Nếu như buổi tối phát hiện ra người kia, Mai Vũ không thể nào đợi đến sáng sớm mới nói cho hắn biết. Hơn nữa tối qua loạn như vậy, nàng lại luôn ở chung một chỗ với mình, làm sao có thời giờ đi phát hiện mặt nạ nam kia.
Sau khi Tạ Vãn Phong nghĩ ra, không ngừng hối hận. Tự trách mình bình thường quá tín nhiệm nàng rồi.
Chỉ cần nha đầu này nói dối, tuyệt đối xảy ra đại sự.
Vội vàng chạy về nhà trọ, Tạ Vãn Phong quả nhiên không tìm thấy thân ảnh của Mai Vũ.
Hốt hoảng, Tạ Vãn Phong ôm một tia hi vọng vọt tới Túy Trần lâu, Túy Trần lâu hôm nay an tĩnh dị thường.
Tạ Vãn Phong bất chấp quái lạ trong đó, trực tiếp chạy về phía phòng của Liễu Hành Vân.
“Hành Vân, Mai Vũ có. . . . . .” Trong phòng không có một bóng người, tâm của Tạ Vãn Phong rơi xuống.
Nghiêng đầu, phòng của Thượng Quan Diêu cách đó không xa đang mở ra, từ bên trong truyền đến từng trận tiếng linh đang thanh thúy.
Tạ Vãn Phong ngừng thở bước qua, thấy trong phòng một nam nhân không thể tưởng tượng nổi đang ngồi.
“Mục Vô Ca, làm sao ngươi lại ở chỗ này.” Tay dời khỏi kiếm giắt bên người, Tạ Vãn Phong cau mày, ánh mắt sắc bén.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mục Vô Ca quét mắt nhìn hắn, cũng không có ý muốn đánh cùng hắn.
Chẳng qua là bình tĩnh nói: “Ngươi là đang tìm Mai Vũ sao. Không cần tìm, nàng sẽ không trở về nữa.”
Tạ Vãn Phong xông lên túm lấy cổ áo của hắn, cả giận nói: “Lời này của ngươi có ý gì! Cái tên khốn kiếp này!”
Cái gì gọi là nàng sẽ không trở về nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mục Vô Ca sau khi đi lại quay trở lại, bởi vì thủy chung không yên lòng về nàng, mặc dù đối địch cùng Vô Vân Lâu sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng không tốt cho gia tộc, nhưng hắn vẫn quyết định trở lại cùng nữ tử kia đối mặt.
Bởi vì hắn đã đáp ứng nữ tử kia, muốn cùng nàng làm bằng hữu.
Là mình quấn lấy người ta muốn làm bằng hữu.
Cái gọi là bằng hữu, chính là cho dù có phúc không thể cùng hưởng, cũng muốn có nạn cùng chịu.
Hắn làm sao có thể bỏ mặc nàng.
Nếu như xảy ra chuyện, liền thoát ly quan hệ với gia tộc, dù thế nào đi nữa hắn cũng là một thân thanh phong, không chỗ nào e ngại.
Nhưng khi hắn trở lại, lại phát hiện, nơi này không có thân ảnh của Vô Vân Lâu nhị lâu chủ cùng nữ tử kia.
Càng làm cho hắn lo lắng chính là, nữ tử kia, ngay cả linh đang cũng không mang đi.
Đây cũng chính là nói, nàng không hy vọng hắn nhúng tay vào, không cần sự giúp đỡ của hắn.
Nha đầu hỗn đản, thế này coi là bằng hữu cái quái gì a. . . . . .
Ấm ức bực mình giấu ở trong lòng, Mục Vô Ca bị Tạ Vãn Phong rống, cũng nổi giận: “Ngươi mới là khốn kiếp! Nàng đi rồi, có lẽ cũng không về được nữa! Vì tên khốn Liễu Hành Vân kia, thay thế Thượng Quan Diêu đi tìm Vô Vân Lâu nhị lâu chủ. Ngươi quan tâm nàng sao? Nếu ngươi quan tâm nàng, tại sao nàng phải đi ngươi cư nhiên một chút cũng không phát hiện.”
Trong mắt của Mục Vô Ca, tất cả đều là tức giận cùng đau lòng.
Ngươi rốt cuộc dựa vào cái gì lấy được nụ cười của nàng, nàng luôn dùng ánh mắt vui vẻ như vậy nhìn ngươi, tựa hồ đi theo bên cạnh ngươi, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Liễu Hành Vân dựa vào cái gì lấy được sự ôn nhu của nàng, nàng dùng giọng nói ôn nhu như vậy nói với ta: “Mặt trời của ta, ta muốn hắn hạnh phúc.”
