Thấy mọi người đã uống khá nhiều rồi, Tạ Vãn Phong lắc đầu, không biết nên nói gì để thuyết phục cái đám này trở về.
Hoa Tử Nguyệt đứng ngoài cửa, tay cầm hoa đăng, nhìn ra phía ngoài. Tạ Vãn Phong bước đến cạnh hắn, nói: “Sao thế? Ngươi lo lắng cho hai người kia à?”
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Không, ta không thèm lo lắng tên nam nhân kia đâu, ta chỉ lo lắng cho Mai Vũ mà thôi.”
“Ha ha, yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Tạ Vãn Phong cười đáp.
Vân Khinh sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Hoa Tử Nguyệt thở dài, nói: “Hồi chiều, ta thấy Vân Khinh đã gửi bồ câu đưa thư đi. Ta nghĩ, hắn đã quyết định rồi.”
Dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt Tạ Vãn Phong trợn to.
Hoa Tử Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt nâu ánh lên nét dịu dàng, nhìn đường phố náo nhiệt.
“Tạ Vãn Phong, bây giờ ta không tiện hành động, đành nhường cơ hội này cho ngươi rồi.”
Sau đó, bóng dáng Tạ Vãn Phong bỗng từ trong tửu lâu phóng ra ngoài.
Gió lướt qua, làm bay góc áo nguyệt sắc của Hoa Tử Nguyệt.
Ngọn đèn vàng mờ nhạt ánh lên y phục của hắn.
Hoa Tử Nguyệt nghiêng đầu, nói: “Như vậy là ta thỏa mãn rồi.”
Một bóng người áo trắng từ chỗ rẽ bước tới, lúc đi tới chỗ hắn thì thả bầu rượu xuống.
Mỉm cười, Vân Khinh nói: “Thế này coi như ta và các ngươi đã uống với nhau một chén rồi.”
Hoa Tử Nguyệt trợn to mắt, cảm thán: “Ngươi đã quyết tâm rồi à.”
Vân Khinh nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, gương mặt đượm chút bi thương.
“Lúc sống con người sẽ gặp được rất nhiều người. Có một số người cho dù họ ở ngay bên cạnh, nhưng lại tựa như xa tận chân trời. Nhưng có một số người cho dù lưu lạc thiên nhai, vẫn có cảm giác như đang ở bên cạnh. Tối nay, ta đã biến mất trong biển người trước mặt nàng. Đời này, ta đã xuất hiện trong sinh mệnh nàng. Hoa Tử Nguyệt, ta không thua, ngược lại, ta đã thắng tuyệt đối.” Vân Khinh nói rồixoay lưng, lại biến mất trong đám đông.
Trong nháy mắt, biển người mênh mông đã nhanh chóng nhấn chìm hắn.
Hoa Tử Nguyệt ngửa đầu, mỉm cười.
Vân Khinh, hi vọng trái tim của ngươi cũng phóng khoáng như những lời ngươi nói.
Ta tin rằng dù ngươi ở đâu, dù hoa đăng có tàn lụi tàn thì khi ngươi ngoái đầu lại, người nguyện ý mở rộng vòng tay với ngươi, vĩnh viễn sẽ là nử tử kia.
“Ha ha, tên hoa đào chết tiệt kia được lợi rồi.” Thì thầm nói một câu, Hoa Tử Nguyệt nâng chén uống một ngụm rượu. D!e^i da`n Lê qUý Đo^n
Hừ! Đáng chết, cái tên Vân Khinh này, đưa rượu mạnh thế!
“Hoa XX! Ta phải liều mạng với ngươi, uống thêm 30 chén nữa!” Bên trong, Mục Vô Ca đã bắt đầu say khướt.
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, cất bước trở về.
“Mục Vô Ca, gia sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”
Tối nay, không say không về.
Tạ Vãn Phong chạy, cứ chạy.
Hắn tìm bên bờ sông Thất Nguyệt, lòng tràn đầy lo lắng.
Mai Vũ, ngươi ở đâu?
Tìm ở thượng nguồn mà không thấy, đi mãi đến hạ du vắng vẻ, Tạ Vãn Phong mới nhìn thấy nữ tử kia bên bờ sông đầy sỏi đá.
Nàng đứng ở đó, yên lặng nhìn về một hướng.
