Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn con tiểu hồ ly kia, Tạ Vãn Phong liền thấy khó chịu.
“Uy! Mục Vô Ca, con tiểu hồ ly này, có thể cho ta giết chết không?” Tạ Vãn Phong mỉm cười, trên mặt đen hơn phân nửa.
Tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Con tiểu hồ ly trộm rượu.
Mục Vô Ca uống một ly rượu, nhàn nhạt nói: “Xin tùy ý.”
Đáng chết! Thời gian dài như vậy tới nay, hắn đều nghĩ rượu mình uống làm sao luôn vô cớ ít đi. Nguyên lai con tiểu hồ ly này không chỉ là tiểu quái vật thích ăn cá, còn là một con quỷ rượu.
Tạ Vãn Phong mặt đen lại vọt tới bên cạnh Mai Vũ, bị Mai Vũ vô tình một cước đá văng ra.
“Hai người đại nam nhân các ngươi, sao lại đi khi dễ tiểu đông vật.” Trìu mến vuốt ve tiểu hồ ly. Mai Vũ nhẹ giọng dỗ vật nhỏ đang run lẩy bẩy: “Ngoan, có ta ở đây, bọn họ không dám động tới ngươi.”
Tiểu hồ ly ở trong ngực Mai Vũ chớp động lệ quang, quay đầu lại cư nhiên hướng về phía Mục Vô Ca cùng Tạ Vãn Phong lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Cười. . . . . .
Mới vừa rồi con tiểu hồ ly này tuyệt đối đã cười. . . . . .
Trong phòng không có gió, một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới.
“Mục Vô Ca, không diệt trừ là không được.”
“Tạ Vãn Phong, coi như ta chưa bao giờ thu dưỡng con quái hồ li này, giết nó đi.”
Cuối cùng, đương nhiên là tiểu hồ ly đáng chết dựa vào Mai Vũ, ai cũng không nhúc nhích được một ngón tay.
Mục Vô Ca hối hận vô cùng. Ai có thể nghĩ tới con tiểu hồ ly này sẽ giả bộ như vậy.

Khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc nói lời tạm biệt thành Dương Châu.
Một ngày này, là cuối tháng năm, tháng sáu là thời kì hoa sen nở. Chưa từng nghĩ, cuối tháng năm hóa trang xuất quan, lại là đêm ly biệt.
Trong căn phòng an tĩnh, Mai Vũ yên lặng dọn dẹp đồ.
Có lẽ bởi vì trên đời từng xuất hiện một người coi trọng Mai Vũ. Cho nên Mai Vũ muốn cố gắng một chút. Cố gắng sống trên đời.
Trước kia, có quá nhiều chuyện, nàng không cách nào nắm bắt trong tay. Nhưng bây giờ, khi tay Mai Vũ chạm vào ngọc tiêu, nàng đột nhiên có dũng khí.
Thoát khỏi An Thiếu Hàn, dùng sức lực của bản thân mình.
Đây là đáp án nàng cấp cho chính mình.
Cuộc sống ở thành Dương Châu nàng sẽ không quên, một chút cũng không. Đêm đó trên tay mang chiếc vòng màu sắc rực rỡ do An Thiếu Hàn tặng.
Bây giờ thoát đi, không liên quan đến Vãn Phong và Hành Vân.
Chỉ là nàng có chút mệt mỏi. Trong lòng không biết làm sao đấu tranh để tồn tại.
Nàng chính là . . . . .
Muốn trải qua cuộc sống trong giang hồ. Không muốn phải chạy trốn như vậy nữa.
Thời điểm khoác bọc hành lí lên vai rời khỏi nhà trọ.
Đối mặt với ba con ngựa bên ngoài nhà trọ, Mai Vũ vô cùng khó chịu trừng mắt.
Khóe miệng co giật: “Cô nương. . . . . . Ngựa của ta đâu?”
“A? Ngươi biết cỡi ngựa sao?” Vẻ mặt Liễu Hành Vân ngoài ý muốn nhìn nàng, như một thằng ngốc nói ra một câu như vậy.
Nắm đấm nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể khống chế nổi lý trí đánh vào đầu hắn.
Tiểu thâu chết tiệt, không cần xem ta là người nhà quê!
Lại nói, nàng biết cỡi ngựa toàn bộ là do Vân Khinh ban tặng đấy.
Lúc ấy nếu như dùng chân chạy, tuyệt đối sẽ bị con hổ ăn sạch.
Quên đi, không nên nhớ lại những kí ức kinh khủng đó. Thật đáng sợ.
