Ta chỉ muốn ngươi tìm ra thành chủ thật sau đó giết chết hắn. Đổi lại, ta sẽ thả Bách Bất Duy.” Gia Cát Trần nói.
Mai Vũ nhíu mày, cười châm chọc: “Đúng rồi, sau đó ngươi có thể quang minh chính đại lấy thân phận thành chủ xuất hiện. Ngươi thật sự không cần Nguyệt Lạc Quốc mà ngươi muốn Bách Lý Phong Vân Thành. Ha ha, dù sao cũng không ai biết ai là Thành chủ.”
Gia Cát Trần nhếch môi cười: “Vậy ngươi có làm hay không?”
Mai Vũ nhíu mày, đáp: “Chứng cứ để rửa sạch tội danh cho Bách Bất Duy ta cũng đã tìm được rồi. Tại sao ta lại phải giúp ngươi?”
“Chứng cớ? Chứng cớ gì cơ?” Gia Cát Trần hỏi.
Mai vũ nhìn sâu vào mắt hắn, mỉm cười: “Ta không nói cho ngươi biết, vì ngươi có thể là kẻ thù.”
Gia Cát Trần có chút chán nản, cảm thấy như mình bị gài bẫy vậy.
Bên kia Đông Thần Hạo bắt buộc hắn ở đây tới tháng tám, bên này lại gặp phải một con tiểu hồ ly gian xảo.
Cái danh đa mưu túc trí của mình chắc phải tháo xuống cho nàng quá.
Gia Cát Trần cười khổ, bất đắc dĩ đành lôi tuyệt chiêu ra. Không phải hắn vô lại đâu nha, lệnh của Thánh Thượng, hắn nào dám cãi.
Rút cây chủy thủ nho nhỏ trong giày ra, Gia Cát Trần lắc lư nó trước mặt Mai Vũ.
Mai Vũ hoảng sợ, kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Không phải chứ, nàng không đồng ý hắn lập tức giết người diệt khẩu?
Gia Cát Trần vừa để chủy thủ lướt trên tay mình, vừa nói với Mai Vũ: “Ngươi thấy sáng nay trời có đẹp không?”
“Có thấy…” Mai Vũ run rẩy toàn thân.
Còn cười nữa! Đại ca ơi, cầu xin huynh đừng có cười nữa.
Sao tên này nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng làm cho người ta cảm thấy hắn là loại người Tiếu Lý Tàng Đao vậy!
“Nói cho ngươi biết… ta đã bố trí nhân thủ. Nếu ta la lên “có thích khách”, sau đó rạch lên tay mình một nhát, không biết với bản lãnh của Vũ Thần ngươi có thể chạy thoát hay không đây?” Gia Cát Trần thoải mái nhún vai, uy hiếp.
Mai Vũ coi như đã biết được cái gì gọi là không biết xấu hổ! Cái gì gọi là vô lại! Cái gì gọi là hãm hại!
Trắng trợn quá đi mà!
“Ta…chúng ta bàn bạc lại đã! Có gì từ từ thương lượng.” Mai Vũ xoa mồ hôi trên trán, nói.
Gia Cát Trần nghe thế, lại khoác lên gương mặt hòa nhã, nói: “Ha ha, cô nương sớm nói thế chẳng phải là tốt hay sao.”
Mai Vũ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tên này thật âm hiểm, xảo trá, có thể sánh ngang với Bách Bất Duy rồi.
“Vậy đi, chúng ta lùi một bước, biển rộng trời cao.” Gia Cát Trần nói.
Mai Vũ uất ức gật đầu.
Được, được, ngươi nói cái gì cũng được, bổn cô nương nghe theo ngươi được chưa?
“Bây giờ mục đích chung của chúng ta là tìm kiếm Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành thật sự.” Gia Cát Trần tuyên bố.
“Ta chỉ phụ trách tìm người, không phụ trách giết người.” Mai Vũ chen vào.
Gia Cát Trần nhém chút nữa là trợn tròn mắt đánh mất hết hình tượng.
Nữ nhân này, tính toán chi li thật.
“Được rồi.”
“A, đúng rồi. Chỉ cần lấy được thủ lệnh của Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành là ta có thể cứu được Bách Bất Duy rồi.” Ánh mắt Mai Vũ đột nhiên sáng lên.
Đúng nha, còn có việc này nữa.
Gia Cát Trần lắc đầu: “Thủ lệnh mất rồi.”
Cằm Mai Vũ muốn rơi luôn xuống đất. Thủ lệnh mất rồi? Xem ra vị Thành chủ này đúng là có tiến có lùi nha, cái gì nên đem thì đem đi hết.
Không đến được Nguyệt Lạc Quốc vẫn có thể về Bách Lý Phong Vân Thành tiếp tục làm cao nhân.
“Một trong những nguyên nhân