Trái tim Tạ Vãn Phong đau nhói.
Hướng đó, nhất định là hướng mà nam tử kia đã rời đi.
Thở hổn hển, Tạ Vãn Phong chạy về hướng Mai Vũ.
Hắn đã đến gần nàng nhưng lại không thể nào bước thêm một bước nữa.
Muốn chạm vào nàng, nhưng lại không dám.
Mai Vũ nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Tạ Vãn Phong.
Hai người nhìn nhau, trong mắt nàng chất đầy đau thương. Cười thê lương, đôi môi tái nhợt của Mai Vũ run rẩy, khẽ nói: “Vãn Phong, ta buông tay, hắn sẽ được hạnh phúc, được giải thoát.”
Tạ Vãn Phong nhìn thấy trên ngón út của nàng có sợi tơ hồng đang phất phơ theo gió.
Tim hắn đau đến không thở được.
Mai Vũ thật ngốc, nàng luôn cho rằng dùng tơ hồng có thể trói buộc người khác.
Luôn muốn dùng tơ để nối kết với người ta, Mai Vũ thật khờ.
Mai Vũ, ngươi phải vui vẻ, vì dù hắn có cắt đứt tơ hồng với ngươi, hắn vẫn mong ngươi hạnh phúc.
Ngươi yếu đuối mà kiên cường, bướng bĩnh mà dịu dàng.
Ta biết, biết tất cả.
“Mai Vũ, khóc đi.” Tạ Vãn Phong sải bước nhanh đến bên cạnh Mai Vũ, ôm chặt nàng vào lòng.
Mai Vũ khóc trong lòng Tạ Vãn Phong.
Cả cơ thể của Mai Vũ run lên, khóc thật thảm.
Chỉ một lúc thôi, Vãn Phong, một lúc thôi.
Ta rất, rất đau khổ, cho ta khóc một lúc thôi.
Ta biết, ta và sư huynh không thể đến được với nhau. Nhưng ta vẫn sợ, ta sợ ngày hôm nay sẽ đến. d!e^n da`n lê qUY Đo^n
Rốt cuộc hoa Tử Vi cũng chờ được ngày ta và người kia hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó lại ngắn ngủi như thời gian hoa nở vậy.
Tháng bảy là tháng của hắn, nhưng tại sao lại trôi qua nhanh như vậy?
Dù ta cố gắng thế nào cũng không thể giữ lại dù chỉ một chút bóng hoa Tử Vi.
Với Mai Vũ, cuộc ly biệt này thật là đau đớn.
Mai Vũ khóc một lúc lâu, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại.
Tạ Vãn Phong nhắm mắt lại, hít sâu, kéo Mai Vũ đang nước mắt tèm lem từ trong lòng ra, thâm tình hôn nàng.
Hôn triền miên, Tạ Vãn Phong nỉ non: “Ta sẽ ở bên cạnh nàng cho đến khi sinh mệnh ta kết thúc. Cho nên, Mai Vũ, đừng khổ sở nữa. Ta rất đau, Mai Vũ, từ trước đến nay ta chưa từng yêu ai đến thế, nàng là người duy nhất đó.”
Đừng khóc nữa, đừng rơi nước mắt nữa, bởi vì trái tim ta sẽ rất đau.
Mai Vũ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, nước mắt đã không còn nữa.
Cái gọi là đau dớn, khổ sở rồi sẽ qua thôi. Vì có người luôn mong nàng hạnh phúc.
Nắm tay Tạ Vãn Phong, Mai Vũ nói: “Được, đại thiếu gia sợ đau, chúng ta về thôi.”
Trong đêm pháo hoa không dứt, nam tử kia cũng ra đi cùng với pháo hoa. Huynh cũng sẽ sống vui vẻ nhỉ? Bởi vì ta mong huynh được vui vẻ.
“Mai Vũ! Ngươi về rồi! Tên Hoa Tử Nguyệt này rất đáng đánh đòn nha, lại dám đến khiêu chiến với bọn ta, bọn ta nhất định phải cho hắn uống tới chết luôn.” Vừa thưởng cho tiểu nhị xong, Mai Vũ đã bị Mục Vô Ca kéo vào trong.
Cả đám người hò hét, đòi so tửu lượng.
Liễu Hành Vân đến bên cạnh Tạ Vãn Phong, hỏi: “Người kia đâu?”
“Đi rồi.” Tạ Vãn Phong trả lời.
Trong lòng Liễu Hành Vân có chút khó chịu. Thế này là sao? Vì hắn áy náy nên rút lui sao?
Liễu Hành Vân hắn không lạ gì những chuyện như vậy.
“Hành Vân, đừng suy nghĩ linh tinh. Mỗi người đều có quyết định của riêng mình. Chúng ta chỉ cần kiên trì với quyết định của chúng ta là được rồi.” Tạ Vãn Phong nói rồi bưng ly rượu lên uống. d!3^n da`n l3 qUY do^n
Vân Khinh có quyết định của Vân Khinh, còn chúng ta, không phải đã có quyết đinh của mình từ lâu rồi hay sao?
Không được để bất cứ ai làm lay chuyển quyết định của mình.
Nhìn màu đỏ tượng trưng cho sự vui vẻ ở khắp nơi, tâm trạng của Liễu Hành Vân cũng bình thường trở lại.
Nói hay lắm, đã quyết định rồi thì không hối hận.
Bưng ly rượu lên, Liễu Hành Vân cũng gia nhập hàng ngũ tranh cãi ầm ĩ.
Tối nay, chúng ta hãy nâng cốc hát vang, không say không về.
Tại Đông Thần Quốc, vào cuối tháng bảy, Hoàng Đế băng hà.
Tam hoàng tử của Đông Thần đăng cơ với sự kì vọng của biết bao người.
Lúc hoàn thành điếu vong cũng là lúc biểu thị một Đông Thần Quốc mới được sinh ra.
Những bất hòa giữa vua và dân bỗng chốc được hóa giải.
Tam hoàng tử vừa lên ngôi đã lập tức giải quyết sự phân tranh giữa các đảng phái.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử bởi vì lý do không thể nói trong Hoàng thất nên được sắc phong Vương vị, đồng thời trở thành Vương gia, đang bị Tân Hoàng của Đông Thần Quốc- Đông Thần Hạo giam lỏng.
Mà Đông Thần Thanh Vân, từ lúc Hoàng Đế băng hà đã lên núi ẩn cư, dốc lòng hướng Phật, không hỏi han về triều chính.
Lúc An Thiếu Hàn biết được tin này, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại.
Hắn suốt đêm chạy tới Hoàng Cung, cùng Hoàng Thượng bàn chính sự.
Từ trước đến nay, Đông Thần Hạo vốn có dã tâm đối với việc thống nhất thiên hạ. Lúc hắn chưa lên ngôi làm Vua đã nghĩ đến việc muốn chiếm Vương triều Tây Thự.
Vậy sau khi hắn đăng cơ, nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện chung sống hòa bình. Chỉ sợ hắn sẽ cho quân ồ ạt tiến công Tây Thự. Lúc đó sẽ là đại nạn của cả quốc gia và dân chúng.
Lúc An Thiếu Hàn trên đường đến Hoàng Cung, hắn không khỏi thở dài.
Một trận đại nạn sắp ập tới, là lúc hắn phải lo lắng cho đất nước và người dân, nhưng hắn vẫn lo lắng cho nữ tử kia.
Đông Thần Hạo dường như có một loại cố chấp nào đó đối với Mai Vũ. Tuy bên cạnh nàng có người bảo vệ.
Nhưng để đấu với Đông Thần Hạo, những người đó còn lâu mới đủ.
Mà bây giờ, hắn lại không có thân phận gì có thể ở bên cạnh nàng. Hơn nữa, dù hắn có thể ở bên nàng, hắn cũng không thể vứt bỏ quốc gia này.
Vậy thì... hắn phải làm sao mới có thể bảo vệ được nàng đây?
Chỉ hi vọng nàng sẽ không đi về hướng biên cảnh nữa, vì ở đó sẽ bạo phát chiến tranh nhanh thôi.
Tiểu yêu tinh của ta, hãy cố gắng dựa vào gần ta một chút, ít nhất, trong phạm vi khống chế của ta, ta có thể bảo vệ nàng.
Đêm nay, gió rất lạnh, trời sắp mưa rồi. Mưa gió của Tây Thự cũng sắp tới.
Sau khi cơn mưa qua đi, kết cục sẽ như thế nào?
Không ai có thể trả lời được.