Ta không cần nàng vì ta làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn nàng vui vẻ. Ta nguyện ý giúp nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ bởi vì chúng ta là bằng hữu.
Mà còn ngươi, Tạ Vãn Phong, ngươi đã nhận được nhiều như vậy, ngươi ở đây làm cái gì?
Tay run rẩy hạ xuống, môi Tạ Vãn Phong, có chút trắng, nhớ rõ sau giờ ngọ, trong núi rừng, cũng là như vậy, nàng cũng ở một nơi mình không biết bị người mang đi.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tạ Vãn Phong cưỡng bách mình tỉnh táo lại, run rẩy hỏi.
Hít sâu một hơi, Mục Vô Ca không nổi nóng nữa, nàng đã đi rồi, nóng giận nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Không bằng sớm một chút tìm được nàng.
Mục Vô Ca ngồi xuống, lẳng lặng tự thuật toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt của Tạ Vãn Phong, càng nghe càng trắng, cuối cùng hoàn toàn chuyển thành màu đen.
Không khí lạnh đến cực điểm, Tạ Vãn Phong thanh âm lạnh lùng, nghe không ra một tia tình cảm: “Ngươi nói là, Liễu Hành Vân hiện tại, đang cùng Thượng Quan Diêu chạy trốn, mà Mai Vũ lại thay thế nữ nhân ở chung một chỗ với Vô Vân Lâu nhị lâu chủ.”
Hắn trần thuật, không có nghi vấn, chẳng qua là tự thuật.
Mục Vô Ca gật đầu: “Đúng, là như vậy.”
Tạ Vãn Phong đứng lên, sải bước đi về phía cửa, Mục Vô Ca cả kinh. Bộ dáng này của hắn giống như là muốn giết người, nhất định sẽ gặp chuyện không may .
“Ngươi muốn đi đâu.” Vội vàng kéo hắn lại, Mục Vô Ca nỗ lực chế trụ Tạ Vãn Phong.
Vùng vẫy, Tạ Vãn Phong gầm thét: “Ta muốn tìm Liễu Hành Vân trở về! Hắn không trở lại, ta liền giết chết hắn! Hỗn đản chết tiệt!”
Tại sao có thể, tại sao có thể cứ như vậy rời đi.
Ngươi có biết hay không, nha đầu ngu ngốc kia lại vì ngươi làm việc ngốc.
Ngươi dựa vào cái gì a, lần lượt lừa dối nàng, nàng vẫn còn hy sinh vì ngươi. Lần này, nàng có thể phải vạn kiếp bất phục rồi, làm sao ngươi có thể cái gì cũng không biết, cùng nữ nhân chết tiệt đó tiêu diêu tự tại.
Liễu Hành Vân, ngươi đáng chết a, cái tên khốn kiếp này.
Ta. . . . . . Ta cũng đáng chết. . . . . .
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi đi tìm hắn, Mai Vũ làm tất cả không phải đều biến thành không đáng một đồng sao?” Mục Vô Ca lớn tiếng gào thét.
Hắn so với bất kỳ ai càng muốn cho Liễu Hành Vân một đao. Nhưng hắn lại không thể đi tìm hắn, bởi vì Mai Vũ nói muốn hắn hạnh phúc. Mai Vũ không muốn hắn biết tất cả.
Trong phòng, trong nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ có thanh âm hô hấp.
“Không cần tìm. . . . . . Tự ta trở lại.” Ngoài cửa, một thanh âm suy yếu truyền đến, dưới bóng tối, Liễu Hành Vân run rẩy bước ra.
Mục Vô Ca cùng Tạ Vãn Phong kinh ngạc quay đầu lại.
Hắn, tại sao trở lại?
Liễu Hành Vân, là từ cửa khẩu thành Dương Châu ra roi thúc ngựa chạy về.
Thời điểm sương mù sáng sớm tản đi, trước cửa thành Dương Châu, Thượng Quan Diêu quyết định nói tất cả với hắn.
“Hành Vân, Mai Vũ đó là tự mình hy sinh vì chúng ta, ta nghĩ ngươi cũng nên thành toàn tâm ý của nàng.” Nàng ngồi ở trên ngựa, vân đạm phong khinh nói ra. Vẻ mặt kia tựa hồ đang nói một kẻ ngu ngốc, mang theo nụ cười châm chọc.
Nàng cũng đúng là kẻ ngu ngốc đi.