“Được rồi, đừng làm loạn, ngươi và ta cưỡi một con.” Tạ Vãn Phong nói xong trèo lên ngựa, vươn tay về phía nàng.
Cô nương. . . . . . Hiếm khi muốn cỡi ngựa. . . . . .
Mất hứng túm túm y phục, Mai Vũ cảm thấy có việc vô cùng cần thiết phải nói rõ với đám người này.
“Như vậy, ta cần nói một chút.”
Ba người đều nhìn về phía nàng.
Mai Vũ lau mồ hôi, cười khan nói: “An Thiếu Hàn đang ở Dương Châu, nếu như chúng ta không mau đi chỉ sợ hắn sẽ đánh tới.”
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
“Ngươi nói cái gì!”
Trong đêm tối yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng gào thét.

Khóe miệng mỉm cười, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng nghịch vài lọn tóc: “Ngươi nói là nàng đã tỉnh lại đi rồi sao?”
Vân Khinh che miệng: “Ha ha, sư muội ta tựa hồ có xu thế phát triển ngày càng ương ngạnh.”
Đứng dậy, con ngươi của An Thiếu Hàn sáng lên: “Vân Khinh, ngươi đoán lần này, nàng sẽ nói gì?”
Vân Khinh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Tuyên chiến đi, đại khái vậy.”
Ngửa đầu, tâm tình An Thiếu Hàn vui thích.
Trốn đi, chạy đi, như vậy mới càng thú vị, không phải sao? Tiểu Vũ của ta.
Ta cũng không muốn biến ngươi thành con rối quá sớm.
Một món đồ chơi chỉ biết nịnh hót mà ta có. Ta cần là món đồ chơi có thể khiến ta cảm thấy hứng thú.
Mà món đồ chơi đó — chính là ngươi.
“Đều đi ra. Tối nay, chúng ta sẽ đi săn trong thành Dương Châu.” Tiếng nói trầm thấp, lóe ra khí tức nguy hiểm.
Màu đen, màu đen, toàn thân nam tử này đều là màu đen.
Bốn phía, một mảnh ảnh tử rơi xuống.
Vân Khinh nắm cây quạt trong tay.
An Thiếu Hàn tà ác cười một tiếng: “Thế nào, ngươi muốn ra tay?”
Vân Khinh vừa mở cây quạt, vừa cười: “Ta không thích người khác có cùng kiểu tóc giống ta.”
Giờ khắc này, một đêm này, hắn là An Thiếu Hàn, không còn là Thiếu Hàn.
Ký ức xinh đẹp ở Dương Châu, rốt cuộc — chỉ là là ký tức.

Đưa tay một phen túm Mai Vũ lên lưng ngựa, Tạ Vãn Phong giục ngựa phi đi.
Sau lưng Liễu Hành Vân cùng Mục Vô Ca gắt gao đuổi theo.
Đối với chuyện của Mai Vũ, Mục Vô Ca ít nhiều gì cũng có chút hiểu rõ.
An Thiếu Hàn này, là một nhân vật rất nguy hiểm.
“Thôn cô chết tiệt, chừng nào thì ngươi biết, thế nào không nói sớm.” Tạ Vãn Phong nổi giận.
Xú nha đầu này, làm sao không ý thức được nguy hiểm như vậy.
Mai Vũ bĩu môi: “Không nói là có lý do không thể nói. Tóm lại hiện tại nhanh chạy trốn một chút. Có lẽ có thể kịp.”
Liễu Hành Vân đen mặt, tránh thoát được một mũi tên màu đen, vẻ mặt xanh xao nói: “Không còn kịp rồi. . . . . .”
Mai Vũ quay đầu lại, phía sau là một đám hắc y nhân.
Trong đó có một thân trắng dị thường chói mắt.
Mai Vũ lại không nhịn được mắt trợn lên.
Cái người mặc đồ trắng kia, thực là phá hư đội hình. Hơn nữa, ngươi cùng An Thiếu Hàn ở chung một chỗ, thật sự giống Hắc Bạch Vô Thường, thật buồn nôn a.
Tạ Vãn Phong hé ra vẻ mặt khổ sở bắt đầu nói lảm nhảm: “Ngươi mà như vậy, phụ thân làm thế nào an tâm a”
“Này, ai là nữ nhi của ngươi, ngươi không cần ghê tởm như vậy được không.” Mai Vũ gõ đầu hắn, cả giận nói.
Giương cung trong tay, một mũi tên màu bạc của Mục Vô Ca bay ra, vô cùng khó chịu nhìn hai người.
“Các ngươi có thời gian lắm mồm, không bằng tới ứng phó những người này đi.” Thật bội phục, thật sự bội phục a. Hai người này cư nhiên có thể ba hoa giữa trận mưa tên mà không thèm lo an nguy.