“Hành Vân, ta thích ngươi, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng nhau, ngươi sẽ không bỏ rơi ta.” Nàng chắc chắc nói, tựa hồ hắn thực sự chỉ quan tâm nàng.
Đúng vậy a, đã từng như vậy. Liễu Hành Vân là kẻ trộm không có lương tâm. Ai cũng biết, hắn không thiện lương, nếu có người hy sinh vì hắn, hắn chỉ biết cười cười, nói một câu: “Ngu ngốc.”
Nhưng là, lần này, bất đồng đấy.
Hắn há miệng, nhưng thủy chung nói không ra hai chữ ngu ngốc.
Một khắc kia, nhìn khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Diêu, Liễu Hành Vân đột nhiên hiểu ra điều gì.
Liễu Hành Vân nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười. Khóe miệng treo lên nụ cười tái nhợt, hắn nhẹ nhàng nói: “Thượng Quan Diêu, ta thích ngươi.”
Thượng Quan Diêu vui mừng cười, mới kéo đến một nửa, liền không cười được.
Bởi vì hắn nói tiếp: “Nhưng chỉ là đã từng. Phần cảm tình kia, là căn cứ vào cảm ơn, căn cứ vào đồng tình, không đủ thuần túy, không đủ mãnh liệt. Hiện tại, ta muốn nói cho ngươi biết, người ta thích là Mai Vũ. Nàng có lẽ cái gì cùng kém ngươi, lại duy chỉ có phần ngu ngốc, phần vụng về kia, càng làm cho ta mê luyến.”
Toàn thân Thượng Quan Diêu phát run, bị nghẹn kêu lên: “Nhưng ta là vì ngươi mới biến thành như vậy!”
Đúng vậy a, là vì hắn, mới biến thành bất kham như vậy.
Liễu Hành Vân biết, nhưng là, không giống nhau.
“Thượng Quan Diêu, ngươi biết, ta vì sao muốn nàng sao?”
“Ta không muốn nghe! Ta chỉ muốn ngươi, Hành Vân, ngươi là của ta! Chỉ có thể là của ta. Ngươi sẽ không vứt bỏ ta có đúng hay không, ngươi chẳng qua là tức giận, tức giận ta không nói cho ngươi biết có đúng hay không.” Thượng Quan Diêu khóc thút thít cầu khẩn.
Khóe miệng Liễu Hành Vân phác thảo ý cười, ánh mắt đã muốn truy về trong thành Dương Châu: “Sự khác biệt giữa ngươi và nàng chính là, vô luận hy sinh vì ta bao nhiêu, nàng cái gì cũng không muốn, mà ngươi Thượng Quan Diêu, tất cả hy sinh cũng là vì phải lấy được ta. Ta nợ ngươi, hôm nay, hoàn trả ở cửa thành Dương Châu này. Từ nay về sau, quan hệ của ngươi cùng Vô Vân Lâu, hết thảy hậu quả do ta gánh vác. Từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, không tiếp tục liên quan. Hoa bay nơi này, cửa thành Dương Châu làm thề.”
Xoay người, Liễu Hành Vân giục ngựa mà phi.
Hai mắt mơ hồ đẫm lệ, Thượng Quan Diêu vươn tay về phía bóng lưng của hắn, nỗ lực đưa tay về phía hắn, nhưng vẫn với không tới, với không tới.
Nàng nghĩ, nàng thực sự thua rồi.
Cùng đi qua nhiều năm như vậy, nàng cho rằng mình thật sự có thể có được hắn. Mặc dù hắn thường thường không có ở bên cạnh, nhưng nàng luôn luôn an ủi mình, tim của hắn chính là phiêu bạt. Nàng không sao cả, chỉ cần hắn cuối cùng thuộc về mình thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả.
Hết lần này tới lần khác, xuất hiện một Mai Vũ
Trái tim Hành Vân, nguyện vì nàng mà cập bến.
Mây trôi nổi, bập bềnh, rốt cuộc cũng muốn cập bến rồi, điểm cuối lại không liên quan đến nàng.
Sớm biết như thế, nàng phải chăng không nên ỷ vào đến trước một bước, ỷ vào cùng nhau trải qua mưa gió mà đánh cuộc một canh bạc? Có hay không nên an phận cùng hắn rời đi.
Chẳng qua là, nàng muốn nghe, thật sự rất muốn nghe.
Hắn cũng chưa từng nói qua ta thích ngươi.
Hắn chưa bao giờ nói qua: Ta thích ngươi, Thượng Quan Diêu.