Mai Vũ cảm thấy, tiếp tục như vậy nữa, mạng nhỏ nhất định khó giữ được. Quay đầu lại, An Thiếu Hàn đang nhìn nàng.
Khóe miệng của hắn nhếch lên một độ cong tà ác, làm cho Mai Vũ giận dễ sợ.
A, cái tư thế không nhanh không chậm này, là đang đi săn sao?
An Thiếu Hàn, xin lỗi, ta không còn là con hổ giấy trước kia nữa.
Trong lòng ta có trang bị khoảnh khắc của nam nhân kia, ta không muốn làm một kẻ hữu danh vô thực. Ta muốn làm một kẻ mạnh chân chính.
Ta muốn đứng ở nơi hắn từng đứng, chân chân chính chính mìm cười nhìn giang hồ này. Ngươi hiểu không?
Ta là nha đầu của hắn, cho nên ta muốn vì hắn trở nên mạnh mẽ.
Tạ Vãn Phong cảm giác được bàn tay ở ngang hông buông lỏng.
Trong lòng cả kinh, Tạ Vãn Phong kêu to: “Thôn cô! Ngươi muốn làm gì?”
Mai Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Vãn Phong, chậm một chút nha, nếu không, sau đó ta liền không đuổi kịp. Ngươi. . . . . . cũng nên nhìn xem sự trưởng thành của ta đi.”
Sức nặng, nhiệt độ sau lưng đồng loạt tiêu tan trong gió.
Tạ Vãn Phong kinh ngạc quay đầu lại, nữ tử kia, cầm trong tay ngọc tiêu, cười khuynh quốc khuynh thành.
Vươn tay, Tạ Vãn Phong muốn bắt được nàng, trong gió, đưa tới một luồng không khí lạnh, đưa không đến nàng nửa điểm mờ ảo.
Chậm rồi, hắn không bắt được nàng. . . . . .
“Mai Vũ!”
Xoay người, Mai Vũ đối mặt, là một đám địch nhân áo đen.
Nam tử kia, không chậm lại tốc độ, tiếp tục giục ngựa về phía trước.
Mai Vũ vung tay, hô to với Mục Vô Ca: “Vô Ca, kéo ta!”
Mục Vô Ca nắm chắc sợi tơ hồng nàng ném ra, Ngân Nguyệt cung nhấc một cái, tơ hồng xuyên qua cái chốt, quấn quanh mấy vòng, cố định chặt chẽ.
Mai Vũ nhẹ nhàng vận công, thân thể trở nên nhẹ nhàng, ngọc tiêu trong tay ngang dọc phiêu đãng trên không trung.
“An Thiếu Hàn! Ngươi nghe đây! Hôm nay ta sẽ thoát khỏi thủ hạ của ngươi, không trốn, không giấu. Ta muốn sống cuộc sống trên giang hồ của Mai Vũ ta. Có bản lĩnh, hôm nay hãy tiếp nhận chiến thư của ta. Hôm nay nếu ta thoát khỏi được thủ hạ của ngươi, ta với An Thiếu Hàn ngươi định ra lời thề. Đời này kiếp này, yêu cầu đối phương làm bất cứ chuyện gì đều phải đợi đối phương nói một câu: cam tâm tình nguyện. Nếu không, đá Tam Sinh sẽ hủy diệt linh hồn, mãi mãi không đầu thai!”
Đây là lời thề không có đường lui, An Thiếu Hàn, tiếp nhận lời thề lời, ngươi sẽ không thể sử dụng cường thế của ngươi áp bách tất cả của ta.
Ngươi dám hay không dám?
An thiếu gia cười lạnh.
Tiểu Vũ, quả nhiên là tuyên chiến.
Ta, thích nhất Tiểu Vũ như vậy.
Mặc dù nhỏ yếu, mặc dù vô lực. Vẫn như con kiến đấu tranh, quật cường.
Ha ha ha ha, ta thích nhất ngươi mâu thuẫn như vậy!
Hoa sen tháng sau tựa hồ trong nháy mắt nở bung.
Hắn cười khuynh quốc khuynh thành, thiên địa thất sắc, lại dị thường tàn nhẫn.
“Tốt. Tiểu Vũ, hôm nay, ngươi có thể từ trong đám thủ hạ của ta, thuận lợi qua cửa thành Dương Châu này, An Thiếu Hàn ta sẽ ở nơi này cùng ngươi lập lời thề!”
Khóe miệng Mai Vũ cong lên, sáng lạn cười: “Một lời. . . . . . đã định.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK